Vào giờ Tý, Kim Lăng sớm đã trở nên yên tĩnh, sắc trời đen tối như màu mực, Nhuế Thu trong thân y phục dạ hành hòa lẫn vào bóng đêm, nàng đưa mắt nhìn xung quanh đầy cảnh giác, sau khi xác định bốn bề vắng lặng nàng nhanh nhẹn trèo vào tường của Cố gia.
Vài ngày trước, Nhuế Thu nhận lệnh trộm đồ, theo lý mà nói thì chuyện tốt như trộm đồ vật cho không biếu không này không tới phiên nàng. Như thường lệ, nếu như không có gì thay đổi thì khi vừa dán lệnh lên, đám người như lang sói bên dưới kia sẽ nhảy lên tranh giành.
Nhưng ngày đó Nhuế Thu trở về chính đường, lệnh trộm đồ của Cố gia được treo lên, phần thưởng hậu hỉnh ngay trước mặt, ấy vậy mà đám thuộc hạ kia lại có mắt như mù, xem nó như không khí.
Nhuế Thu nâng cao cảnh giác, nàng cảm giác có gian trá bên trong, làm gì có chuyện miếng bánh ngon từ trên trời rớt xuống cho mình? Nhuế Thu buông bàn tay ngo ngoe rục rịch của mình xuống, quay đầu tìm cách kiếm tiền khác.
Cấp bách: Tìm bảy cây Thiên Sơn Tuyết Liên, thời hạn bảy ngày.
Hừ
Nhuế Thu cười lạnh.
Năm trước, khi nàng còn là thiếu niên vô tri đã bị người ta lừa tiếp nhận một đơn, cũng là hái thuốc. Cuối cùng, nàng bị treo ở vách núi một đêm, sau, dựa vào ý chí sinh tồn mãnh liệt nàng bò lên được, suýt chút nữa bị nhánh cây nhọn thọc tiết lấy mạng. Loại việc hao binh tổn tướng này Nhuế Thu đã vấp ngã một lần, tuyệt đối không muốn giẫm lên vết xe đổ.
Ám sát lão Hoàng đế, không kỳ hạn.
Hừ
Nhuế Thu nhếch mép cười.
Tờ thông báo này dán ở đây quanh năm suốt tháng, dù có bị mục nát cũng không ai dám nhận. Hiện giờ Hoàng Đế đang cường thịnh, triều Lý như mặt trời ban trưa, bọn đạo tặc dù vô công rỗi nghề, du thủ du thực kiếm ăn qua ngày cũng không dám tiếp nhận chuyện không khả thi này.
Nàng đi vòng quanh tấm bảng gỗ vài vòng, đã đến cuối tháng rồi, ngay cả những cửa hàng châu báu thường xuyên thuê hộ vệ cũng không gọi tên nàng.
Vậy thì chỉ còn một lựa chọn.
Nhuế Thu đưa tay túm chặt tờ giấy kia.
Tìm đồ vật, Cố gia ở Kim Lăng, thời hạn ba tháng.
Một thứ giống như cái tráp được vẽ ra, bề ngoài xấu xí trông không có gì là bí ẩn.
Hôm nay, Nhuế Thu phải đi kiếm sống. Cuối tháng vừa rồi thanh toán lương, nàng phát hiện tháng này của mình chỉ là một tờ giấy trắng.
Thanh Phong Đường này chỉ nhìn công trạng không nói đến tình người, nơi nào có chỗ cho nàng dung thân?
Mắt thấy mùa đông sắp đến, hiện tại mà bị đá ra đường, e là nàng và Nhị Lang Thần sẽ không có đường sống.
Nàng khẽ cắn môi, xé lệnh thưởng xuống, quay đầu ra khỏi đại sảnh.
Không biết có phải nàng mẫn cảm hay không, thời khắc nàng bóc lệnh xuống toàn bộ đại sảnh trở nên tĩnh lặng lập tức, đến khi nàng quay đầu thì không khí trở về nguyên trạng.
