“Ngươi đúng là sắc đảm bao thiên* mà, cũng dám đặt chủ ý lên người Chiến ca, huynh ấy chính là huynh trưởng của ngươi.” Lâm Chiến đi rồi, lúc này Địch Thanh Diễm mới ngẩng đầu, may mắn chính mình vừa rồi ngượng ngùng không đánh vỡ tình trạng bối rối của Lâm Chiến, tránh được một kiếp. Trước đây hắn nhìn thấy một chút đầu mối nhưng căn bản không dám nghĩ nhiều, nhưng sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, Địch Thanh Diễm chắc chắn trăm phần trăm Lâm Chiêu đối với Lâm Chiến tuyệt đối không phải tình huynh đệ.
(*) Sắc đảm bao thiên: Tham dục rất dũng mãnh, có thể che trời.
“Hắn là ca ruột của ta thì như thế nào, hai chúng ta lại không sinh hài tử. Chẳng phải tất cả người tu tiên đều nói đại đạo vô tình sao, nếu sau này người thân đều không liên quan với các ngươi, nếu ta làm như vậy thì sao nào, ta vốn cho rằng các ngươi đã sớm có cái giác ngộ này chứ. Hơn nữa, tại sao ta lại có cảm giác ngươi chỉ đang xem kịch, không những không phản đối còn thẳng thắn xúi giục, vui sướиɠ khi người gặp họa, muốn ta nói với ca ta về một chút lập trường của ngươi hay không?” Lần đầu nghe Địch Thanh Diễm nói, trong lòng Lâm Chiêu quả thật khó chịu, đối với người khác, đặc biệt là người tu tiên xem ra đều rất khó chấp nhận, thì khó có thể khiến Lâm Chiến cam tâm tình nguyện lên giường của mình. Nhưng lại một lần nữa nghe giọng điệu của tên này, Lâm Chiêu lại cảm thấy thằng nhãi này đang chọc tức mình mà.
“Ui, đừng mà! Đúng là lòng tốt không được báo đáp, ta cũng không ghen tị khi ngươi ngay trước mặt ta nhớ người khác, ngươi còn ép buộc ta.” Địch Thanh Diễm giả vờ thương tâm căm giận bất bình rồi thở dài. Nói hắn trong lòng không có chút chua xót, rộng lượng đến như vậy sao, thật sự không phải vậy. Nhưng nghĩ đến tình nghĩa từ nhỏ của ba người, đặc biệt là thể chất của Lâm Chiêu, Địch Thanh Diễm quyết định chịu đựng. Không những chịu đựng mà còn sẵn sàng giúp đỡ khi cần thiết.
Ngũ linh căn vô dụng của Lâm Chiêu, nếu muốn kéo dài tuổi thọ, thì sẽ cần bao nhiêu thiên tài địa bảo và linh đan diệu dược chứ, Chỉ nghĩ tới điều đó đã làm da dầu Địch Thanh Diễm tê dại. Hắn đã lén ước định với Lâm Chiến khi tới tiên môn, nhất định dốc hết sức lực trợ giúp Lâm Chiêu tăng lên tu vi. Hắn hiện giờ theo Lâm Chiêu, tự nhiên không có hai lời. Vốn dĩ Lâm Chiến đã đối xử tốt với Lâm Chiêu, nên không có vấn đề gì. Nhưng không ai có thể nói chắc chắn về sau sẽ xảy ra chuyện gì, vạn nhất Lâm Chiến kết đạo lữ, cho dù chính hắn nguyện ý, cũng khó có thể nói một nửa kia của hắn sẽ nghĩ gì, và liệu hắn có còn kiên định như lúc đầu hay không, thật ra khó nói lắm, suy cho cùng người bên gối chính là điểm chết người. Trước kia hắn không dám nghĩ nhiều, nhưng hiện tại xem ra, chỉ cần Lâm Chiêu có thể bắt lấy Lâm Chiến, thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn ổn thỏa.
“Sao tốt thế, có phải bị dươиɠ ѵậŧ to thao mới không ghen hay không? Yên tâm, cho dù có thêm ca ta, vi phu nhất định sẽ uy no huyệt nhỏ dâʍ đãиɠ của ngươi.” Lâm Chiêu rất cảm kích trước sự hỗ trợ của Địch Thanh Diễm, tuy hắn không có bị lung lay trước ý nghĩ của người khác, không ai có thể nhận được quá nhiều sự ủng hộ và thấu hiểu từ những người thân thiết với mình.
