Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta

Chương 27:

Kỳ Niệm Nhất nhướn mày: “Thân thuyền chưa vững, không hợp rút kiếm, chi bằng đợi thuyền đến đảo rồi đấu tiếp?”

Lê Nhạn Hồi suy nghĩ một lát, nói: “Có lý, lên đảo rồi tỉ thí.”

Tiêu Dao Du trốn ở bên cạnh nhanh chóng tìm ra chủ nhân của cái tên này: “Cô Sơn Lê Nhạn Hồi?”

“Ngươi chính là Lê Nhạn Hồi, người vì muốn bái Mặc Quân làm thầy, từ khi năm tuổi đã ôm kiếm ngày đêm không rời, tốn thời gian một năm leo lên ba vạn bậc thang để tới Thương Hoàn?”

Kỳ Niệm Nhất không biết còn có chuyện này nên hơi giật mình, thấy Lê Nhạn Hồi gật đầu, thẳng thắn nói: “Tập kiếm phải chân thành, bái sư cũng vậy, ta dâng lên chân thành cả đời của mình, tin tưởng Mặc Quân sẽ cảm nhận được tâm ý của ta.”

“Nhưng... Không phải ngươi không được Mặc Quân nhận làm đệ tử sao?” Sở Tư Niên nghi hoặc hỏi.

Khuôn mặt bình tĩnh của Lê Nhạn Hồi nứt ra từng tấc một, trong giọng nói của hắn có chút không cam lòng: “Đúng vậy, Mặc Quân không chỉ không nhận ta làm đệ tử, còn vừa quay đầu đã nhặt ở đâu một đứa đồ đệ, hơn nữa còn tuyên bố đây là đệ tử quan môn, sau này ta không còn cơ hội nữa, vì thế ta gia nhập Cô Sơn tập kiếm.”

Lê Nhạn Hồi nhìn chằm chằm bịt mắt của Kỳ Niệm Nhất, “Không nghĩ tới Mặc Quân lại lựa chọn một người... mắt không nhìn thấy.”

Tiêu Dao Du sờ cằm, vừa bị Kỳ Niệm Nhất dùng chuôi kiếm nâng lên, cảm giác lành lạnh kia vẫn còn phảng phất đâu đây, nàng ta nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy mắt nàng tốt quá ấy chứ.”

Đang nói chuyện, thân thuyền truyền tới một trận chấn động kinh người, đung đa đung đưa, như thể giây tiếp theo sẽ bị sóng làm lật úp.

Bốn người đánh mắt nhìn nhau, nhanh chóng nhảy lên boong tàu.

Trên mặt biển gió lạnh thấu xương, chỉ trong nháy mắt, mấy trăm tu sĩ đã tụ tập trên boong tàu.

Vừa thấy một luồng sáng, ai ngờ đó là một hàng kiếm đen đồng loạt tấn công.

Khi lưỡi kiếm sắc bén sắp đâm thủng con thuyền, một bóng kiếm màu xanh bích hiện lên.

Kiếm quang kia còn nhẹ hơn gió, lúc lướt qua người không ai cảm nhận được chút sát ý nào.

“Đinh, đinh, đinh...” Vài tiếng vang rõ ràng.

Ánh sáng loé lên nhanh như sao băng.

Tiêu Dao Du ra chậm một bước, đập vào mắt là hình ảnh những lưỡi đao đen sắc bén bị Kỳ Niệm Nhất chém hết xuống.

Nàng ta ngưng thở trong chớp mắt, kinh ngạc nhìn kiếm tu tự xưng là người mù này chỉ dùng một chiêu đã xử lý gọn cả trời mưa kiếm.

Ngay sau đó...

Bảy phù ảnh lặng lẽ không tiếng động hiện lên xung quanh thân thuyền, đốt cháy lên ngọn lửa phép màu lam nhạt, thân thuyền xóc nảy nhanh chóng được ổn định lại.

Một đầu khác, đúng là người đồng hành trong chuyến đi lần này, Khúc Vi - đệ tử của Phù Phong, Thương Hoàn.

Trên đỉnh cột buồm, trận văn màu vàng nhạt từ dưới chân Tạ Thiên Hành tràn ra, hắn một tay bấm niệm pháp quyết, ba bước đạp liên tục, linh lực bùng nổ, ánh sáng nhạt khi trận văn hoạt động lúc ẩn lúc hiện, giống như một cái khiên kiên cố, bảo vệ thân thuyền đang lung lay sắp đổ.

Kỳ Niệm Nhất lật tay vẽ một đường kiếm, trong cơn mưa kiếm đen dày đặc thọc lấy một cái, nhìn kỹ thì phát hiện những thanh kiếm đen này mỏng như kim thép, cực kỳ sắc bén.

[Dật Long Hắc Ưng (Cánh Vũ) · Na Lam - Nguyên Anh (đỉnh)]

“Đây không phải vũ khí mà là lông của yêu tu.” Giọng Kỳ Niệm Nhất hơi trầm xuống, “Mọi người cẩn thận, là yêu tu Nguyên Anh đỉnh phong.”

“Vô Vọng Hải là ranh giới phân chia lãnh thổ của Nhân tộc và Yêu tộc, hiện tại chúng ta còn chưa tiến vào hải vực của Yêu tộc.” Tiêu Dao Du nhanh chóng nói.

Đám mây che khuất bóng, mọi người chỉ bị công kích, chứ hoàn toàn không nhìn thấy trong bóng mây sâu thẳm kia rốt cuộc đang đứng nơi nào công kích bọn họ.

Chỉ có tròng mắt trắng xoá của Kỳ Niệm Nhất, mơ hồ có thể nhìn thấy vô số chùm ánh sáng đang giao chiến kịch liệt trong tầng mây phía xa.

“Chỉ sợ chúng ta là cá trong chậu, bị cuốn vào cuộc tranh đấu của yêu tu cao giai rồi.”