Nhuế Thu cho rằng mình bị ảo giác. Đến khi có thể làm chủ được cuộc đời của mình, nàng sẽ không nghi thần nghi quỷ nữa.
Mà thôi, Nhuế Thu cất lệnh thưởng vào tay áo, đến đâu hay đến đó, biết đâu chừng đây chỉ là một nhiệm vụ bình thường.
Nhuế Thu điều tra xung quanh Cố gia ba ngày, thăm dò hộ vệ của Cố gia thay ca ba canh giờ.
Cố gia là thương nhân hoàng gia nổi tiếng ở Kim Lăng, chủ nhân Cố gia Cố Trung là một thương nhân đại tài. Hắn đã đưa Cố gia từ một phú thương bình thường thành một hoàng thương được Hoàng thượng coi trọng.
Mấy năm trước, Hoàng thượng nam tuần đến Kim Lăng, liền đặt chân đến Cố gia, lúc ấy, gây ra chấn động rất lớn. Nước lên thì thuyền cũng lên, việc làm ăn của Cố gia cũng vì vậy càng thêm lớn mạnh, những cửa hàng hưng thịnh bậc nhất ở Kim Lăng đều nắm trong tay Cố gia.
Nhuế Thu nghe nói Cố gia có rất nhiều tiền, khắp phố phường đều đồn đoán Cố gia chôn rất nhiều vàng ở dưới đất, Cố lão thái thái trên đầu cài đầy trâm vàng, hạ nhân đều trang điểm giống tiểu thư ở gia đình bình thường, đến con chó cũng dùng tơ lụa để làm quần áo, đồn đến tam sao thất bản.
Nhuế thu ngày trước xem thường lời đồn, cho dù có tiền nhiều đi chăng nữa cũng không có khả năng cho chó mặc đồ tốt đến vậy.
Cho đến giờ, trước mắt Nhuế Thu là một con chó mặc bộ kim sắc hàng thêu của Tô Châu đang mở to mắt trừng nàng, nàng đã tin.
Nhuế Thu đột nhiên cảm thấy bi thương, Cố gia này nhất định là rất nhiều tiền, không nói đến hoa, không chừng cỏ dại trong phủ cũng được dát vàng, ngay cả cỏ dại ở Cố gia nàng cũng không bằng.
Con chó trước mắt hiển nhiên được Cố gia nuôi nấng chăm sóc đang ra sức bảo vệ chủ mình, không đợi Nhuế Thu thi triển khinh công, nó há mồm muốn sủa.
Nhuế Thu thầm than không tốt, liền bày ra tư thế huấn luyện Nhị Lang Thần, nhanh tay bóp chặt lấy miệng nó, đe dọa: “Đừng làm hỏng chuyện tốt của ta, cẩu đại ca à.”
Tay phải vung lên rắc một ít mê dược, con chó trung thành này đảo mắt liền đổ gục xuống đất. Nhuế Thu nhìn con chó lấp lánh vàng trong đêm tối, cùng là chó mà Nhị Lang Thần của nàng thân thể nhỏ bé gầy gò, nàng bĩu môi, vỗ vỗ quần áo đứng lên.
Trở về nhất định phải cho Nhị Lang Thần ăn thêm xương đầu mới được.
Mất thời gian xử lý con chó này, Nhuế Thu đẩy nhanh tốc độ. Cố gia gia nghiệp vĩ đại, riêng việc thám thính cấu trúc của đình viện đã mất hai ngày của nàng, nếu tùy tiện đến sợ là lạc đường mất.
Nhuế Thu lần mò đi về phía tây, mấy ngày nay nàng quan sát Cố gia lại bỏ sót một cái viện nhỏ ở phía tây, nơi này thủ hộ nhiều nhất, thay phiên liên tục dường như đang bảo vệ một thứ gì đó rất quan trọng.
Nhuế Thu để ý, muốn tìm chút tin tức đáng tin để hành động, đáng tiếc người của Cố gia đều câm như hến, Nhuế Thu ở bên ngoài mấy ngày liền giả dạng đủ loại thân phận hỏi thăm hạ nhân ra ngoài mua đồ nhưng một tin tức có ích cũng không có.
