Khi Đại Bàng Đơn Độc Rơi Xuống

Chương 6

Nhưng những ngón tay run run chỉ lơ lửng giữa không trung, bởi vì cậu đã lớn rồi, không thể làm những hành động quá khích như vậy được nữa.

Cơn đau kéo dài trong cơ thể cậu ngày càng dữ dội, chỉ thấy chóng mặt và nước mắt chồng lên nhau, tầm nhìn của cậu trở nên ngày càng mơ hồ, khó khăn nói: "Bạch tiên sinh, xin đừng trừng phạt tôi ở đây."

Nói xong lời này, cậu như mất đi sức lực, tưởng rằng sắp ngã xuống dưới chân Bạch tiên sinh, nhưng sau gáy đột nhiên bị một cái nắm lấy.

Chính sức mạnh áp chế cực lớn này đã khiến cậu ổn định thân thể lại.

Bạch Vân Cốc ở khoảng cách gần nhìn cậu, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh như băng, ngữ khí thay đổi, "Biết lỗi? Trừng phạt? Cậu nhanh nhạy như vậy mà ngay cả tự vệ cũng không thể?"

Cậu chìm đắm trong hơi thở cô độc của Bạc Vân Cốc, trái tim đập loạn xạ, ánh mắt trở nên mù mịt.

Trì Hành bất giác lùi lại một bước, nụ cười trên mặt dần trở nên cứng ngắc. Hắn ta luôn bị đánh giá là "ngây thơ và không hiểu biết về thế giới", nhưng hắn ta không hề đần độn, trong tình huống này, cho dù hắn là một kẻ ngốc, thì hắn cũng đủ để phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

“ Tôi nhớ không là không có dạy cậu nói dối tôi.” Bạch Vân Cốc tay phải nắm lấy tóc Tần Hiên Văn, kéo ra sau.

"Ưʍ..." Tần Hiên Văn có chút ngẩng đầu lên, "Bạch tiên sinh!"

Đôi mắt Bạch Vân Cốc hẹp dài khẽ giương lên, "Tôi hỏi cậu một lần nữa, cậu có nhận sai không?"

Da đầu Trì Hành tê dại, run rẩy nói: "Bạch, Bạch tiên sinh, xin đừng làm khó Tần tiên sinh."

Bạch Vân Cốc trơ mắt nhìn thuộc hạ bất tài của mình, thậm chí không thèm để ý tới hắn.

Lần đầu tiên hắn nhận ra mình giống một tên hề vậy.

Tần Hiên Văn đã lâu không được ở gần Bạch Vân Cốc như vậy, sự ngạc nhiên, lòng tham và sự bối rối lấp đầy thần kinh của cậu ấy, bộ não của cậu như rơi vào khoảng trống trong thời gian ngắn, không hề có bất kỳ một phản ứng nào.

Cuối cùng, thân thể vượt qua sự kiểm soát lý trí, buông thõng tay vươn về phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo Bạch Vân Cốc.

“Bạch tiên sinh.” Cậu như bị mất khống chế, không còn biết mình đang nói cái gì, “Tôi không có làm sai.”

Trong lòng Trì Hành rung lên hồi chuông cảnh báo, vừa muốn chạy trốn vừa phản bác, "Bạch tiên sinh, nghe tôi nói!"

"Tôi không sai!" Tần Hiên Văn nước mắt tích tụ trong mắt bởi vì quá mức xúc động mà tuôn ra, cậu khống chế không được cảm xúc của mình, "Anh nói tôi bảo hộ không tốt khiến người kia bị thương, nhưng tôi không có. Tôi đã đưa cậu ta đến điểm đón mà không bị trầy xước gì, vết thương trên cánh tay của cậu ta không liên quan gì đến tôi!"

"Không..." Trì Hành hoảng sợ lắc đầu, muốn nhảy lên giữ lấy cánh tay Bạch Vân Cốc, nhưng Bạch Vân Cốc lúc này hung hãn mà âm trầm, lại ép hắn không dám tới gần, chỉ dám giả bộ cực kỳ thê lương, "Bạch tiên sinh, Tần tiên sinh trí nhớ không tốt lắm thì phải, tôi thực sự bị thương, nhưng mà tôi, nhưng tôi không trách anh ấy, đã như vậy, Tần tiên sinh có thể cứu mạng tôi, là tôi đã mãn nguyện rồi."