“Cút! Miệng thì nói ba hoa, kiếp trước thiếu nợ ngươi mà.” Trước kia hai người không có mối quan hệ này, hắn không cảm thấy gì. Nhưng bây giờ, nghe nam nhân dùng lời nói thô tục trêu chọc chính mình, Địch Thanh Diễm chỉ cảm thấy vô cùng không thể chịu nổi, du͙© vọиɠ mạnh mẽ rục rịch muốn ngóc đầu dậy, cơ thể dâʍ đãиɠ đến mức ăn không no, làm hắn ngượng ngùng muốn chết.
“Ừ, vậy thì đời này đã định trước phải bị ta thao. Yên tâm, ta nhất định thương ngươi thật lòng, khiến ngươi sướиɠ muốn lên trời.” Ngón tay của Lâm Chiêu khảy khảy chỗ miệng huyệt ẩm ướt, hắn cực kỳ thích cảm giác trơn mềm này.
“Ưm…… Không được, ta thật sự không thể, phía dưới đau quá. Về nhà đi, để lần sau. Không phải còn muốn đi dỗ ca ngươi sao, nếu không quay về trong lòng hắn sẽ ghi hận ngươi đó.” Ăn dươиɠ ѵậŧ to như vậy, cửa huyệt bị kéo căng đến mức tận cùng, một khảy kia vô cùng đau đớn, không có mấy ngày nghỉ ngơi là không khỏi được. Lúc này Địch Thanh Diễm thật sự không dám tham ăn, mặc dù du͙© vọиɠ trong lòng còn chưa có tiêu tan, cơ thể của hắn cũng không thể chịu đựng được nữa.
Hai người đều là nam nhân, đã quấn lấy nhau từ khi còn nhỏ, hắn cảm thấy Lâm Chiến có ý với Lâm Chiêu, chỉ là ràng buộc huyết thống, lại phải bị đệ đệ mà mình cưng chiều thao, trong lúc nhất thời không thể vượt qua rào cản đó mà thôi. Nếu lúc này Lâm Chiêu không quyết liệt truy đổi, sợ là Lâm Chiến sẽ buông lỏng khúc mắc trong lòng của mình, về sau khó có thể nhắc lại chuyện này.
“Cũng đúng, hôm nay tha cho ngươi một mạng vậy. Nhìn ngươi sợ như vậy, vừa mới thao có một lần, sao ngươi mỏng manh như cô nương vậy. Tốt thôi, cho ngươi tịnh dưỡng hai ngày, đến lúc đó ta xem ngươi có thèm hay không, vi phu chờ ngươi bò lên giường.” Dạng người Địch Thanh Diễm còn đói khát hơn so với dạng thụ dâʍ đãиɠ mà hắn gặp ở kiếp trước, một khi cơ thể đã hưởng qua du͙© vọиɠ, thì sẽ không thể nào chịu đựng được những ngày cấm dục. Về phần Lâm Chiến, hắn đã xuyên thủng cửa sổ giấy, làm sao có thể để đối phương chạy thoát. Huống chi, bản thân hắn còn đang gặp chuyện mà, có thành công hay không còn phải xem đêm nay.
“Bò lên giường, bò cái quỷ nhà ngươi, ngươi không sợ phụ thân ngươi đánh chết ta sao!” Nghĩ đến Lâm Sở Dương, trong lòng Địch Thanh Diễm không khỏi run lên. Nếu phụ thân Lâm biết chính mình lên giường cùng với Lâm Chiêu, không biết có một chưởng đánh chết hắn hay không.
