Thập Niên 70: Tiểu Kiều Tức

Chương 30: Trương Thuý Anh Va Vào Họng Súng (1)

Nhóm dịch: Phù Du

Lại nói tiếp, hai vợ chồng Thẩm Kiến Quốc đều không phải là loại người đanh đá, tuy Thẩm Kiến Quốc là nông dân cao 1 mét 8 mấy, nhưng nói chuyện đối nhân xử thế đặc biệt có hàm dưỡng¹.

(¹hàm dưỡng: bao gồm tu dưỡng, biết kềm chế, tiết chế bản thân, là những điều phát ra từ trong nội tâm và thể hiện ra ở hành vi, lời nói của người đó.)

Đến cả người trong thôn cũng nói người nhà này giống mấy người làm công tác văn hoá kia, văn hoá của Chúc Xuân Nhu không cao, chỉ có thể nhận biết được một chút chữ, nhưng cũng hiểu lý lẽ, hiếm khi phát sinh gây gổ với người ở trong thôn.

Chẳng qua là bà nghiêng về động tay hơn, chỉ là cái tính này của bà chính là cái loại mà bạn không đắc tội tàn nhẫn với bà thì bà cũng sẽ không ra tay.

Mấy đứa con gái nhà bà cũng ôn ôn hòa hòa, là người đọc sách nên cũng không thích xảy ra gút mắt với người ta.

Nhưng Thẩm Ngọc Cảnh thật ra lại thích lạnh mặt, tính tình cũng không phải loại hiền hoà, chỉ là vẫn không thường xảy ra tranh chấp với người ta như cũ.

Vì thế nên danh tiếng của cả nhà ở trong thôn vẫn luôn rất tốt.

Cho nên những lúc Chúc Xuân Nhu muốn vọt tới nhà ai đó liều mạng, mọi người đều sẽ cho rằng là người nhà kia có vấn đề, chắc chắn không phải là vấn đề của nhà Thẩm Kiến Quốc, cho nên chuyện của Trương Thúy Anh không cần phải nói, mọi người đều cảm thấy không thể nào là vấn đề của Chúc Xuân Nhu.

Trương Thúy Anh mới chạy về nhà, vừa rồi sợ bị Chúc Xuân Nhu đánh, chạy thẳng một mạch quá nhanh, không chú ý nên thọt một chân xuống ruộng nước, lập tức liền phải gặt lúa, nước trong ruộng đã rút không sai biệt lắm.

Nhưng cái loại bùn lầy này giống như là bùn đất, dính người rất chặt, một chân lọt vào, lúc nhấc ra thì giày đã bị lọt vào trong bùn.

Bà ta ngồi xổm ở đó đào vài cái lôi được giày vải từ trong bùn ra được, kết quả dây giày còn bị kéo đứt.

Một chân thấp một chân cao đi về, còn chưa kịp rửa sạch giày và chân đã nghe có người đi ngang qua nhà bà ta, vui sướиɠ khi người gặp họa hỏi, “Trương Thúy Anh, bà vừa xuống ruộng mò cá đó à?”

“Liên quan gì tới bà.” Trương Thúy Anh tức giận nói.

Một người khác cõng sọt cười nói, “Không phải mò cá, là bị chị dâu Thẩm đánh chạy ra ngoài ruộng đúng không? Để ta nói thì là đáng đời, cũng chỉ có người cả nhà anh cả mới có tố chất², không thèm so đo với mấy thứ không được mặt bàn, nếu mà là tôi ấy à, tôi sẽ xúc phân người trét đầy cửa nhà bà.” Bà ấy ngày thường có quan hệ hơi tốt một chút với Chúc Xuân Nhu, tất nhiên không quen nhìn bộ dáng này của Trương Thúy Anh, chuyện nhúng tay vào nhà con gái người ta là chuyện các bà coi thường nhất, cho nên vừa túm được lập tức trào phúng hai câu.

(²tố chất: bản chất con người và sự khác biệt của từng cá thể hay cá nhân, mỗi người nổi bật vì những lý do khác nhau. Tố chất mà mỗi cá nhân có và thể hiện trong cuộc sống hàng ngày hoặc thông qua các kỹ năng vốn có của họ được phản ánh trong phẩm chất của họ.)

Vốn dĩ Trương Thúy Anh hiện tại đã tức không thở nổi còn nghe người ta nói như vậy, bưng nước rửa giày hất qua chỗ hai người, “Từ Quế Hoa, bà cũng có phải thứ tốt lành gì đâu, chuyện bà cắt xén tiền lương của mẹ chồng bà ồn ào cả thôn đều biết, bà còn có mặt mũi nói tôi à.”

Từ Quế Hoa lui về sau một bước, né thau nước Trương Thúy Anh tạt ra, “Bà già kia cắt xén lúc tôi ở cữ, tôi còn nhớ rất rõ đó, nhưng mà có chút người ấy, mẹ chồng chà đạp mình như vậy, người ta lại tỏ ra như là không có việc gì nữa chứ, mỗi ngày nịnh nọt như chó le lưỡi liếʍ mặt, người ta cũng không thèm phản ứng, cũng không có lòng tự trọng, ngược lại còn quay đầu nhúng tay động vào cô gái nhỏ không có thù oán gì với mình, đúng là không biết xấu hổ.”

