Trọng Sinh 70: Cô Vợ Nhỏ Của Tên Tháo Hán Ngây Thơ

Chương 15

Edit: Mây

Cố Đường Đường nhìn Đông Thành những năm 1970, hoàn cảnh khác hoàn toàn với kiếp trước của cô, cô thậm chí không phân biệt được hướng đông tây nam bắc.

Bà nội Diêu lấy lại tinh thần phấn chấn, vốn đã quen thuộc với Đông Thành, bà liền kéo tay Cố Đường Đường lên xe buýt ngồi, dọc đường liên tục dặn dò cô: “Đến nhà bọn họ nhớ phải nhìn bà rồi mới được nói, cháu đừng chủ động mở miệng, gặp họ thì phải lễ phép, lúc ngồi nhớ phải nghiêm chỉnh, đừng có giống như lúc ở nhà, nhớ kĩ không?”

“Con nhớ rồi, không được nói chuyện, lúc ngồi phải nghiêm chỉnh.”

Cố Đường Đường máy móc lặp lại, những lời này từ lúc lên xe bà nội liền bắt đầu nói, vẫn luôn nhắc mãi, cô nghe xong thuộc làu luôn rồi.

“Không phải bà không cho cháu nói, ý bà là cháu phải nhìn bà trước rồi hãy nói, ai nha, cháu làm bà lo quá, sau này cháu gả đi rồi thì làm sao bây giờ..”

Nhìn đứa cháu gái đang ngồi ngây ngốc, Diêu A Thúy sầu không chịu được, tự nhiên lão thái thái thấy hối hận vì đã quá nuông chiều con bé suốt 18 năm qua, nuôi con bé thành nha đầu không tim không phổi, nếu sau này Đường Đường gả đi rồi không có bà ở đó, nhỡ đâu con bé bị bắt nạt thì làm sao đây?

Cố Đường Đường hồi phục tinh thần, bảo đảm nói: “Nội, con nhất định sẽ sống tốt, nội đừng quá lo lắng.”

Cái khác cô không dám đảm bảo, nhưng cô có thể đảm bảo bản thân chắc chắn sẽ sống tốt, cho dù đi đến đâu vẫn có thể lăn lộn hô mưa gọi gió.

Diêu A Thúy căn bản không tin, thầm thở dài, nếu không cùng lắm sau này bà chuyển về ở trong thành, thỉnh thoảng đến thăm con bé cũng tốt.

Ngồi xuống trên xe buýt, hệ thống liền lên tiếng.

[Xe buýt 15 năm, +5 điểm, tổng điểm hiện tại: 90]

Tâm tình Cố Đường Đường lúc này không tồi, ngồi trên xe không còn cảm thấy choáng váng nữa, lúc sáng vào thành cô ngồi trên chiếc xe buýt vẫn còn mới, hẳn là năm nay mới đưa vào sử dụng, cho nên hệ thống không khen thưởng điểm, chỉ có đồ đã dùng lâu mới được thưởng điểm.

Vì vậy kết luận có hai nguồn tăng điểm, một là chạm vào đồ vật cũ, hai là chữa vết thương và chữa bệnh.

Đợi lát nữa cô chạm vào Lục Trường Xuyên thêm ba lần nữa, có thể không gian sẽ được thăng cấp, không chừng còn có một túi quà lớn.

Cố Đường Đường hứng thú nhìn khung cảnh ngoài cửa kính, hiện đang là giờ cao điểm, trên đường tấp nập người và xe đạp, không có nhiều ô tô, đường cũng không rộng như kiếp trước, nhà cửa hai bên đường cũng không cao ngút trời. Tuy vậy những người bước đi trên đường đều có tinh thần phấn chấn, trên môi họ đều nở nụ cười, ngẩng cao đầu, tạo cho người ta một cảm giác lúc nào cũng tràn đầy sức sống.

Ngồi thêm hai tuyến xe buýt khác, cuối cùng hai bà cháu cũng đến phường Trường Nhạc. Ở đầu con ngõ có một tấm biển thẳng đứng in ba chữ to "Phường Trường Lạc" trên đó. Hai bên ngõ hẻm là những toà nhà kiến trúc kiểu Thạch Khố Môn, trên đường đi dẫn lối vào ngõ lát toàn phiến đá xanh, quanh đó có người cầm chiếc quạt hương bồ quạt nhóm lửa, có người đang ngồi bưng bát cơm ăn sáng, có người cầm bô đi đổ, kế đó có một hàng dây phơi đầy quần áo, đủ loại màu sắc của chúng đón gió bay phấp phới, toàn bộ ngõ hẻm đều tràn ngập mùi vị nhộn nhịp của cuộc sống đời thường.

