Tờ mờ sáng, Quang Minh khẽ mở mắt, nhìn qua bên cạnh thấy Lan Phương còn say giấc nồng, má nàng đỏ hây hây còn miệng thì đang cười chắc đang mơ giấc mộng đẹp. Trông nàng có vẻ hạnh phúc lắm khiến Minh tự nhiên thấy vui trong lòng, dẫu sao nàng là em gái của Tâm Như, là người hầu và cũng là vợ mình nên cậu đâu thể hời hợt với nàng.
Minh nặng đầu suy nghĩ: cha mẹ mình mà biết chuyến đi chơi về quê lần này còn dắt thêm bốn cô vợ độ tuổi mới lớn về nhà không biết hai người họ nghĩ sao? Tán thành hay đuổi mình ra khỏi nhà chăng? Chuyện nhà cửa thì khỏi lo, mẹ cậu vốn đã mua sẵn một căn biệt thự ở quận A1 để dành cho cậu từ mấy năm trước khi cậu đã đỗ Đại học, có thể dùng làm nơi trú tạm thời cho mình và bốn nàng. Haiz, sắp tới cả bốn cô bé sẽ lần lượt cho ra đời những nhóc tì kháu khỉnh và đáng yêu, tất cả bọn nhóc đều là con của cậu, vậy là thêm gánh nặng nữa rồi. Nghĩ tới đây, cậu rùng mình và tự nhủ giông bão rồi cũng sẽ qua sớm thôi.
Nhìn qua thấy thân thể Lan Phương trắng nõn và mơn mởn làm Minh nhớ đến cuộc hoan lạc trời long đất lở với nàng đêm qua khiến cậu muốn làʍ t̠ìиɦ với nàng thêm nữa rồi phải nhanh chóng sửa soạn đồ đạc, thay đồ chào bà ngoại rồi cùng hai cô nàng Tâm Như và Lan Phương trở về thành phố làm thủ tục nhập học vì thời gian chơi ở nhà ngoại đã hết, ba tiếng nữa ông Mạnh tài xế của gia đình sẽ lên đây đón cậu.
Sắp xếp đâu vào đó sẵn trong đầu rồi thì việc đầu tiên cần làm là nắc Lan Phương trước đã. Thế rồi Minh len lén ấn đầu côn ŧᏂịŧ vào cái lỗ ẩm ướt và trượt lên trượt xuống trên cái đường chẻ ở giữa. Chỉ một chút sau là cả cái âʍ ɦộ bé Phương đã ướt đẫm, cũng như cái qυყ đầυ căng bóng của cậu vậy. Minh thấy mình giống như đi ăn trộm, mà ở đây là trộm "tình". Cô bé vẫn còn say giấc nồng, nên nàng vẫn thở đều đều, mắt nhắm thít dù cho chồng nàng vẫn đang "hí hoáy" bên dưới háng nàng.
Vài phút sau, Minh không kìm được phải rên lên một tiếng đầy sung sướиɠ khi cảm giác khi qυყ đầυ chui lọt qua cái vòng tròn thít chặt chỗ cửa động cô bé. Mười lần như một, cảm giác trong âʍ đa͙σ cô vợ mười sáu tuổi này là vô đối, cũng như Thúy Diễm không thể tìm đâu ra ở những phụ nữ trưởng thành khác. Hiện giờ thì nàng là cực phẩm đối với Minh nên cậu luôn trân trọng từng phút từng giây khi hưởng thụ thân thể của nàng.
Nín thở, tập trung cảm giác vào côn ŧᏂịŧ, Minh từ từ đưa đầu côn ŧᏂịŧ vào sâu bên trong âʍ đa͙σ. Và khi đầu côn ŧᏂịŧ chạm vào cái cục cưng cứng trong tận cùng âʍ đa͙σ là cổ tử ©υиɠ của cô bé thì nàng chợt mở mắt. Nàng ngơ ngác chớp chớp mắt, rồi khi thấy gương mặt của chồng nàng và cảm giác bị nong chặt giữa háng, nàng biết ngay chuyện gì đang xảy ra. Thế là hai vợ chồng lại siết chặt lấy nhau trong vũ điệu giao hoan cuồng nhiệt. Nàng thậm chí còn khuyến khích Minh: "Mạnh lên đi chồng... hự hự... á... úi da... không sao... ui da... anh làm mạnh lên đi... hự hự... vợ biết chồng thích lắm."
Những câu nói ngắt quãng, những cái nhíu mặt, răng cắn chặt, hai tay bấu chặt tấm chiếu, tất cả đều lọt vào trong đôi tai và đôi mắt mở to ra hưởng thụ của Minh. Cậu yêu thương cô vợ này hết chỗ nói, biết tuổi của nàng còn đang dậy thì, cơ quan sinh dục đang phát triển nên chắc chắn chưa thể thích nghi được với kích cỡ của khúc thịt cậu, nhưng nàng biết cậu thích nên cô bé cứ khuyến khích cậu làm tới, có đau thốn cũng cắn răng chịu đựng.
Có được một cô vợ xinh đẹp biết cách chiều chuộng chồng như thế thử hỏi làm sao mà Minh không thương nàng cho được. Thế là mặc cho Minh nắc, mặc cho mình đau, Lan Phương vẫn khuyến khích: "Ui da, không sao, mạnh lên đi chồng, Ah, sâu thêm chút nữa đi anh, hít hà, vợ muốn chồng vô hết bên trong của vợ luôn, úi cha."
