“Ôi, phụ thân, người cất giấu nhiều bảo bối như vậy, nương có biết không?” Lâm Chiêu theo Lâm Sở Dương tiến vào mật thất, không ngừng nhìn bốn phía xung quanh, cảm thấy đôi mắt không đủ dùng. Đây không hẳn là một mật thất, chẳng bằng nói là một nhà kho trưng bày những đồ vật có giá trị. Tuy rằng hắn không thể tu đạo, nhưng hắn sinh ra trong một thế gia giàu có, nên có ánh mắt phân biệt, đồ vật trên kệ trong mật thất thoạt nhìn rõ ràng không tầm thường.
“Nơi này là mạch máu của Lâm gia, do mỗi thế hệ tộc trưởng nắm giữ.” Lâm Sở Dương đứng trước một dãy kệ gỗ, dùng ngón tay vuốt ve chiếc hộp gỗ cổ đặt trên đó.
“Phụ thân…… Người đưa con tới một nơi quan trọng như vậy, chẳng lẽ có ý định cho con đảm nhận vị trí tộc trưởng? Con còn trẻ, con còn định đi ra ngoài dạo chơi nữa. Hơn nữa…… Người cũng biết con thích nam nhân, khả năng con nối dõi thì……” Lâm Chiêu giơ tay gãi đầu, khéo léo bày tỏ sự từ chối. Hắn luôn sống theo ý muốn tự do của mình, với trách nhiệm quan trọng như một tộc trưởng, hắn thật sự không muốn làm, áp lực rất lớn.
“Tộc trưởng, chỉ bằng con? Con cho rằng lão tử mù sao, dám giao Lâm gia cho con!” Lâm Sở Dương nghe được lời nói này của Lâm Chiêu, lập tức thổi râu trừng mắt, bộ dáng giống như thấy quỷ, ánh mắt ông hoàn toàn không thể tin được, như muốn nói: Có phải nó đang suy nghĩ nhiều quá không……
“A ha ha, ha ha, không phải thì thật tốt. Phụ thân, ánh mắt người rất sáng suốt đấy, phụ thân tự nhiên biết con không phải loại người này, vậy tại sao phụ thân lại đưa con đến đây……” Lâm Chiêu vừa nghe nói không phải việc này, hắn xấu hổ xoa tay, nhưng trong lòng thực sự thở dài nhẹ nhõm một hơi, sự vui tươi cợt nhả và thoải mái trở lại trên khuôn mặt.
“Tiểu tử thúi! Lâm gia ở Tương Nam, có danh tiếng rất lớn, con có biết trong tộc có bao nhiêu người nhớ thương đến vị trí này không ……”
Lâm Sở Dương rất tức giận, blah blah nói rất nhiều, nói đến Lâm Chiêu hoài nghi cuộc đời.
“Phụ thân, xin hãy nói cho con biết điểm quan trọng, gần đến giờ cơm tối rồi……”
“Khụ…… Mỗi thành viên Lâm gia trước ba mươi tuổi đạt đến Trúc Cơ trung kỳ đều có thể đến đây chọn bất kỳ vật phẩm nào, tốt hay xấu đều dựa vào cơ duyên mỗi người.” Lâm Sở Dương chưa bao giờ trút hết nỗi nghẹn khuất của mình theo cách này, lúc này, ông cuối cùng cũng nhận ra mình đã mất bình tĩnh, có chút xấu hổ, ho khan một tiếng và nghiêm mặt nói.
“Phụ thân, người không hổ là cha ruột của con, cho nên người dẫn con tới chọn đồ!”Lâm Chiêu dùng một câu khẳng định. Mặc dù hắn vẫn chưa tới giai đoạn Trúc Cơ trung kỳ, nhưng với phương pháp tu luyện của hắn, việc đạt đến tiêu chuẩn chỉ là chuyện nhỏ.
“Đúng vậy tiểu tử, vật phẩm đều đã có miêu tả rồi, con có thể tự mình lựa chọn.”