“Không đến mức đó chứ…… Ta cảm thấy phụ thân ta đã từ bỏ việc chữa trị cho ta rồi, dù sao trời sập đã có nhị ca ta gánh. Ta đã hai mươi, sớm muộn gì cũng có một người làm ấm giường, tìm ai không phải tìm, nam nữ có quan hệ gì, nói như thế nào thì Li Trạch Quân ngươi so với người loạn thất bát tao kia thì có thể diện hơn nhiều.” Lúc này, Lâm Chiêu đặc biệt may mắn chính mình có người nhị ca. Nhị ca Lâm Trạc của hắn là Tam linh căn, nên sớm từ bỏ ý định tu tiên, đảm nhận công việc thế tục của Lâm gia, hiện giờ đã cưới thê tử sinh hài tử đã có cuộc sống hạnh phúc. Bởi vậy hắn mới có thể ung dung tự tại như vậy, không có áp lực nối dõi tông đường.
“Lâm… Chiêu, lão tử liều mạng với ngươi!” Làm ấm giường?! Có thể diện?! Địch Thanh Diễm cảm thấy gân xanh trên trán giật giật, hận không thể bổ nhào lên cắn chết cái tên vô liêm sỉ này. Chiếm sự trong sạch của hắn rồi đổi lấy một vị trí làm ấm giường có thể diện, tức chết hắn! Hắn hưng phấn quá mức đứng dậy duỗi lưng làm ảnh hưởng đến phía sau, hắn đau đớn đến nhe răng trợn mắt rồi ngã xuống dưới, vừa khéo ngã đối mặt với Lâm Chiêu, trong miệng không khỏi rít lên hút một ngụm khí lạnh.
“Ha ha, gia thích cái này, nhào vào trong ngực nha.” Lâm Chiêu vừa thấy Địch Thanh Diễm nhào tới, nhanh chóng ôm lấy hắn, luồn bàn tay vào trong quần áo, vận khởi chân khí dán sau eo nam nhân. Lúc trêu chọc thì trêu chọc, nhưng người của mình bị đau thì phải quan tâm.
“Hừ, ngươi xác định ăn chắc ta hả.” Cảm giác ấm áp truyền xuống eo, Địch Thanh Diễm thoải mái mà thở dài một cái. Tuy rằng chuyện hôm nay xảy ra khá đột ngột, nhưng dù sao cũng là người mình thích, nếu mình đi theo hắn cũng không lỗ. Nhắc mới nhớ hai người cũng là lần đầu tiên, nghĩ đến Lâm Chiến, coi như là hắn đang chiếm tiện nghi. Tính tình Lâm Chiêu có chút ngang ngược, nhưng cũng là người có trách nhiệm, biết quan tâm người khác, từ trước đến nay luôn bao che khuyết điểm người của mình. Nghĩ đến đây, khóe miệng Địch Thanh Diễm nhếch lên, hắn cười tự giễu, rốt cuộc hắn vẫn rơi vào trong tay tên vô lại này.
“Ừm hừ, tìm đâu ra người đối xử tốt với ngươi như ta, thay vì bị người ngoài lừa tiền và sắc, còn không bằng giao tiền và sắc cho ta. Thế nào, tốt hơn không, ta nhìn ngươi rất sảng khoái.” Nhìn thấy nam nhân vừa lầm bầm vừa cười ngây ngô, Lâm Chiêu lườm một cái thu hồi chân khí.
“Khá hơn nhiều. A Chiêu, chân khí của ngươi sắp đột phá tới luyện khí trung kỳ?!” Địch Thanh Diễm đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, mãi đến khi Lâm Chiêu lên tiếng và thu hồi chân khí, lúc này mới nhận ra có gì đó không ổn, hắn nhanh chóng ngồi dậy nắm lấy cổ tay nam nhân dò xét, sau đó trong mắt lộ ra vẻ khϊếp sợ.
“Đúng vậy, luyện khí tầng sáu thấy lợi hại không. Vận mệnh của Lão tử, há mà phàm nhân các ngươi có thể so. Không lên tiếng thì thôi, mà khi lên tiếng chính là kinh người!” Vẻ mặt Lâm Chiêu ung dung thản nhiên, nhìn qua Địch Thanh Diễm hất cằm kêu ngạo, trong lòng thì vui buồn lẫn lộn. Lúc ấy hấp thu chân khí hắn không nghĩ gì hết đều theo cảm xúc, bây giờ hưng phấn kích động qua đi, cái loại cảm giác sợ hãi nổi lên. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng, về phần có thật hay không, hắn phải thử lại một lần.
