Thập Niên 70: Tiểu Kiều Tức

Chương 40: Lục Vân Sâm Lái Xe Đưa Về

Nhóm dịch: Phù Du

Thẩm Bảo Trân cảm thấy Lục Vân Sâm không tệ, đương nhiên cũng muốn em gái ở chung với anh nhiều hơn, nhưng mà cha mẹ ở nhà còn chờ tin tức, còn phải về nhà báo tin cho cha mẹ chuyện bên này thành, không thể để cho bọn họ ở nhà lo lắng mới phải.

“Cha mẹ con còn chờ tin tức ở nhà, hồi sáng đi mẹ con còn nói nấu cơm trưa đợi tụi con về nhà ăn cơm, hôm khác ra ngoài dạo đi.”

Tần Mỹ Liên tưởng tượng cũng đồng ý gật đầu, “Đúng vậy, ngày mai thím với chú của Vân Sâm đưa Vân Sâm tới cửa chào hỏi trước, chờ trưởng bối hai nhà gặp mặt nhau rồi mới ra ngoài đi dạo cũng không muộn.” Vốn dĩ tình huống của Thẩm Uyển Chi đã đặc thù.

Đến lúc đó trưởng bối hai nhà gặp mặt, chuyện này mới càng hợp quy củ hơn, tuy đều nói tự do yêu đương, nhưng tình cảm được trưởng bối chúc phúc mới càng quang minh chính đại không phải sao.

“Vậy thì thím, tụi con về trước.”

“Mỹ Liên, bà với đám Yêu Muội Nhi về trước đây.”

Tần Mỹ Liên nói, “Thím còn định giữ mọi người lại ăn cơm trưa, nếu đã vội về nhà thì lần sau ăn vậy.”

“Thím, sau này vẫn còn nhiều thời gian ăn mà.” Thẩm Bảo Trân nói.

“Đúng đúng, sau này là người một nhà.” Còn lo không cơ hội sao.

“Bà cố, mọi người về kiểu gì?” Lục Vân Sâm vốn muốn hỏi Thẩm Uyển Chi, nhưng nghĩ ở đây còn có lão trưởng bối, cho nên liền quay đầu hỏi bà Lưu.

“Bọn ta ngồi máy kéo trong thôn trở về.” Máy kéo vốn dĩ là Thẩm Kiến Quốc sắp xếp tới chở bọn họ, tất nhiên phải đợi thì bọn họ mới về được.

Máy kéo? Vậy chắc đi nhẹ nhàng thoải mái hơn so với xe bò, cũng coi như phương tiện cao cấp nhất trong thôn để ra ngoài, chỉ là Lục Vân Sâm nghĩ tới bộ dáng mềm mại kia của Thẩm Uyển Chi, giữa trưa là lúc mặt trời to nhất, lại nắng, để cô lắc lư trên xe phơi nắng mà về, anh rất đau lòng.

Thích một người tâm tình sẽ trở nên rất kỳ quái, muốn để cô có thứ tốt nhất, nếu mà không cho được sẽ đau lòng, sẽ khổ sở, sẽ tự trách.

“Bà cố, để con lái xe chở mọi người về.” Anh biết còn chưa chính thức tới cửa chào hỏi, tùy tiện xuất hiện không tốt, nói, “Con chỉ đưa mọi người tới cửa thôn, mọi người tới rồi con lập tức đi ngay.”

Bà Lưu cười nói, “Cũng được, thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy, coi như là đưa bà già bà về là được.”

Tuy rằng người khác đều là chở thêm, chở Thẩm Uyển Chi mới là mục đích chính, nhưng bà Lưu là lão trưởng bối mà, trên xe có bà ai cũng không thể nói cái gì.

Có Lục Vân Sâm chở, Thẩm Bảo Trân lại đi nói với chú lái máy kéo một tiếng không cần chờ bọn cô.

Sau đó lại về nhà lấy hai bộ quần áo cho Nữu Nữu mới ngồi lên xe của Lục Vân Sâm về thôn Đại Yển.

Lúc lên xe, bà Lưu ngồi ghế phụ, Thẩm Bảo Trân ngồi ở ghế sau với em gái.

Lúc ở trên xe, Thẩm Uyển Chi căn bản cũng chưa hề đơn độc nói chuyện với Lục Vân Sâm, nhưng bà Lưu thì lại hỏi Lục Vân Sâm tương đối nhiều.

Đương nhiên đều là tình huống cơ bản trong nhà, mấy cái này anh cũng đã nói với Thẩm Uyển Chi rồi, chỉ là lúc bà Lưu hỏi anh vẫn như cũ không có chút nào không kiên nhẫn, nghiêm túc nói tình huống trong nhà, giống như một lão cán bộ nghiêm túc vậy.

Thẩm Uyển Chi nghĩ nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, hôm sau anh tới cửa hẳn còn phải giải thích lại lần nữa.

Đây là con rể sao? Trốn không thoát nhà mẹ vợ hỏi ba lần liên tục.

Trước kia mấy cái này cũng không liên quan gì đến Thẩm Uyển Chi, dù sao cô kết hôn hay không cũng không có người thúc giục, cũng không ai quản.

