Edit: Mây
“Mời thưởng trà.”
Mẹ Lục pha hai tách trà, mỉm cười đặt lên bàn, đánh giá Cố Đường Đường không để lại dấu vết, dáng ngồi đoan chính, mắt nhìn thẳng, dung mạo xinh đẹp, đáng tiếc lại là con gái nông thôn.
Bà chắc chắn sẽ không chọn con gái nông thôn về làm dâu, chẳng sợ vẻ ngoài kém chút, bà vẫn sẽ chọn con gái trong thành, đây là ngưỡng cơ bản để mẹ Lục lựa chọn con dâu.
Diêu A Thúy nhấp ngụm trà, lúc này mới nói: “Hôm nay chúng ta đến đây là cố ý cảm tạ đồng chí tiểu Lục, hai vợ chồng cháu dạy con cũng thật khéo, tiểu Lục là thằng bé trung can nghĩa đảm, thấy việc nghĩa ra tay cứu giúp, hăng hái nhiệt tình.”
Diêu A Thuý vừa nói vừa giơ ngón tay cái khen ngợi Lục Trường Xuyên, mẹ Lục vừa nghe liền cười vui vẻ không khép được miệng, còn khiêm tốn nói: "Thím cứ khen, tiểu Lục nhà cháu không đến mức như vậy.”
“Thím là đang nói thật, bà già này trước giờ nào có nói lời sáo rỗng, tiểu Lục chính là thằng bé tốt khó tìm, cháu sinh được thằng bé cũng là có phúc.” Diêu A Thúy không đề cập đến chuyện cứu người, lại khen một hồi, trên khuôn mặt cha mẹ Lục lúc này ai cũng nhiễm ý cười nồng đậm, làm gì có cha mẹ nào không thích nghe người ta khen con mình.
Bầu không khí trong phòng dần trở nên quen thuộc, mẹ Lục và Diêu A Thuý tựa như hai chị em đã nhiều năm không gặp, trò chuyện nghe hợp ý nhau đến lạ.
“Trưa nay hai người nhất định phải ở lại ăn cơm với nhà cháu, hai người mà từ chối chính là không nể mặt mũi của cháu đâu.” Mẹ Lục nhiệt tình giữ lại, ngày trôi qua lúc nào bà cũng ở nhà, rất ít ra cửa, hiếm khi gặp được người hợp mình, không nhịn được muốn giữ người ăn cơm.
“Cơm trưa thím không ăn được, chúng ta còn phải đi bắt xe đưa đón, nếu có dịp chúng ta sẽ lại ghé thăm.”
Diêu A Thúy không đồng ý, lần đầu tới nhà không thể ăn cơm, sẽ bị coi thường thân phận.
Rất nhiều lần cha Lục muốn hỏi rõ, rốt cục con trai ông làm cái gì mà lại tặng nhiều quà tới vậy, nhưng mỗi lần muốn hỏi ông lại bị vợ đánh gãy lời.
Bất đắc dĩ, cha Lục đành hỏi Cố Đường Đường, “Cô bé, Trường Xuyên nhà chú đây là đã làm gì?”
Cố Đường Đường thành thật trả lời: “Thưa chú, anh ấy đã cứu sống cháu ạ.”
Mẹ Lục đang nhiệt tình trò chuyện với Diêu A Thuý lập tức ngừng lại, ánh mắt dần trở nên nghiêm nghị, nụ cười trên mặt hơi phai nhạt, bà không chắc chắn hỏi : "Con có phải là cô gái treo cổ tự tử ngày hôm qua không?"
Giọng điệu không mấy thân thiện, ánh mắt giống như đang nhăm nhe nhìn con mồi.
Cố Đường Đường hơi căng thẳng, gật đầu.
Mẹ của Lục Trường Xuyên có vẻ không dễ ở chung.
Không sao hết, người khó ở chung đến mấy cô cũng không sợ, bởi cô đã học tốt được kỹ năng giao tiếp, năm đó trong viện bảo tàng có một tiền bối tính tình rất cổ quái, nhưng cuối cùng cô vẫn thân thiết được với tiền bối ấy, người đó còn không ít lần giúp cô ra mặt đâu.
Diêu A Thúy thấy chuyện không ổn, vội nói: “Dù sao hôm qua thím cũng cảm ơn tiểu Lục vì đã cứu cháu gái thím, chúng ta cũng là tới đây để cảm tạ…”
“Không cần cảm ơn, tôi nói cho hai người biết, chuyện hôn sự tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý, các người đừng si tâm vọng tưởng, cũng không nhìn xem chính mình là thứ gì, một thôn nữ quê mùa làm sao có thể xứng đôi với con trai tôi, mau cút đi!”
Nét mặt mẹ Lục trở nên lạnh lùng, lời nói khó nghe, hiện tại bà cũng khẳng định được trăm phần trăm trai ngốc nhà bà bị Cố Đường Đường câu dẫn, dung mạo con bé này không tệ, khó trách lại nó lại bị câu dẫn đến thần hồn điên đảo.
“Đi, nhà tôi không tiếp mấy loại người như này!”
Lục mẫu giận dữ vô cùng, cha Lục cảm thấy lo lắng, ông cảm thấy vợ mình hơi quá mức, nhưng bản thân lại hành động không tiện, hữu tâm vô lực.
Diêu A Thúy không chút tức giận, bà thấy hơi bất ngờ, chuyện này phát triển thuận lợi ngoài ý muốn, tiểu Lục đúng là thằng bé tốt, vậy mà đã nói chuyện hôn sự trước với gia đình.
Trên đời này làm gì có cha mẹ ruột nào nỡ ra tay nặng với con mình, đừng nhìn mẹ Lục bây giờ mắng mỏ dữ dội, qua một đoạn thời gian bà sẽ dần mềm lòng.