Người tu luyện bắt đầu từ việc luyện khí, chỉ khi cơ thể có linh căn, chân khí mới nhập vào cơ thể và bắt đầu tu luyện. Con đường tu luyện bắt đầu từ luyện khí, bên trên có mấy cảnh giới lớn, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Đại Thừa, Độ Kiếp thành tiên. Mà mỗi cái cảnh giới lớn lại chia làm chín tầng, mỗi ba tầng là một cảnh giới nhỏ, chia làm sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ. Bởi vì nguyên nhân Ngũ linh căn, nên tu vi của hắn nhiều năm qua vẫn luôn dừng lại ở Luyện Khí sơ kỳ, sự thay đổi đột ngột ngày hôm nay khiến hắn lập tức nhảy lên một cảnh giới nhỏ, còn kém một chút là tới luyện khí hậu kỳ. Theo tu vi tăng trưởng, đổi lại người bên ngoài mà nói, cho dù là thiên tài đơn linh căn cũng mất ít nhất từ hai đến ba năm, nhưng với hắn mà nói chỉ chớp mắt một cái.
Nếu không có cơ duyên mà tu vi đột nhiên tăng lên chắc chắn không phải chuyện tốt, nhẹ thì căn cơ không ổn định, về sau khó có thể tiến bộ, nặng thì nổ tan xác tổn thương đến kinh mạch trở thành phế nhân. Nếu không phải kinh mạch Lâm Chiêu trời sinh rộng lớn kiên cường dẻo dai so với người thường, lại phải chịu đựng sự dâng trào của chân khí, lúc này sống hay chết đều khó nói, đâu có còn ngồi đó khoe khoang nói châm chọc.
“Ngươi! Ngươi thật sự ngu ngốc hay giả vờ ngu ngốc vậy, có biết trong đó có bao nhiêu nguy hiểm hay không hả, bị ngươi làm tức chết mất!” Lâm Chiêu không để ý, Địch Thanh Diễm không phải là người mới tu luyện. Hắn khoanh chân đả tọa, vận chuyển chân khí của mình tỉ mỉ tra xét hết một vòng ở trong cơ thể nam nhân, không phát hiện mối nguy hiểm tiềm ẩn nào, lúc này mới thu công, thở phào nhẹ nhõm.
“Được, được, ta biết ngươi đang lo lắng cho ta, dù phúc hay họa đều tránh không được, cứ coi như vận may bất ngờ đi.” Làm sao hắn không quan tâm tới mạng sống của mình, chỉ là Lâm Chiêu sợ nam nhân lo lắng cho chính mình. Bây giờ mọi việc đều chưa chắc chắn, suy nghĩ nhiều cũng là vô ích, còn không bằng thuận theo tự nhiên, đi một bước tính một bước.
“Thật ra ngươi rất rộng lượng, bất quá người ngốc có phúc của người ngốc. Làm như vậy thêm nhiều lần, ngươi sẽ vượt qua Chiến ca và ta.” Thấy Lâm Chiêu suy nghĩ rất rõ ràng, lúc này chỉ có lợi ích, Địch Thanh Diễm cũng không có xoắn xuýt nhiều nữa. Người tu đạo nói tùy duyên, đây có thể là cơ duyên của Lâm Chiêu cũng không biết chừng.
“Cút, ngươi mới ngốc! Hơn nữa nào dễ dàng như vậy, lần sau không biết ngày tháng năm nào đâu, một đêm phất nhanh căn bản là nằm mơ.”
“Một lần tính một lần, cơ duyên như vậy có một lần, e rằng người khác hâm mộ đến điên cuồng mất thôi.”
Hai người nói câu được câu không, trở về Lâm gia.
Chạng vạng tối, cả gia đình vây quanh ăn cơm. Trên bàn ăn rất yên tĩnh, Lâm Chiến tựa hồ không có việc gì, vẻ mặt nhìn không ra khác thường, vẫn ăn cơm và không nói lời nào như thường lệ. Thật ra bình thường Lâm Chiêu rất thích náo nhiệt sôi nổi trong lúc ăn cơm, nhưng hôm nay không đề cập đến vấn đề gì, cái này làm cho Phu phụ Lâm gia có chút không thoải mái, họ tỏ ra quan tâm vài lời. Không có cách nào, đã nhiều năm nay bọn họ cũng không có nói Lâm Chiêu không được nói chuyện trong lúc ăn cơm, bây giờ chuyện đó đột nhiên xảy ra, bất kể nhìn thế nào thì thấy tâm tình nhi tử không tốt, chẳng lẽ ở bên ngoài bị chọc tức?