Quan sát hoài cũng không phải là cách, Nhuế Thu chỉ có thể dựa vào vận may.
Đêm nay trăng tròn, ánh trăng cũng sáng lạ thường, nương theo ánh trăng, Nhuế Thu ngồi xổm trên nóc nhà thượng đẳng đợi bọn hộ vệ thay ca rồi tìm cơ hội lẻn vào. Dỡ một mảnh ngói ra, Nhuế Thu nhìn vào trong phòng, một mảng đen nhánh không nhìn thấy được thứ gì, nàng nhíu mày.
Trong phòng vậy mà không hề có một ai trông coi.
Trực giác của nàng sinh ra nhiều bất an.
Không đợi Nhuế Thu nghĩ nhiều, trong đêm truyền đến tiếng bước chân hỗn độn ước chừng mười mấy người, vô cùng rõ ràng.
Một đội hộ vệ đi từ cổng vòm phía đông tiến vào sân, quả nhiên là đến thay ca. Nhuế Thu ép thân mình xuống thấp, nhìn chằm chằm tên dẫn đầu từng bước tiến lại gần.
Cơ hội đến rồi.
Lợi dụng khoảng cách của hai đội giao tiếp ở cửa, Nhuế Thu lặng lẽ trở mình đến hậu viện, cạy mở cửa sổ, chống khung cửa sổ lên, lắc mình một cái nhảy vào trong, dán người lên tường để nghe động tĩnh bên ngoài. Có vẻ như không có gì lạ thường, Nhuế Thu lấy lại bình tĩnh bắt đầu quan sát căn phòng.
Nơi này hẳn là nhà kho, đồ vật chất đống không đồng đều, không khí phủ đầy tro bụi, Nhuế Thu nhìn ngó xung quanh, cảm thấy có chút khó khăn, căn phòng này không giống là để cất giấu món đồ gì.
Chẳng lẽ cứ vậy mà tay trắng ra về?
Nhuế Thu đứng dậy đi đến bên cạnh đống đồ đạc, căn phòng không lớn, nàng bước chưa đến hai bước đã đứng trước đống hàng hóa trong kho. Trên người chợt nổi lên cảm giác cháy nóng, cúi đầu nhìn xuống, bộ dạ hành trên người nàng vậy mà có đốm lửa!
Nhuế Thu cả kinh, tay vừa mới nâng lên định lấy lọ thuốc bên hông, không ngờ vừa nhấc tay lên đốm lửa trên cánh tay phủ hắc y càng cháy mạnh hơn. Nhuế Thu nhịn không được mắng một tiếng.
Chết tiệt.
“Kẻ nào!”
Bên ngoài cửa sổ giấy phản chiếu sắc hồng bắt mắt, hai nhóm người nhanh chóng nhảy vào trong. Nhuế Thu khẽ cắn môi, kìm nén cơn đau nhảy người ra cửa sổ, nàng quen thuộc cấu tạo của Cố gia, nhớ tới ở phía nam có hòn non bộ, thời khắc này chỉ có nó mới có thế cứu mạng nàng. Đốm lửa trên người vô cùng lợi hại, chất liệu vải của y phục cũng không thể kìm hãm sự lây lan của lửa. Nhuế Thu phóng nhanh về sân phía nam.
Hai nhóm hộ vệ nhanh chóng mở cửa phát hiện bên trong không có ai, lại không dám tiến vào lục soát, bọn họ biết rõ trong phòng có đồ vật tà môn trôi nổi, chỉ cần sơ suất là cả người bốc cháy ngay.
“Đại nhân, có cửa sổ mở bên kia!”
Nghe vậy mọi ánh mắt đều đổ dồn về một hướng, hai tên dẫn đầu liếc nhau, tên tiểu tặc kia chạy về hướng nam.
“Đuổi theo! Đến sân của nhị thiếu gia!”