Vệ Sĩ Là Người Tình Của Tôi

Chương 2

Bạc Huyền Sâm trở về phòng, lặng im ngồi trên chiếc giường của mình nhìn phong bì đỏ trong tay. Đôi mắt cậu trầm xuống hẳn, sự khinh miệt cùng với cảm xúc ghét bỏ cứ trộn lẫn lại với nhau khiến cậu không thể nào nhìn cái phong bì thêm một lần nào nữa. Mặc dù vậy, cậu vẫn đặt chiếc phong bì vào ngăn kéo đầu giường cẩn thận rồi nở một nụ cười kì lạ.

"Ha! Ngân Xuyến sao? Phụ nhân à, người sẽ là một công cụ tốt để tôi báo thù đây."

[...]

Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai sáng chói chiếu qua khe cửa sổ đánh thức giấc ngủ sâu của Ngân Xuyến. Cô mệt mỏi ngồi dậy vươn vai vài cái cho đỡ mỏi lưng. Đôi mắt cô đượm buồn nhìn căn phòng rộng lớn nhưng lại chẳng có hình bóng mà người cô đang mong đợi. Chợt cánh cửa phòng cô vang lên vài tiếng "Cốc...cốc..."

Ngân Xuyến chắc nịch trong lòng người ngoài cửa chính là Hạ Bán Tử liền nhanh chóng ngồi dậy, chỉnh lại tóc tai một chút sau đó cẩn thận bước ra.

"Buổi sáng tốt lành thưa phủ nhân! Thiếu gia lệnh cho tôi chuẩn bị một bộ váy mới cho người."

Nét mặt háo hức ban nãy của cô liền bị đè nén xuống, thay vào đó là sự thất vọng tràn trề. Đáng nhẽ Hạ Bán Tử phải đích thân đến đưa đồ rồi xin lỗi cô một tiếng chứ! Tại sao lại phái một tên vệ sĩ mang đến? Ngân Xuyến hít thở thật sâu, quay lại vào phòng, đồng thời ra hiệu cho phép anh vào trong.

Bạc Huyền Sâm lặng lẽ bước vào trong, cậu cẩn thận để bộ váy mới lên trên giường của cô. Ngân Xuyến ngồi thảnh thơi trên giường, nghiêng đầu mà hỏi người vệ sĩ:

"Mà nè, Hạ Bán Tử đâu? Anh ấy đang đợi tôi ở dưới lầu sao?"

Bạc Huyền Sâm tươi cười đáp: "Không ạ, ngài ấy đến công ty làm việc từ sáng sớm rồi!"

Nghe câu trả lời này của cậu, nỗi buồn rầu của cô lại tăng thêm. Cô ủ rũ mà nằm xuống giường than thở:

"Haizzz! Sao anh ấy lại không thèm đến gặp tôi vậy chứ?"

"Chắc tại thiếu gia đang bận thôi! Người đừng nên nản lòng." Cậu nhẹ nhàng an ủi cô.

Ngân Xuyên ngồi bật dậy, đôi mắt cô cứ nhìn chằm chằm Bạc Huyền Sâm. Cô cứ tưởng mấy tên vệ sĩ sẽ như một cái tượng gỗ vô cảm chứ! Không ngờ tên này lại còn biết an ủi chủ nhân cơ đấy.

"Được rồi, cậu ra ngoài đợi đi, tôi phải thay đồ."

Bạc Huyền Sâm cúi đầu chào cô, sau đó ra khỏi phòng. Một lúc sau, Ngân Xuyến đã thay đồ xong, cô mở cửa bước ra ngoài với tâm trạng vô cùng sảng khoái. Bởi vì bộ váy này thực sự rất hợp ý của cô nên tạm thời cô sẽ bỏ qua cho hành động thiếu sót của Hạ Bán Tử.

Sự xinh đẹp cùng với phong thái úy nghiêm của cô đã khiến cho Bạc Huyền Sâm cũng phải đứng hình mất vài giây. Cậu mỉm cười chân thành khen cô:

"Phụ nhân đúng là một người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp."

Ngân Xuyến cũng chẳng phải lần đầu được người ta khen nên cũng không có phản ứng gì thái quá. Cô chỉ lạnh lùng gật đầu rồi đi xuống lầu dùng bữa sáng. Khi cô vừa bước vào phòng ăn thì có một chàng trai khá ưu tú ngồi ở đó ăn sáng.

Đôi mắt xanh biếc của biển cả, mái tóc tím lịm pha trộn một chút màu trắng tinh tế. Người này cô đã từng gặp hắn ở lần chọn diễn viễn cho bộ phim mà cô đang quay. Cô ngồi xuống đối diện với chàng trai lạ mặt ấy, gõ nhẹ vài tiếng xuống bàn để thu hút sự chú ý của hắn.

"Nè, cậu là ai? Có quan hệ gì với chồng của tôi?"

Lúc này, cậu ta mới phát giác ra được sự hiện diện của Ngân Xuyến. Cậu liếc mắt nhìn cô rồi đáp với giọng điệu khá khinh người:

"Ôi, em xin lỗi tiền bối, do món súp này ngon quá nên em không biết là tiền bối đến ạ."

"Ồ, thế sao? Tự tiện ăn bám nhà người khác là tốt sao?"

Ngân Xuyên cũng phát giác ra được ác cảm trong câu nói của cậu ta. Cô cũng chẳng phải dạng dễ bị bắt nạt, dù có là người thân của Hạ Bán Tử thì cũng chẳng có quyền hạn gì mà nói chuyện một cách ngạo mạn như thế với cô.

Không khí phòng ăn cũng trở nên căng thẳng hơn, làm cho những người hầu xung quanh cũng phải sợ hãi mà lui đi chỗ khác. Bác quản gia cảm thấy tình hình không ổn, bèn đứng ra giải thích với cô:

"Thưa phu nhân, đây là bạn của thiếu gia, cậu ấy tên Đồng Khả, vì cậu ấy mới từ quê lên, không có nhà ở nên mới ở đây đó ạ."

Ngân Xuyên nghiêm ngặt hỏi lại bác quản gia: "Thế sao? Vậy thì nên thuê cho cậu ta một căn nhà khác chứ! Chồng tôi đâu thiếu tiền."

Đồng Khả cười một cách giả tạo mà đáp thay bác quản gia: "Thực ra em cũng bảo anh ấy như vậy, nhưng mà anh ấy cứ khăng khăng giữ em lại vì em đã từng cứu mạng anh ấy mội lần nên anh ấy muốn báo đáp em."

Bác Huyền Sâm đứng bên cạnh nhìn nụ cười giả tạo của cậu ta mà cũng phải buồn nôn. Nhìn rõ ràng là cậu ta đang diễn kịch để qua mắt thiếu phu nhân đây mà. Mặc dù cậu biết được quan hệ mật thiết giữa thiếu gia và Đồng Khả nhưng nhìn vào góc độ nào cũng đều lộ rõ là tên này đồng tính. Với một người thông minh như Ngân Xuyến chắc là sẽ nhìn ra ngay thôi.