Cho nên cũng không chú ý, bây giờ nghe cảm giác còn rất thú vị, nhịn không được lại cười.

Thẩm Uyển Chi rất thích cười, gần đây bởi vì chuyện của Tiêu Văn Thao khóc còn nhiều hơn cười, hôm nay coi như lần đầu tiên cười vui vẻ trong khoảng thời gian này, tuy chỉ là không có tiếng động.

Nhưng cười vẫn rất là hấp dẫn người.

Lục Vân Sâm nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Uyển Chi thì cô đã cười rất vui vẻ.

Lúc đó anh cũng chưa hiểu cái gì, chỉ nhớ rõ mặt mũi thanh lệ của thiếu nữ, cười rộ lên vừa ngọt vừa mềm.

Cũng thường xuyên sẽ nhớ tới bộ dáng cô cười.

Lục Vân Sâm từ kính chiếu hậu trong xe nhìn thoáng qua người ta cười, nhịn không được hai mắt nhìn nhiều thêm chút.

Chính là vì cái này nên không chú ý tình hình giao thông, không có tránh ổ gà trên đường, xe jeep quân dụng to lớn rất dễ tránh một cái hố, nhưng người trên xe cũng bị xóc không chịu nổi, đặc biệt là bà Lưu cũng bị hoảng sợ.

Cuống quít chụp tay cầm ở nóc xe, còn lẩm bẩm, “Xe này cũng chỉ có thể tránh mưa thôi, để bà nói còn không êm bằng máy kéo của bà đâu.” Máy kéo còn không có xóc như vậy, mới vừa rồi đó, nếu không có cửa xe chắn, bộ xương già này của bà không phải trực tiếp bị văng ra rồi sao?

Bà Lưu nói làm trong xe trở nên trầm mặc khác thường, chỉ có âm thanh động cơ nổ vang.

Thẩm Bảo Trân thoáng nhìn qua Lục Vân Sâm đang không nói chuyện, một màn vừa rồi cô nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng người trẻ tuổi ấy mà, mình cũng từng yêu đương, có gì mà không hiểu nhưng vẫn nhắc nhở một câu, “Lục đồng chí, đường ở nông thôn không thể so được với trong thành, hố rất nhiều, tốt nhất lái xe đừng phân tâm.”

Thái độ Lục Vân Sâm rất tốt, gật đầu nói dạ, em sẽ chú ý.

Sau đó đều nghiêm túc lái xe, không dám phân tâm một chút nào.

Thẩm Uyển Chi nép cạnh chị gái, khoác cánh tay chị, Thẩm Bảo Trân duỗi tay chọt trán cô một chút, có loại cảm giác bất đắc dĩ với đứa con nít làm sai.

Thẩm Uyển Chi kinh ngạc, chuyện này không liên quan tới cô mà.

Ánh mắt Thẩm Bảo Trân ý nói, sao mà không liên quan tới em, em cười với người ta, làm người ta phân tâm đó.

Máy kéo trong thôn đi trước một hồi lâu, nhưng tốc độ xe kia chậm, Lục Vân Sâm rất nhanh đã đuổi kịp máy kéo, lúc hai xe gặp nhau, anh cũng không giảm tốc độ, xe vèo một cái đã vượt qua.

Lúc này sắp giữa trưa, vốn dĩ đã đói bụng, còn phơi nắng, người trong xe trở về bị nắng tới thở thoi thóp, nhưng có người mắt sắc một chút đã phát hiện Thẩm Uyển Chi ngồi trong xe jeeep vừa chạy qua.

“Ui chao, đó là Thẩm Yêu Muội Nhi à?”

Lời này nháy mắt làm người trong xe trở nên hăng hái, sôi nổi ngẩng đầu nhìn quanh, bất quá chỉ nhìn tới đít xe.

“Chị dâu Quế Chi, chị không nhìn nhầm chứ? Chiếc xe vừa rồi là xe quân đội, con bé Thẩm Yêu Muội Nhi có thể ngồi trên chiếc xe kia sao?” Người nói chuyện chính là người hạ thấp Thẩm Uyển Chi hồi sáng, cũng chính là con gái của bà ta gả cho người đàn ông kết hôn lần hai, gần đây còn bị nhà chồng ghét bỏ, cho nên bà ta không thể nhìn con nhà người ta tốt.

“Tôi không thể nhìn nhầm được, mắt của tôi nổi tiếng lợi hại ở thôn Đại Yển chúng ta đó, chim nhạn ngậm cái gì trong miệng bay qua tôi cũng thấy rõ được đấy.” Tuy lời này của bà ta có chút khoa trương hiềm nghi, nhưng cũng đủ để chứng minh ánh mắt bà ta tốt, cũng sẽ không nhìn nhầm.

“Có lẽ đúng thật là Thẩm Yêu Muội Nhi đấy, khó trách cũng không thèm ngồi chung xe với chúng ta, thì ra là ngồi xe jeep an toàn hơn.”

“Cơ mà ai lái xe thế, chưa từng nghe nhà họ Thẩm còn có bà con tham gia quân ngũ nha.”