“Làm sao nhìn con như vậy, con không có việc gì, có ca và Diễm ca đi theo, ai dám chọc tức con chứ. Phụ thân, nương, con ăn no rồi nên đi về trước.” Nội quy chưa bao giờ hạn chế Lâm Chiêu, hắn ăn cơm xong, mặt cười hì hì nói qua loa mấy câu, rời khỏi bàn ăn.
“Haizz, cái đứa nhỏ này.” Lâm phu nhân đang muốn nói cái gì đó, nhưng bóng dáng Lâm Chiêu đã không thấy đâu nữa.
“Nương, con cũng ăn xong rồi, người và phụ thân ăn từ từ.” Lúc này Lâm Chiến cũng dùng khăn vải lau miệng, đứng dậy.
“Ôi, chậm đã. Con cả, con đi xem Chiêu Nhi, tìm hiểu một chút, nó đã thân thiết với con từ khi còn nhỏ.” Lâm phu nhân thấy nhi tử không chịu nói, bà lập tức chuyển sự chú ý sang người Lâm Chiến.
“Vâng, nương.” Lâm Chiến nghiêm túc gật đầu đáp ứng, sau đó quay người rời đi.
“Cái này…… Haizzz…… Đều tại ông, khi còn nhỏ ông quản thúc nghiêm khắc với thằng cả làm gì. Ông nhìn xem, sau này nhi tử ít nói cười của chúng ta làm sao tìm cô nương đây!” Lâm phu nhân thấy đại nhi tử mình nghiêm túc như vậy thật sự dỗi đến nơi, mọi oán hận đều trút hết về phía Lâm Sở Dương, giờ phút này nói đến Phụ thân Lâm có vẻ ngoài uy nghiêm kém chút vùi đầu vào bát cơm.
Lâm Chiến đã ra tới ngoài cửa, nhưng từ xa vẫn nghe được tiếng quở trách của nương ở bên trong, khóe miệng giật giật. Nhưng khi vấn đề chuyển tới việc hôn nhân của mình, hắn chợt cau mày, ngay cả Lâm Chiêu đứng ở góc cua ngay cửa sân cũng không có chú ý đến.
“Ca đang tránh mặt đệ à?” Lâm Chiêu thấy Lâm Chiến hình như không thấy mình, muốn đi qua luôn, trong lòng nổi lên cơn tức giận.
“Không. A Chiêu, tại sao đệ đứng ở nơi này?” Nghe thấy giọng nói u ám của đệ đệ nhà mình, trong lòng Lâm Chiến đột nhiên giật mình, không hiểu sao có chút chột dạ, lòng bàn tay nổi lên lớp mồ hôi.
“Tối nay tới phòng đệ, có chuyện quan trọng, sự tình cơ thể của đệ.” Lâm Chiêu nhìn thật sâu đại ca đang cố gắng giữ bình tĩnh, không cho hắn cơ hội cự tuyệt, nói xong nghiêng người bước đi.
Ban đêm, Lâm Chiến bước vào sân nhà Lâm Chiêu với tâm trạng gì chính hắn đều nói không rõ. Chuyện xảy ra lúc chiều đã ảnh hưởng rất lớn đến hắn, đến bây giờ trong lòng hắn rất rối bời. Nhưng sự tình liên quan tới cơ thể của đệ đệ mà hắn quan tâm nhất, nên hắn không còn cách nào khác là phải đến.
Ngay khi Lâm Chiến giơ tay định gõ cửa, cách cửa từ bên trong mở ra, rồi sau đó hắn đã bị ai đó dùng sức kéo vào, cửa lần nữa đóng “ầm” một tiếng.
“Lâm Chiến, cuối cùng ca vẫn nguyện ý tới, đệ còn cho rằng ca không nhận người đệ đệ này chứ.” Trong lòng Lâm Chiêu nóng như lửa đốt, trực tiếp kéo Lâm Chiến vào phòng sau đó ném người lên trên giường.
