Quốc vương dâʍ đãиɠ mở phát sóng trực tiếp đang họp hội nghị thì bị thị vệ liếʍ l*и, thiếu chút cao trào trước mặt triều thần. (hạ)
Y Lâm sảng khoái tưởng chừng muốn thét chói tai, lại chỉ có thể giả vờ bày ra một bộ biểu tình trầm tĩnh, nhưng da mặt lại không kiềm chế nổi mà đỏ ửng lên,cẩn thận che dấu nhưng con dân theo dõi qua màn hình lại phát hiện ra, khe khẽ mà thảo luận: “Quốc vương hình như là sinh bệnh ư?”
“Hức, quốc vương tôn kính, chẳng lẽ thân thể không thoải mái cũng đến tham dự hội ngự sao?”
“Người tuyệt vời quá.”
Y Lâm đương nhiên không nghe được những âm thanh khen ngợi đấy, kính đen xấu xị dấu nhẹm đi đôi mắt đều phiếm mê muội sương mù, con ngươi như hắc diệu thạch thẫm đẫm tìиɧ ɖu͙©, khoảnh khắc đầu lưỡi kia thâm nhập liền cả thân hình cũng đều run rẩy.
Úc, thật sự quá sung sướиɠ, trên thế giới còn có việc nào thoải mái như thế nào?
Đầu lưỡi mềm mại như rắn nước chui vào huyệt da^ʍ của cậu, đem bên trong cơ khát da^ʍ ngứa thịt l*и đều mĩ mãn mà liếʍ qua hết. Đầu lưỡi dài thô dài của thị vệ vươn đến địa phương đặc biệt thoải mái, khá vậy có thể so với một cây côn ŧᏂịŧ cỡ trung. Y Lâm cong cong ngón chân, nhịn không nổi xoay xoay eo, đón ý hùa theo liếʍ mυ'ŧ của thị vệ.
Bắt chước hành vi ȶᏂασ vào của côn ŧᏂịŧ, đầu lưỡi tọc ra rút vào kéo theo tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn của cậu, cậu bật ra tiếng rên vừa vặn bị người khác nghe được. Âm thanh truyền theo truyền hình trực tiếp, ánh mắt các vị đại thần liền hướng về đây, mang theo nghi hoặc nhìn đến quốc vương tôn kính của bọn họ.
La Phi mím môi, theo thói quen nâng nâng mắt kính: “Quốc vương thân ái của ta, ngài có ý kiến gì tốt hơn sao?” Lời nói kèm theo ánh mắt sắc bén tựa lưỡi dao nhìn chằm chằm cậu, bên trong đấy tràn ngập cảnh cáo.
Y Lâm sướиɠ muốn bay lên, toàn thân toàn tâm đều tập trung hết về đầu lưỡi của tên thị vệ, nào còn khoảng trống để mà suy nghĩ? Cậu lắc lắc đầu, nỗ lực bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Ta không có ý kiến.”
La Phi biết quốc vương ngứa bướm, hắn không thể không đem tóm tắt lại nội dung, sau đó yêu cầu phía đại thần đưa ra ý kiến.
Trong hội nghị tranh cãi một hồi, Y Lâm hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nhìn hình ảnh tên thị vệ anh tuấn đang cúi đầu liếʍ l*и mình, cả người liền hưng phấn run rẩy. Thị vệ hướng về phía cậu cười một chút, đầu lưỡi hung hăng ở điểm da^ʍ của cậu nghiền ép. Y Lâm cắn môi, cán côn ŧᏂịŧ bị thị vị liếʍ phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm, đối chiếu với khung cảnh nghiêm túc của hội nghị, cậu càng buông thả phun ra một vũng lại một vũng dâʍ ŧᏂủy̠, đem thảm lót phía dưới thấm ướt.
Giả bộ nghiêm trang mặt trên, mặt dưới cùng nam nhân cường tráng làʍ t̠ìиɦ, lông l*и cũng ướt sũng nước da^ʍ, vυ' lớn cương cứng, bị dươиɠ ѵậŧ hạ tiện ȶᏂασ đến phun nướ© ŧıểυ, quốc vương đáng kính thầm kín là một kỹ nữ thiếu cᏂị©Ꮒ.