“Ca ca con chọn cái gì?” Lâm Chiêu nghe Lâm Sở Dương nói như vậy, trong mắt lập tức phát ra ánh sáng màu xanh lục, không chút nào che giấu sự tham lam của mình, ước gì mình có thể nhìn thấu hết thảy từ trong ra ngoài, hắn không muốn tiện tay, chỉ muốn thứ đắt tiền nhất. Hắn cho rằng Lâm gia rốt cuộc chỉ là một gia tộc tu chân trung cấp, sau này pháp bảo không thích hợp sử dụng thì có thể lấy đi đổi, nên lựa chọn một cái có giá trị là đúng!
“Trảm linh kiếm.” Lâm Sơ Dương không đành lòng nhìn bộ dáng tham lam của nhi tử mình.
“Chọn một thanh kiếm…… Đây thực sự là tính cách của ca ấy, rất bình thường. Hả? Đợi đã, trảm linh kiếm! Thứ này Thanh Diễm nói qua, được xưng có thể trảm tất cả các linh hồn tà ác, tốt nhất là dùng để chống lại các yêu nhân có tà thuật, nếu nó không nhận chủ, nó có thể nuốt chửng chủ nhân. Sinh ra trong mộ kiếm, đã biến mất hàng ngàn năm, linh khí trung phẩm đứng thứ bảy trong kiếm phổ nổi tiếng thế nhưng lại ở nhà ta?! Phụ thân, có phải trùng tên hay không……”
“Đồ thật.” Lâm Sở Dương mang một bộ dáng cao thâm khó đoán.
Pháp bảo có ba cấp bậc: Thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm, phần lớn người tu chân cả đời chỉ có được một pháp bảo thượng phẩm. Những linh bảo phía trên vẫn được chia thành ba cấp độ, về phần Thần Khí trong truyền thuyết, một khi xuất hiện trên thế giới, chắc chắn sẽ gây ra vô số gió tanh mưa máu. Trung Phẩm Linh Khí là cái khái niệm gì, đối với rất nhiều gia tộc lớn và môn phái nhỏ, nó chính là chi bảo trấn trạch*, đủ để dùng làm pháp khí cho bất kỳ Nguyên Anh cường đại nào.
“Bà mẹ nó…… Phụ thân, chẳng lẽ nhà chúng ta là gia tộc giàu có ở ẩn, lại ẩn mình quá lâu sao?” Không ngờ, một kiện pháp bảo nổi danh lừng lẫy trong giới tu chân lại nằm trong nhà mình, điều này khiến Lâm Chiêu rất kinh ngạc, nhìn lại các dãy kệ, đột nhiên cảm thấy bảo vật tràn ngập ánh sáng, mỗi cái đều giống như một bảo vật tuyệt thế, rất khó lựa chọn.
“Ở góc độ nào đó cũng có thể được coi như vậy.” Căn cơ Lâm gia không sâu, cũng không có lịch sử lâu đời, có thể có được nhiều tài phú mà không người nào biết là bởi vì đi ra một người tổ tiên. Chính vì quá khứ này mà chỉ có gia chủ kế nhiệm mới biết chuyện này, mới khiến cho ông phá lệ mang Lâm Chiêu tới nơi này.
“Hả?!” Ánh mắt Lâm Chiêu giật mạnh một cái, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất hưng phấn, có loại hưng phấn không thể khống chế. Bởi vì hắn hiểu biết phụ thân mình, nhất định chuyện này còn có phía sau, và rất có thể có liên quan đến hắn.
“Đừng ngây ngốc, nhanh chọn đi.” Thấy Lâm Chiêu ngẩn người, trong lòng Lâm Sở Dương âm thầm mừng rỡ, đối với cái thủ đoạn này ông rất thõa mãn, ông đương nhiên phải kéo dài thêm thời gian.
“Phụ thân, cho con một gợi ý, có trời đất biết, phụ thân biết, con biết, có đúng hông nè!” Lúc này ở trong mắt Lâm Chiêu, Lâm Sở Dương đang che dấu điều gì đó, nhưng dù sao cũng là cha con, cho nên hắn không tin, phụ thân hắn có thể hố chính nhi tử mình!
