Hai người chạy rất lâu trong cánh đồng vắng, bọn họ lần lượt gặp phải bảy đợt yêu thú tấn công, xong xuôi Kỳ Niệm Nhất còn cầm trên tay bảy viên yêu thú tròn trịa.
Khi họ bước vào doanh trại của Nhân tộc là cả người đều bê bết máu, khiến tu sĩ gác cổng suýt nữa hiểu lầm là yêu tu hình người nhiễm đầy máu chạy đến đây.
“Vân, Vân Nương?” Tu sĩ canh cổng run giọng, lúc nhận ra là ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Vân Nương cười mắng: “A Mậu, lá gan ngươi nhỏ như vậy thì đừng đi tuần tra nữa.”
Thiếu niên tên A Mậu thậm chí còn lớn hơn Kỳ Niệm Nhất một chút, hắn tủi thân nói: “Vân Nương ngài không biết đâu, hôm nay có rất nhiều tu sĩ xa lạ tới đây, nói cái gì mà mình tới đây để rèn luyện nên một hai phải xông vào bằng được.”
Kỳ Niệm Nhất hỏi: “Bọn họ đang ở đâu?”
Vân Nương hiểu ra: “Thì ra muội bị lạc khỏi đồng bọn.” nàng ta hỏi A Mậu: “Mấy người đó đâu?”
A Mậu lắp bắp nói: “Tất cả, tất cả đã bị Lãng đại ca nhốt lại, huynh ấy nói muốn xác minh thân phận.”
Vân Nương nhổ nước bọt: “Cái chày gỗ này!”
Sau đó, nàng ta kéo Kỳ Niệm Nhất bước nhanh về hướng A Mậu chỉ.
Mặc dù hai người đã trải qua một đêm cùng nhau chiến đấu, nhưng Vân Nương hình như vẫn coi nàng như một cô gái mù bình thường, nên đi đâu cũng dắt nàng.
“Cẩn thận, phía trước có bậc thang.”
Vân Nương nắm tay Kỳ Niệm Nhất, bảo nàng đứng đợi tại chỗ, còn nàng ta đi gõ cửa.
Kỳ Niệm Nhất quan sát tòa thành tụ tập những tu sĩ nhân loại này.
Tòa thành ở đây không khác gì so với tòa thành của nhân loại bình thường mấy, chỉ khác ở chỗ tường thành ở đây lại rất cao, cao hơn thành của nhân loại gấp mấy lần và có rất nhiều người là cảnh giới Kim Đan sơ kỳ.
Như Vân Nương là Kim Đan trung kỳ đã là người rất xuất sắc.
Có lẽ là do Kỳ Niệm Nhất được Vân Nương dẫn đến đây nên người trong thành nhìn nàng cũng không quá đề phòng nàng, xem ra địa vị của Vân Nương trong thành này không thấp.
Và Kỳ Niệm Nhất lại nhận ra rằng khi nàng bước vào thành, dường như có một loại sức mạnh nào đó bảo vệ nơi này khỏi bị những yêu tu quấy nhiễu.
“Nữ hiệp!”
“Tiểu sư tỷ.”
“Kỳ đạo hữu.”
Trong chớp mắt, Vân Nương không biết mình đã làm gì mà một nhóm người đã được thả ra khỏi thành.
Chính là mấy người vào Vô Vọng Hải cùng Kỳ Niệm Nhất.
Kỳ Niệm Nhất nhìn kỹ hơn và thấy có khá nhiều người quen trong số hơn ba mươi người ở đây.
Khúc Vi và đồng môn đệ tử Thương Hoàn.
Tiêu Dao Du và... Ngọc Sanh Hàn.
Ánh mắt Kỳ Niệm Nhất dừng lại trên người hắn một chút, cùng lúc này Ngọc Sanh Hàn cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hờ hững nhìn qua nàng.
Những người khác hoàn toàn không nhìn ra hai người là hôn phu hôn thê.
Khúc Vi bước nhanh về phía trước, giọng điệu có chút vội vàng: “Tiểu sư tỷ, chúng ta vừa mới đến đây đã gặp phải một đợt yêu thú tấn công rất lớn, mọi người vội vàng chạy tán loạn. Sở đạo hữu đã giúp chúng ta dẫn đi phần lớn yêu thú, nhưng hiện tại lại không biết tung tích của hắn.”
Ánh mắt Kỳ Niệm Nhất khẽ động.
Vân Nương an ủi: “Ở Vô Vọng Hải có ba tòa thành của Nhân tộc, nếu có tu sĩ đi nhầm vào thì chỉ cần xác minh thân phận, xác nhận không phải gián điệp của Yêu tộc thì đội ngũ tuần tra trong thành nhất định sẽ giúp hắn.”
Kỳ Niệm hiểu rõ, hất cằm ra hiệu cho Tiêu Dao Du sang một bên nói chuyện: “Vì sao ở Vô Vọng Hải có nhiều yêu thú tới như vậy?”
Tiêu Dao Du than thở: “Nghe nói vào ba trăm năm trước, hai tộc đấu đến lưỡng bại câu thương. Trong cuộc đàm phán hòa bình, Vô Vọng Hải vốn được sử dụng làm chiến trường này hình như đã xảy ra chuyện kỳ lạ. Vì an toàn, hai tộc liên thủ phong ấn lại chỗ này, trừ trăm năm mở ra một lần thì thời gian còn lại không thể đi vào.”