Khi làʍ t̠ìиɦ, có kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào hơn sự hợp tác toàn diện của đối tác, cho nên Minh càng nắc càng mạnh bạo, cảm giác côn ŧᏂịŧ mình càng ngày càng vào sâu bên trong âʍ đa͙σ cô bé, đầu côn ŧᏂịŧ nẩy tưng tưng khi tông vô cổ tử ©υиɠ cưng cứng của nàng. Và rồi Minh kết thúc lần chơi này bằng những cú nắc mãnh liệt và dừng đột ngột ngay sau đó. Cả người cậu co giật, rùng mình thật mạnh. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vọt vào âʍ đa͙σ bé Phương.
Minh há miệng rên một tiếng đầy khoái lạc khi cảm giác cô vợ bé nhỏ này đang cố gắng thắt chặt âʍ đa͙σ bao quanh côn ŧᏂịŧ của Minh. Bao nhiêu dây thần kinh ở hạ thể cậu đều căng lên như dây đàn, đón nhận từng luồng, từng luồng cực khoái dồn dập như lớp sóng sau đè sóng trước, theo từng luồng chất dịch truyền giống được bắn vào sâu trong cơ thể Lan Phương khiến cả cơ thể cậu rung lên bần bật, cùng nàng đắm chìm trong đê mê sung sướиɠ tột cùng.
Rồi Minh rút côn ŧᏂịŧ mình ra khỏi âʍ đa͙σ của cô bé, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ của cả hai chảy ra khỏi âʍ đa͙σ của nàng. Cậu hôn lên gương mặt lấm tấm mồ hôi của nàng rồi nói: "Để anh vô phòng của Tâm Như đánh thức chị em dậy rồi còn phải sửa soạn về thành phố nữa."
Lan Phương thắc mắc: "Chi vậy anh? Không phải chúng ta sống luôn ở đây sao?"
Minh giải thích: "À, đây là nhà của bà ngoại anh, anh chỉ ở đây chỉ khi nào có dịp về đây chơi thôi. Còn nhà anh thực sự là ở trên thành phố A. Thùy Trang và Thúy Diễm cũng giống như anh vậy, hôm nay anh sẽ trở về đi học tiếp, thời gian anh vui chơi ở đây hết rồi."
Lan Phương ồ một tiếng rồi hỏi tiếp: "Vậy em với chị Tâm Như có được theo anh không ạ?"
Minh đáp chắc nịch: "Hai em là vợ anh mà không theo chồng về nhà chồng chứ ở đây làm gì?"
Cô bé đỏ mặt mỉm cười sung sướиɠ: "Dạ, vợ hiểu rồi! Xuất giá thì phải tòng phu."
Minh mỉm cười: "Vợ yêu hiểu nhanh lắm!"
Rồi nói tiếp: "Thôi em nằm nghỉ lát đi, anh vô làm chị của em vài hiệp đã."
Nói xong Minh nháy mắt với nàng rồi tồng ngồng tiến bước tới phòng riêng của Tâm Như, còn Lan Phương thì thả mình nằm xuống giường nhắm mắt lại.
Mở nắm cửa phòng của Tâm Như đẩy vào trúng phải ai đó kèm theo tiếng "Oái" nghe thật trong trẻo, Minh bước vào thì thấy cô vợ thứ ba lấy tay xoa đầu, Minh thấy vậy vội hỏi: "Chết thật, anh xin lỗi, em có sao không?"
Tâm Như cười khẽ nói: "Hi hi, em không sao đâu anh!"
Minh hỏi tiếp: "Mà sao em đứng ngay cửa chi vậy?"
Thấy nàng cười bẽn lẽn trông thật đáng yêu, Minh cười nói: "À, thì ra là rình anh với Lan Phương phải không?"
Nàng thẹn thùng cười nói: "Vợ đâu thèm rình, chỉ sợ một ngày nào đó chồng bớt yêu chiều vợ thì vợ sẽ buồn lắm."
Minh đáp lại: "Có bao giờ chồng bớt yêu vợ đâu nào?"
Nàng mỉm cười dịu dàng nói: "Em chỉ nói chơi thôi mà, chồng đừng giận em nha."
Minh đáp: "Anh đâu có giận gì em đâu?"
Nàng cười lém lỉnh hỏi: "Thế chồng vô phòng vợ làm gì vậy?"
Minh cười nham nhở: "Yêu vợ chứ làm gì, bộ chứ không phải ai kia vừa than là một ngày nào đó chồng bớt yêu chiều vợ thì vợ sẽ buồn lắm sao?"
Tâm Như chỉ biết e thẹn, mặt nàng đỏ lựng làm thinh không nói được câu gì để phản bác.
Minh cười vì đã làm cho nàng đuối lý nên được thế lấn tới bế thốc nàng lên giường của nàng. Thả cô bé xuống giường là cơ thể Minh ập đến đè xuống, những động tác Minh cởi đồ của nàng diễn ra ngay sau đó, thuần thục, gấp gáp. Tay nàng tóm lấy khúc thịt cứng ngắc, bóp mạnh rồi sục côn ŧᏂịŧ. Minh phản đòn bằng cách dùng răng nhay nhay cắn nhẹ hai núʍ ѵú hồng hồng đang săn lại vì sướиɠ. Tay phải đồng thời trượt lên đám lôиɠ ʍυ mịn màng, ngón giữa rà lên hai môi âʍ ɦộ trơn trượt. Rồi đưa một đốt ngón tay vô âʍ đa͙σ nàng, chỉ với những động tác đơn điệu ấy thôi mà cô bé đã như ngây ngất.
Nàng nhìn cậu với niềm yêu tha thiết: "Yêu em đi anh."