“Con có biết tại sao nhà họ Lâm có gia tài như vậy nhưng lại không thu hút được tên trộm nào không?”
“Phụ thân, làm người phải phúc hậu nha!” Đây là Lâm Chiêu đang thúc giục phụ thân hắn đừng úp úp mở mở nữa, mà nói rõ ra đi.
“Gian mật thất này có trận pháp, lập lời thề sẽ gánh chịu hậu quả gấp bội, con có biết lời thề đó khủng khϊếp đến mức nào. Bất cứ ai tiếp quản gia tộc sẽ lập lời thề độc, Quy tắc là quy tắc. Con cũng phải chấp nhận lời thề trước khi rời đi, Ở đây mọi thứ đều được giữ bí mật tuyệt đối và sẽ không nhắc tới bất kỳ người thứ ba nào.”
“Thậm chí không thể nhắc đến chuyện đó với đại ca sao?”
“Đúng vậy, không được.”
“Vậy hả, phụ thân, người kể chuyện đại ca cho con nghe rồi, người còn phá lệ mang con tiến vào, người có thể hay không……” Không nghĩ tới sự việc nghiêm trọng như thế, sự hưng phấn của Lâm Chiêu đột nhiên phai nhạt, hắn lo lắng nhìn Lâm Sơ Dương như muốn chết lặng, như muốn khóc ra tới.
“Tiểu tử thúi, coi như con có lương tâm. Con rất khác biệt, tất cả những chuyện đều ngoại lệ đối với con, tất nhiên, ngoại lệ cũng có giới hạn, lời thề là con không tránh được.” Nhìn thấy Lâm Chiêu lo lắng cho mình như vậy, lão già như ông cũng có phần an ủi, cảm thấy tuy rằng nhi tử có chút tinh ranh nhưng cũng ngoan, thực sự không phí công nuôi dưỡng.
“Phụ thân, người cũng đừng hù con, con sai rồi còn không được sao. Người cho con một chút gợi ý đi, cách này sẽ hiệu quả, con chắc chắn!” Sau khi nỗi lo lắng lớn nhất biến mất, tâm trí Lâm Chiêu lại hoạt động trở lại.
“Vậy chúng ta lấy cái này đi.” Lâm Sở Dương hài lòng gật gật đầu, dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào chiếc hộp gỗ mà ông vừa chạm vào. Về thứ này, ông không thể chủ động nói về vấn đề này, nhưng nếu Lâm Chiêu hỏi thì ông có thể trả lời.
“Cái này? Phụ thân…… Phụ thân có chắc chắn muốn con chọn cái này không?” Lâm Chiêu mở hộp gỗ, chỉ nhìn thấy một thỏi bạc hình con quay có thể cầm bằng một tay. Vật này giới thiệu rất đơn giản, tên vật phẩm: không có, công năng vật phẩm: có thể lớn có thể nhỏ, có thể biến đổi đa dạng. Lâm Chiêu lại liếc nhìn Lâm Sở Dương, và khi phụ thân hắn gật đầu khẳng định, hắn nhặt nó lên và cầm nó trong tay. Thỏi bạc khi chạm vào có cảm giác ấm áp, trên đó dường như có thứ gì đó đang chuyển động, nhưng đó không phải là sự phản chiếu của kim loại, mà rất thần bí. Nhưng so với trảm linh kiếm, thì nó hoàn toàn kém hơn, hắn đoán nếu có thể trở thành linh bảo thì cũng không tệ rồi.
“Chắc hẳn con nghĩ rằng thứ này không tốt bằng Trảm linh kiếm phải không?”