Bạch Vân Cốc buông tay xuống, Tần Hiên Văn vì mất đi điểm dựa mà bắp chân trở nên run rẩy, cuối cùng cậu vì kiệt sức mà ngã xuống.

Khi đầu gối của cậu chạm vào tấm thảm, cơn đau từ bên ngoài cuối cùng cũng làm cho cậu tỉnh táo lại, nhận ra những gì mình vừa nói.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn Bạch Vân Cốc gần như thấy tuyệt vọng.

Bạch Vân Cốc chỉ liếc cậu một cái, sau đó quay sang Trì Hành, "Cánh tay của cậu bị thương như thế nào, bị lúc nào?"

"Ừm..." Trì Hành đổ mồ hôi , "Lúc Tần tiên sinh đang trên đường đưa tôi đến đây."

Bạch Vân Cốc tự cười một mình, cụp mắt đá nhẹ vào cánh tay Tần Hiên Văn, "Thật sao?"

Tần Hiên Văn lắc đầu, "Bạch tiên sinh, cậu ta lừa anh, tôi thề, cậu ta không có bị thương chút nào."

"Tần tiên sinh, sao anh có thể nói như vậy?" Trì Hành thực sự hoảng sợ, "Bạch tiên sinh, nhìn tay của tôi, rất đau, tôi có thể tự làm mình bị thương sao? Tần tiên sinh đã cứu tôi, tại sao tôi phải trả thù Tần tiên sinh ?Tôi, tôi..."

Vừa nói, Trì Hành vừa khổ sở lau nước mắt, trên mặt lại tràn đầy vẻ vô tội cùng đáng thương.

“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi trước của tôi.” Bạch Vân Cốc nói, “Làm sao cậu lại bị vết thương này?”

"Vâng, vâng..." Trì Hành vốn là có cơ hội thắng, nhưng hiện tại lại hoàn toàn trở nên mê muội, "Tôi bị ngã ở trên đường."

Bạch Vân Cốc lại nhìn Tần Hiên Văn, "Cậu bị ngã?"

Tần Hiên Văn thở hổn hển, "Bạch tiên sinh, để người được bảo vệ bị thương ở xương tủy là sai lầm thấp nhất, trong đội "Cô Ưng" sẽ không có ai phạm loại sai lầm này."

Trì Hành như rơi vào hầm băng, không biết nên giải thích như thế nào.

Bạch Vân Cốc nhìn hắn, vẫy tay gọi hắn tới.

Nhưng hắn không dám cử động.

"Đi thôi." Bạch Vân Cốc nói, "Cho tôi xem chỗ cậu ngã, để ta tôi cậu ngã như thế nào mà gãy tay."

Trì Hành biết rằng nó đã kết thúc.

Hắn ta đã nghe nói về sự tàn ác của Bạch Vân Cốc từ lâu, nhưng hắn luôn tin rằng mình được yêu thương và là người đặc biệt, hắn ta sẽ được tha thứ nếu hắn thông minh và thỉnh thoảng giở trò mưu mô.

Cách đây không lâu, hắn thật sự cho rằng Bạch Vân Cốc gọi Tần Hiên Văn tới đây là để trút giận thay cho mình.

Đến bây giờ hắn mới biết rằng điều này là để vạch trần những lời nói dối của hắn ta.

Hắn đáng lẽ không bao giờ nên, không bao giờ nên, ít nhất không nên lừa dối "Cô Ưng."

"Cô Ưng" có thể khiến hắn sống, nhưng cũng có thể khiến hắn chết.

“Bạch tiên sinh!” Hắn sợ tới mức quỳ rạp xuống, nước mắt chảy dài trên mặt, “Bạch tiên sinh, xin tha lỗi cho tôi! Tôi không có ý lừa gạt anh, tôi chỉ là, chỉ là bị quỷ ám thôi! Xin hãy tha cho tôi lần này!"

Bạch Vân Cốc cười lạnh một tiếng, "Làm sao vậy, dù sao tôi cũng đã đánh rơi cánh tay phải một lần, lại đánh rơi cánh tay trái thì có vấn đề gì?"