“Thông gia, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ bàn bạc, đừng nóng giận.” Diêu A Thúy ôn tồn nói.
“Ai là thông gia với thím? Các người nghe không hiểu tiếng người à? Hôn sự này tôi không đồng ý, đi mau!”
Mẹ Lục mẫu tức điên, bà chưa bao giờ thấy người nào vô liêm sỉ như vậy, chuyện chưa đâu vào đâu mà đã dám kêu thông gia, quá không biết xấu hổ!
Bà nhặt chiếc giỏ lên định ném đi, nhưng động tác quá mạnh, vừa dùng sức eo liền rắc rắc, sắc mặt bà tái nhợt đau đớn, eo cũng không còn thẳng kịp nữa.
“Ai u…”
Mẹ Lữ một tay ôm eo, khom lưng, không khỏi đau đớn kêu lên, vừa rồi bà quá sốt ruột nên vội xoay eo nhanh.
“Eo bị trật? Mau đi nằm!”
Cha Lục càng lo lắng hơn, nhưng ông lại không giúp được gì, mắt thấy vợ đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, lòng ông đau xót.
Diêu A Thúy ra hiệu cháu gái, đây chính là cơ hội biểu hiện tốt, chỉ là mắt bà còn chưa chớp, Cố Đường Đường đã tiến lên đỡ mẹ Lục “Dì, con đỡ người đi nằm.”
Tuy rằng mẹ Lục nói chuyện rất khó nghe, nhưng dù sao vẫn là mẹ Lục Trường Xuyên, Lục Trường Xuyên cứu cô, mấy chuyện như này cô cũng không để trong lòng.
Quan trọng nhất chính là, vừa rồi trong đầu Cố Đường Đường loé lên một tia sáng màu vàng, kỹ thuật chữa bệnh cơ bản xuất hiện trước mặt cô, nếu cô chữa khỏi cho mẹ Lục, cô sẽ được khen thưởng điểm, đương nhiên Cố Đường Đường không thể từ chối chuyện tốt như vậy.
“Không cần cô đỡ, các người đi đi, ai u!”
Mẹ Lục bướng bỉnh đẩy, không muốn cô gái này giúp mình, nhưng cái eo của bà không như mong muốn, cơn đau càng thêm trầm trọng, những giọt mồ hôi lớn lăn dài trên trán, bà không thể đứng vững được nữa.
"Dì, dù dì có tức cháu, cũng không thể coi thường thân thể, cháu đỡ người nằm xuống, đợi người bình phục lại rồi mắng cháu cũng không muộn."
Cố Đường Đường không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, những người như mẹ Lục kỳ thật là người dễ đối phó nhất, bởi vì tính tình bà thẳng thắn, không để trong trong lòng, chỉ cần vài lời nhẹ nhàng là có thể dỗ dành.
Quả nhiên, lần này mẹ Lục im lặng, ngoan ngoãn để Cố Đường Đường đỡ mình, từng bước di chuyển đến bên giường, Diêu A Thuý cũng đến hỗ trợ mẹ Lục nằm xuống, nhưng thắt lưng của bà vẫn rất đau.
“Nếu không đi bệnh viện khám xem, bị thương như này không nhẹ đâu.” Diêu A Thúy kiến nghị nói.
Cha Lục cũng cảm thấy nên đi bệnh viện, liền nói: “Có thể phiền mọi người đến xưởng in nhuộm kêu Trường Xuyên về nhà được không?”
Mẹ Lục vội nói: “Không cần, em nằm một chút là được rồi, đừng làm phiền Trường Xuyên làm việc.”
Nhưng giọng nói của bà lại run run, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, rõ ràng là trông không được khỏe chút nào.
"Chú, dì, có thể cho cháu thử một lần được không?" Cố Đường Đường tự mình đề nghị, muốn thử nghiệm tác dụng của thuật trị liệu sơ cấp.
“Không được!”
Phản đối chính là Diêu A Thúy, bà quá hiểu rõ cháu gái mình, tuy rằng trước kia con bé từng theo một thầy lang đi chữa bệnh, nhưng là chưa bệnh cho gia súc còn được, nào có bản lĩnh chữa khỏi trị khỏi cho con người?
Nếu như con bé không chữa khỏi eo cho mẹ của tiểu Lục, hôn nhân này chắc chắn không thể thành.
Diêu A Thúy hung hăng trừng mắt nhìn mắt cháu gái, nhìn cha Lục nói: “Thím đi kêu tiểu Lục về.”
“Không được kêu!”
Mẹ Lục không chịu đồng ý, nhất thời không khí giằng co, Cố Đường Đường lại thuyết phục thử lần nữa: "Để con thử một lần xem, con thật sự có thể chữa khỏi!"
Cô liên tục bảo đảm, vẻ mặt thành khẩn, cha Lục có hơi nghi ngờ, Diêu A Thúy thỉnh thoảng trừng mắt vài lần, cảnh cáo Cố Đường Đường đừng xằng bậy.
Cố Đường Đường giả vờ như không nhìn thấy, cô có lòng tin vào hệ thống.
Cuối cùng, vẫn là mẹ của Lục quyết định, bà không muốn ảnh hưởng tới công việc của con trai, hơn nữa eo đau nhức không chịu nổi, nếu không để cho cô gái này thử xem.
Nếu bệnh không khỏi, bà cũng có lý do chính đáng để phản đối hôn sự.
“Để cho con bé thử đi.” Mẹ Lục lên tiếng.
Diêu A Thúy thọc mạnh vào lưng cháu gái, khẽ lắc đầu ý bảo cô từ chối ngay, ngàn vạn lần đừng bước vào vũng nước bùn này.