“Có thể so sánh được sao? Đó là trung phẩm linh bảo, hiện nay tu chân không có nhiều món thượng phẩm linh bảo, trung phẩm đã đủ nhóm cường giả xông về phía trước rồi……”
“Đương nhiên có thể so sánh được, đó chỉ là bởi vì nó không hoàn chỉnh mà thôi.” Lâm Sơ Dương nhìn đồ vật trong tay Lâm Chiêu, trong mắt lóe lên.
“Đây, đây là linh bảo trung phẩm?!” Nhìn giới thiệu của vật này thì không có gì đặc biệt, nếu muốn đạt đến linh bảo, thì nhất định phải có công năng phi thường nào đó. “Phụ thân ơi, nó còn có công dụng nào khác không?”
“Trẻ nhỏ dễ dạy, mặc dù vật này chỉ là linh bảo cấp thấp, nhưng nó có một năng lực đặc biệt, có thể đóng băng bất kỳ ai ngoại trừ chủ nhân của pháp bảo trong một hơi thở.”
“……Thật không thể tin được... Vậy tại sao lâu như vậy không có người lựa chọn?” Tim Lâm Chiêu đập kịch liệt, mắt càng ngày càng nóng rực khi nhìn vào thỏi bạc trong tay. Tuy rằng chỉ là một hơi thở, nhưng tu sĩ đấu pháp nhanh như vậy, hơi thở này chính là giữa sự sống và cái chết!
“Bởi vì bọn họ không hỏi, tộc trưởng cũng không thể chủ động nói.”
“…… Đúng rồi. Còn phần chưa hoàn thiện thì sao? Nếu hoàn chỉnh hết thì sao?” Về sự đặc biệt của mình, Lâm Chiêu biết rằng một thời gian nữa phụ thân hắn đương nhiên sẽ trả lời các câu hỏi của hắn, vì vậy anh đã trực tiếp hỏi những vấn đề mà hắn quan tâm nhất.
“Linh bảo trong tay con chính là bộ phận chủ chốt, còn lại hai con quay nhỏ đã bị thất lạc. Nếu sử dụng một con quay nhỏ có tác dụng giống như giới thiệu kia ghi, nếu cả ba kết hợp lại có thể đóng băng một người trong ba hơi thở.” Nội tình của Lâm gia coi như phong phú, nhưng nói đến chi bảo trấn trạch chân chính, thật sự chính là đồ vật trong tay Lâm Chiêu, trảm linh kiếm chỉ có thể xếp vào hàng thứ hai.
“Nếu hoàn chỉnh thì nó sẽ là gì? Linh bảo thượng phẩm? Nó không thể là thần khí đúng không …… Phụ thân, con cảm thấy an toàn tính mạng và tài sản của con đang bị đe dọa nghiêm trọng! Ngoài ra, thanh kiếm của ca con, không biết ngày nào đó bị người ta gϊếŧ người cướp của....… Mang ngọc có tội nha!” Đồ vật là thứ tốt, nhưng có mạng sống mới giữ được nha.
“Thứ này của con không có ai nhận biết, nếu con muốn cho nó hoàn chỉnh …… Chỉ sợ càng khó khăn hơn. Về phần ca ca con, phụ thân cảm thấy cái gọi là nhận chủ là cái gì, trảm linh kiếm có thể tùy theo ý muốn của chủ nhân mà biến thành bất kỳ hình dạng nào.” Lâm Sở Dương ông không ngu ngốc đến mức lấy mạng sống của chính mình làm trò đùa.
“Ha, con hiểu rồi, đó là lý do tại sao con không nhìn thấy đại ca sử dụng kiếm.” Nghe những gì Lâm Sở Dương nói, Lâm Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm, con dao găm chém sắt như chém bùn mà đại ca mang theo bên người chính là trảm linh kiếm.
“Được rồi, ta sẽ đưa đồ cho con. Rồi lập lời thề đi.”Mọi việc xong xuôi, Lâm Chiêu lấy máu nhận chủ rồi cất đồ vật, sau đó theo quy củ thề một câu, đi theo Lâm Sở Dương ngồi xuống trước án thư*.
(*) Án thư: Bàn dùng để làm việc trong văn phòng công vụ