Hội nghị kết thúc, Y Lâm cuối cùng thở nhẹ ra. Cậu bị thị vệ liếʍ bắn hai lần, cao trào một lần, ngay cả c̠úc̠ Ꮒσα dâʍ ɖu͙© cũng bị liếʍ đến phun nước, thân thể vậy nhưng vẫn chưa đủ thỏa mãn. Cậu mềm chân được thị vệ đỡ trở về cung điện, tư thế như vậy bị camera chiếu đến, càng làm cho con dân tin tưởng rằng quốc vương của bọn họ thật sự không thoải mái.
Hức, nhìn hình ảnh của ngài, phải có người đỡ mới có thể rời đi, rốt cuộc là thừa nhận sự dày vò khủng khϊếp đến mức nào?
Các con dân nghị luận sôi nổi, lo lắng cho thân thể của quốc vương, tiếp đến lại khen ngợi sự chuyên nghiệp của cậu, toàn dân đều lâm vào trạng thái cầu phúc cho sức khỏe của quốc vương.
Y Lâm tiến vào cung điện của mình, cả người mới thả lỏng, cậu đem nịt ngực trói bỏ nhũ thịt cởi bỏ, cũng đem cả quần áo kéo xuống, nhưng khổ nỗi dây lưng quá nhiều, cậu luống cuống tay chân nửa ngày cũng chưa đem được quần áo cởi sạch.
“Chết tiệt, rốt cuộc là ai lại phát minh ra quần áo.” Y Lâm tháo mắt kính xuống, gỡ xuống râu giả, khôi phục lại bộ dáng non tươi của mình, cậu chu miệng lên, vẻ mặt không cao hứng.
Thị nữ từ bên ngoài trở về, nhìn đến cậu bộ dáng kéo áo kéo váy liền vội vàng chạy tới giúp cậu đem quần áo cởi xuống: “A, điện hạ của ta, để ta tới, để ta làm cho, nơi này không thể để ngài phải tự làm cái gì được. Không được rồi, quần áo đều nhăn nhúm lại, La Phi đại nhân lại mắng ta mất.” Nàng thật cẩn thận đem quần áo truyền xuống từ thời xưa xưa xưa vương quốc truyền lại, đem “quốc bảo” gỡ xuống từ thân thể mượt mà như mỡ dê của quốc vương cởi ra, trịnh trọng đem nó gấp lại gọn gàng rồi đặt vào tủ quần áo. Xong xuôi lại chuẩn bị tốt bộ quần áo quốc vương bệ hạ thích mặc nhất.
Y Lâm một chút cũng không cao hứng: “La Phi La Phi, lại là La Phi, ta mới là quốc vương, vì cái gì mà các ngươi còn sợ hắn hơn sợ ta?” Thân thể cậu không có quần áo trói buộc, lõa thể đi tới đi lui, Y Lâm lớn lên cũng không cao, này có thể là do di truyền trong vương tộc cửa vương quốc. Đến cả phụ vương chọc người chán ghét của cậu cũng thấp hơn cậu nửa cái đầu. Nhưng vương tộc ở bộ phận nam tính đều cỡ trung bình không quá dàì, được cái cậu lại có một đôi vυ' thịt đầy đặn, tròn trịa lại ngon mắt. Hai khỏa vυ' thịt dù không cần ép lại gần nhau, cũng đủ tạo ra một khe rãnh mê người. Tựa hồ dùng tay người trưởng thành đều không thể một tay bao gọn vυ' thịt của cậu, cảm giác đầu ngón tay bấu chặt vào cũng sướиɠ đến vô ngần. Eo của cậu cũng rất nhỏ, lại vô cùng mềm mại, Y Lâm là cố ý tập luyện eo, bảo đảm chính mình có thể trong hoan lạc hưởng thụ càng nhiều tư thế cᏂị©Ꮒ lạn, động lực này khiến cậu ngày ngày đều kiên trì rèn luyện.