“A Chiêu, đệ nói cái gì vậy, đệ vĩnh viễn là đệ đệ của ta!” Trong tai nghe giọng nói của nam nhân đầy mất mát và buồn bã, khiến Lâm Chiến cảm thấy trái tim mình thắt lại, đau đến hận không thể lập tức ôm tiểu đệ vào trong lòng ngực an ủi. Nhưng …… Hắn không thể. Tình cảm Lâm Chiêu dành cho hắn là nhất thời xúc động, điều đó là sai. Đệ đệ còn nhỏ, có thể thoải mái càn quấy, còn hắn, chẳng lẽ hắn cứ bỏ mặc như vậy sao? Sau này, hắn đi lên con đường tu đạo, ít ràng buộc với thế tục, nhưng đệ đệ lại phải gánh chịu tội lσạи ɭυâи với huynh trưởng của mình, bị chỉ trích thật tàn nhẫn!
“Đệ đệ…Hừ… buổi chiều ca nói đi là đi luôn? Nếu đệ chết rồi, chắc hẳn ca cũng không quan tâm đi.” Lâm Chiêu ngồi ở trên giường, ánh mắt tức giận nhìn thẳng vào Lâm Chiến.
“Lâm….Chiêu!” Không nghĩ tới Lâm Chiêu nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, Lâm Chiến vô cùng tức giận. Buổi chiều rời đi, sau đó Lâm Chiến cũng hối hận về sự xúc động của mình, ít nhất trước khi rời đi đảm bảo không có chuyện gì, còn giận đệ đệ mình, quá không ra gì. Lúc đó nếu không có Địch Thanh Diễm ở đó, hắn dù có xấu hổ đến đâu nhất định sẽ quay trở lại.
“Như thế nào, ca muốn đánh đệ? Lâm Chiến, hôm nay chúng ta nói rõ ràng, ca có thể nói cho đệ biết một chuyện không. Đại đạo vô tình, người tu đạo phải luôn có giác ngộ vứt bỏ ràng buộc thế tục, đều là nam nhân, lại không có đời sau quấy nhiễu, ca đang sợ cái gì. Đệ không muốn làm đệ đệ của ca, đệ muốn làm nam nhân của ca!” Nhìn thấy hai tay Lâm Chiến nắm đến đốt ngón tay trắng bệch, vẻ mặt lạnh lùng đến mức gọi ra tên chính mình, biết mình đây là đang chọc người nào đó giận điên lên. Nhưng hắn không thể rút lui, nếu bỏ lỡ lần này, sợ là hắn và Lâm Chiến sẽ không thể tiếp tục được nữa.
“A Chiêu…… Ta là đại ca của đệ, đệ còn nhỏ, không biết lời nói của thế gian đáng sợ đến mức nào đâu.” Lời nói của Lâm Chiêu giống như một chiếc búa tạ đập xuống khiến đầu óc Lâm Chiến choáng váng, trái tim đập dữ dội, nghĩ đến là một chuyện, mà nói rõ ràng ra lại là một chuyện khác. Hắn nhìn ra sự quyết tâm của Lâm Chiêu, lại không biết khuyên giải an ủi như thế nào mới tốt, dù sao đối với Lâm Chiêu mà nói, tu đạo chính là một vết thương đau đớn.
“Hừ, từ nhỏ đến lớn đệ chưa từng để ý lời người khác nói? Lâm Chiến, đệ thích ca, đệ muốn thân thể của ca, có cho hay không ca nói một tiếng. Nếu thật sự trong lòng ca không muốn một chút nào, hãy từ chối đệ, từ nay trở đi đệ sẽ không bao giờ làm phiền ca nữa. Tuy nhiên, con người của đệ ích kỉ, từ nay xin ca nên tránh xa đệ ra, và cứ thoải mái trên con đường tu đạo của ca đi.”
“Nhưng ca……” Lâm Chiến đau lòng sắp chết khi nghĩ đến đệ đệ mà mình đã ôm trong tay nhiều năm như vậy, lại không nghĩ nhìn thấy chính mình, sắc mặt hắn trắng bệch, vẻ mặt gần như vỡ vụn.
