Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta

Chương 8

Kỳ Niệm Nhất nhẹ nhàng nói: “Hai mắt ta tuy mù nhưng kiếm trong tay thì không. Mấy năm nay, kiếm của ta từng nhuộm qua máu ai, Niệm Nhất đều ghi nhớ trong lòng, tuyệt nhiên không dám quên.”

Ngón tay Linh Hư Tử gõ nhẹ lên bàn, khuôn mặt không rõ biểu cảm.

Trong số hai môn phái và ba tông môn có mặt, có một vị trưởng lão rốt cuộc không nhịn được lên tiếng:

“Hiện giờ hai người các ngươi bên nào cũng cho là mình đúng, tranh cãi nội bộ của Thương Hoàn, lão hủ không muốn quản, nhưng lão hủ chỉ muốn đòi lại công đạo cho nhi tử.” Ánh mắt người này lãnh lệ vô cùng, giống như dao nhỏ cắt ngang qua người Kỳ Niệm Nhất.

Bạch quang trong mắt Kỳ Niệm Nhất lóe lên, trong tíc tắc đã đem thân phận cùng lai lịch của người này thu vào đáy mắt.

Chấp pháp trưởng lão của Nguyệt Độc Tông, Lư Khám. Hóa Thần cảnh, trong mười hai người chết ở bí cảnh Tân Khê có nhi tử mà lão gần trăm tuổi mới gian nan có được, cũng khó trách lão lại phẫn nộ như thế.

“Linh Hư Tử chưởng môn, lão hủ chỉ cần kết quả, rốt cuộc là ai gϊếŧ con ta!” Chấp pháp trưởng lão chỉ vào Kỳ Niệm Nhất cả giận nói: “Thương Hoàn các ngươi đã giữ ả ta một tháng, hiện tại còn muốn tiếp tục bao che cho tội ác của ả sao!”

Linh Hư Tử không nói, liếc Tạ Thiên Hành đứng ở dưới một cái, Tạ Thiên Hành hiểu ý sư tôn, ngay sau đó khom người nói:

“Lư trưởng lão xin bớt giận, không phải là Thương Hoàn chúng ta cố ý bao che, mà là tình hình trước mắt còn chưa điều tra rõ, nếu muốn võ đoán, đồng thời nghiêm trị đệ tử thân truyền của Mặc Quân thì không khỏi có chút không công bằng, Mặc Quân cũng sẽ không đồng ý.”

Hai chữ Mặc Quân này hiển nhiên làm những người có mặt do dự, thần sắc cũng thay đổi.

Chỉ có Lư Khám mang nỗi đau mất con vẫn phẫn nộ quát: “Vậy muốn chứng minh như thế nào! Mười bốn người vào trận chỉ còn lại hai người bọn hắn sống sót quay về, tên yếu ớt kia tu vi cùng lắm chỉ mới Trúc Cơ, hơn nữa còn là phù tu, làm sao hắn có thể trong nháy mắt gϊếŧ chết mười hai người có cùng cảnh giới với mình! Kiếm tu vốn là người có chiến lực mạnh nhất trong những người cùng cảnh giới, ngươi nói ta biết, hung thủ không phải ả thì còn có thể là ai!”

“Hay là nói…” Ánh mắt Lư Khám nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất mang theo chán ghét: “Phải sưu hồn bọn hắn để phân biệt thật giả?”

Có rất nhiều đệ tử Thương Hoàn hô hấp như ngừng lại, sưu hồn nghĩa là nguyên thần của Kỳ Niệm Nhất sẽ bị hao tổn, cực kỳ có khả năng sẽ biến thành đồ ngốc.

Mạnh Hồng Tuyết ngẩn ra, tựa như gặp phải đả kích lớn, hắm chậm rãi nhắm mắt, cúi người với Lư Khám: “Để chứng minh sự trong sạch của mình, Hồng Tuyết tình nguyện bị sưu hồn.”

Lời nói ra kinh người, mọi người tức thì khuyên can hắn.

“Mạnh sư đệ, chúng ta đều biết ngươi sẽ không nói dối hãm hại Kỳ sư tỷ.”

“Đúng vậy, Mạnh sư đệ không cần xúc động, nhất định là có hiểu lầm.”

Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh nhắm mắt.

Thủ đoạn của Ảnh Họa đúng là cao siêu, Ảnh Họa đến nguyên thần còn không có, đương nhiên là không sợ bị sưu hồn.

Một câu đơn giản tình nguyện chấp nhận sưu hồn của Mạnh Hồng Tuyết đã đặt Kỳ Niệm Nhất lên thế đã rồi, nếu nàng còn không đồng ý thì chính là đang chột dạ.

Trong sách có nói, nàng thật sự bị chiêu này của Mạnh Hồng Tuyết hãm hại thành công, không còn đường sống. Kỳ Niệm Nhất trong sách là người chân thành lương thiện, thấy Mạnh Hồng Tuyết khẳng định chắc nịch như thế, thậm chí còn hoài nghi liệu có phải chính mình thật sự bị huyễn trận mê hoặc, ngộ sát đồng đạo hay không.

Đôi mắt đυ.c ngầu của Lư Khám lại lần nữa nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất: “Thế nào, ngươi có tình nguyện chấp nhận sưu hồn như sư đệ ngươi không?”

Kỳ Niệm Nhất không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nhìn thẳng lão nói: “Tất nhiên là không tình nguyện.”

Lư Khám giận dữ quát lớn: “Vậy là ngươi đang thừa nhận…”

“Trưởng lão đừng nóng giận, ngoài sưu hồn ra thì còn một biện pháp khác có thể chứng minh thật giả.” Kỳ Niệm Nhất không chút hoang mang, chậm rãi nói.

Mọi người đều tập trung ánh mắt nhìn nàng.

Kỳ Niệm Nhất chậm rãi chắp tay với Linh Hư Tử: “Khẩn cầu chưởng môn sư thúc mở ra Minh Kính Đài.”

Nàng nở nụ cười, khóe miệng cong lên nhàn nhạt, đôi mắt giống như trăng non đã bị mảnh vải che khuất, không có người nhìn thấy.

“Ta muốn mở Minh Kính Đài, dẫn thiên lôi vấn tâm.”