“Bà nói ai không biết xấu hổ đó?”

“Ai hỏi chính là nói kẻ đó.”

Từ Quế Hoa đã sớm muốn mắng Trương Thúy Anh, bà cũng có thù oán với Trương Thúy Anh, thời buổi này đất nhà ai mà không trân quý, đám đồ vật kia đều là mạng gốc rễ, kết quả cà tím của bà vừa lúc chín, bản thân cũng tiếc hái xuống ăn, Trương Thúy Anh đi ngang qua nhà bà một cái, cà tím nhà bà đã mất hai trái, nói không phải bà ta hái thì mình cũng không tin.

Nhưng từ xưa bắt gian thì bắt cả hai, trói trộm thì xem tay dơ, lại không bắt tại trận, bà ta cũng không có cách nào.

Lúc này tóm được chút chuyện này, sao không xả cho được.

Chuyện Trương Thúy Anh chuyên trộm cắp trong thôn, thật ra không có người nào vui, chỉ cần có người mở đầu, những người khác từng bị bà ta chiếm tiện nghi tất nhiên cũng đều muốn nhào lên đổ thêm dầu vào lửa hai câu.

Trương Thúy Anh đứng trốn ở trong viện, cũng không hề sợ, bà một lời tôi một câu chửi tay đôi với mọi người.

Cho nên lúc Chúc Xuân Nhu tới đây, có người hỏi, “Xuân Nhu, bà đi đâu vậy?”

Trương Thúy Anh còn tưởng người ta hù bà ta, căn bản không thèm mở mắt, còn nói, “Tưởng kêu Chúc Xuân Nhu thì bà đây sợ mấy người à, không ngại nói cho mấy người biết, nhà bà ta bây giờ còn đang loạn đó, Tiêu Văn Thao đã đồng ý với bà đây, chỉ cần giúp hắn cưới được Thẩm Yêu Muội Nhi thì sẽ cho bà một trăm khối đấy.”

Chúc Xuân Nhu ở cửa nghe thấy lời này, bàn tay nắm đòn gánh đều đang phát run, giỏi lắm, thì ra đúng là cái thứ khốn nạn này thật, vì tiền hại con gái út của bà.

“Trương Thúy Anh, tôi lấy mạng chó của bà, cho bà hại Yêu Muội Nhi của tôi này.” Vóc dáng Chúc Xuân Nhu cao 1 mét 68 không sai biệt lắm, là chiều cao trung bình của phái nữ trong thôn, một tiếng rống này của bà cũng coi như tràn trề năng lượng, làm Trương Thúy Anh sợ tới mức run lên một cái.

Con trai Thẩm Ngọc Cảnh cao 1 mét 8 mấy, nghe thấy lời này cũng phẫn nộ không ít so với mẹ mình, một chân đá vào cửa sân, ván cửa nổ to rồi ngã rầm xuống.

Trương Thúy Anh thấy thế, muốn bỏ chạy nhưng dưới chân lại giống như là mọc rễ vậy, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch một chút, thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Chúc Xuân Nhu, “Chị dâu cả, đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm mà, vừa rồi em chỉ là lanh mồm lẹ miệng, em có thể gặp Tiêu Văn Thao ở chỗ nào chứ, căn bản không có chuyện này đâu.”

Bà ta nói thật, chuyện này dù có liên quan tới người khác cũng thật đúng là không dính nửa phần tới bà ta, bà ta chỉ là vội vàng muốn đi qua bám lên thôi, đương nhiên là một bóng người bà ta cũng chưa thấy được, một người ở huyện thành, bà ta thì ngây ngốc ở trong thôn, sao có thể dính tới được chứ.

Vừa rồi nói lời này chẳng qua là vì muốn khoe để người ta hâm mộ mình thôi.

Đâu biết vậy mà cũng có thể va vào họng súng chứ.

Chúc Xuân Nhu đánh chó cũng phải đánh cho rõ ràng, thừa dịp lúc này ở sân đều là người xem náo nhiệt, bà cũng nói lại chuyện này ra ngoài, tuy chồng mình là bí thư chi bộ, nhưng người nhà bà không phải là cái loại bà con của ác bá trong thôn.

Miễn cho có người kiếm chuyện đem chuyện này nói nhà bà không đúng.

Tuy rằng Chúc Xuân Nhu có tức, cũng không đến mức mất trí, không thể liên luỵ chồng, còn phải bảo vệ con gái.

Đều nói phụ nữ làm mẹ rồi thì sẽ trở nên mạnh mẽ, không đơn giản là chỉ dựa vào một thân sức lực trâu bò, mà còn muốn ở giữa đường cùng lấy lại công bằng cho bọn nhỏ.