“Ca không yên lòng về đệ sao? Theo đệ, bảo vệ và chăm sóc đệ chưa bao giờ là trách nhiệm của huynh trưởng, tu vi của Địch Thanh Diễm cũng gần bằng ca, nếu ca chỉ muốn bảo vệ và chăm sóc đệ, ca có thể yên tâm khi có hắn bên cạnh đệ.” Lâm Chiêu biết nói như vậy là đẩy Lâm Chiến đến bờ vực thẳm, nhìn thấy Lâm Chiến như vậy, vẻ mặt hắn càng lạnh lùng, nhưng trái tim hắn đau đớn đến thắt lại. Đây là nam nhân mà hắn yêu, là huynh trưởng mình đã thương yêu hai mươi mấy năm, lời nói đã nói đến đây đã là giới hạn của hắn, nếu việc này không được, hắn không còn cách nào khác là từ bỏ.
“A Chiêu, đệ không cần ca sao?” Không cần nữa…… Nhận thức này khiến Lâm Chiến lẩm bẩm với ánh mắt lơ đãng, cả người giống như bị rút sạch hết linh hồn, hoảng loạn và hụt hẫng.
“Ca ca! Ca đừng làm đệ sợ, ca đừng khóc? Đệ không nói gì nữa, đệ không ép ca nữa, ca ơi, nhìn đệ đi, nhìn đệ này. Sao đệ không cần ca chứ, đệ hận không thể cả đời, vĩnh viễn đều ở bên nhau với ca!” Lấy sự ưu tú và kiên cường của Lâm Chiến, trước đây hắn chưa bao giờ khóc. Nhưng lúc này nhìn khóe mắt nam nhân không ngăn nổi những giọt nước mắt chảy xuống, Lâm Chiêu cảm thấy đau lòng và tự trách hận không thể đánh chết chính mình. Hắn giơ tay muốn đánh, nhưng Lâm Chiến đã nắm chặt cổ tay hắn.
“A Chiêu, không có gì ca không thể cho đệ, nhưng sau này đệ định làm gì? Đệ còn trẻ như vậy……” Lời nói của Lâm Chiêu làm trong lòng Lâm Chiến ấm áp trở lại, hắn cầm tay nam nhân đè xuống dưới, sự rối rắm và vướng mắc trong ánh mắt lại sâu đến như vậy.
“Ca, ai nói về sau sẽ không tốt đâu. Hơn nữa, làm sao ca biết đệ nhất định sẽ bị vây khốn ở thế tục?” Nghĩ đến buổi chiều mọi chuyện đã xảy ra, Lâm Chiêu táo bạo làm ra một suy đoán.
“Làm sao chuyện này có thể xảy ra?! Gần đây đệ đã ăn cái gì, hay có chuyện bất thường gì xảy ra không? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?” Lâm Chiến cảnh giác đến mức, ấn đầu ngón tay vào tĩnh mạch của nam nhân, rồi sau đó đôi mắt trợn to ra.
“Chiều nay, sau khi quan hệ với Thanh Diễm, thì đột nhiên trở nên như thế này, không biết đây có phải do việc song tu không? Ca à, chúng ta thử một chút đi, nếu không được thì chúng ta sẽ im lặng, dù sao người khác không biết ca leo lên giường của đệ. Ca à, ca cũng muốn đệ có thể tu đạo mà, chúng ta hãy ở bên nhau mãi mãi nhé, được không?” Biết Lâm Chiến không phải là không muốn, mà chỉ lo lắng cho bản thân mình, Lâm Chiêu cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn bắt đầu dụ dỗ ăn vạ.
“Được, Được rồi.” Nhìn thấy Lâm Chiêu có hy vọng tu đạo, rốt cuộc Lâm Chiến cũng gật đầu khi nghe đến bước này.
Đôi lời của Edit:
Chương sau sẽ có lôi.
Chương sau sẽ có lôi.
Chương sau sẽ có lôi.
Chuyện quan trọng nói ba lần.
Bắt đầu chương sau mình sẽ set VIP. Những bạn theo đảng Sủng công thì nên tránh ạ, sẽ có lôi oanh tạc ạ, Ai thích lôi thì nhảy hố nha🙂, Không thích thì lui gót về sau ạ và hẹn gặp lại những bộ truyện tiếp theo.