Nhìn khung cảnh trước mắt, Diêu A Thúy thực vừa lòng, đúng như dự đoán, điều kiện nhà ở ở phường Trường Lạc không tồi, tốt hơn căn nhà hai gian kia của bà, đường ngõ rộng, nhà cửa sạch sẽ, sống ở đây khẳng định thoải mái.

“Đường Đường, đi nào!”

Diêu A Thúy dùng sức kéo cháu gái đi vào con ngõ, những hộ gia đình ở đây đều kinh ngạc nhìn hai bà cháu, họ không phải là người trong phường Trường Lạc.

“Hai người muốn tìm ai?” Có bác gái nhiệt tình hỏi.

“Chúng tôi đang tìm căn nhà số 28.”

Diêu A Thúy lịch sự mỉm cười, nói theo giọng Đông Thành tiêu chuẩn.

Nghe vậy sự cảnh giác trên mặt bác gái lập tức biến mất, bà cười khanh khách hỏi: “Hai người là thân thích của Lục gia?”

Diêu A Thúy hàm hồ đồng ý, tuy hiện tại không phải nhưng về sau không phải chính là quan hệ thông gia sao, bà giỏi ăn nói, rất nhanh đã thân quen với bác gái, còn hỏi thăm được không ít chuyện về Lục gia.

“Hai vợ chồng Lục gia chắc chắn đang ở nhà. Ôi, từ khi lão Lục xảy ra chuyện, hai vợ chồng bọn họ cũng không ra ngoài nhiều.”Giọng điệu bác gái kia tỏ vẻ tiếc nuối.

Nụ cười trên mặt Diêu A Thuý không thay đổi, nhưng trong lòng lại run lên, bà phải xem tình trạng của cha Lục Trường Xuyên có nghiêm trọng không, nếu ông nằm trên giường không thể cử động không thể để cháu gái mình gả qua chịu khổ được.

Cố Đường Đường kỳ thực lại rõ ràng, cô đọc trong sách có nói, cha của Lục Trường Xuyên bị thương trong một vụ tai nạn lao động nên phần chân bị liệt, đây cũng là lý do Lục Trường Xuyên chuyển ngành trở về nhà.

Hai bà cháu tạm biệt bác gái, chẳng mấy chốc đã đến Lục gia.

Cánh cổng sơn đen khép hờ, thoạt nhìn uy nghiêm, bức tường gạch đỏ vây cao, từ bên ngoài nhìn vào không rõ tình huống bên trong, Cố Đường Đường chạm thử vào tường.

[Toà nhà Thạch Khố Môn 56 năm, +35 điểm, tổng điểm hiện tại: 125]

[Không gian linh khí thăng cấp, hiện tại là 100 phân khối, lần nâng cấp tiếp theo yêu cầu 1.000 điểm]

[Thưởng thăng cấp, một bộ ngân châm, trị vết bầm sơ cấp]

Cố Đường Đường còn chưa kịp kinh ngạc, đã cảm giác được một luồng ánh sáng vàng óng tràn vào trong đầu, lúc sau liền quay trở lại bình thường.

Không gian rộng hơn rất nhiều, lại có thêm một bộ ngân châm, ngoài thương phẩm gạo ra, trong trung tâm thương mại có thêm trứng và thuốc dán, một điểm mua được hai quả trứng và một miếng thuốc dán, số dư điểm vẫn là 125, thăng cấp không gian sẽ không bị trừ điểm.

Cố Đường Đường chớp mắt, chữa trị sơ cấp?

Điều có phải là sau này cô có thể sẽ trở thành bác sĩ?

Cố Đường Đường thập phần vui mừng, kiếp trước ước mơ của cô là trở thành bác sĩ, nhưng điểm cô thi đại học lại không đủ nên đành phải làm phát thanh viên, hiện tại cuối cùng cô cũng có thể nỗ lực học tập để thực hiện được tâm nguyện của mình rồi.

“Đừng đứng ngốc ra đó, thẳng lưng lên!”

Phía sau lưng bị Diêu A Thuý vỗ mạnh, Cố Đường Đường lập tức đứng thẳng lưng, nâng cằm, lúc này Diêu A Thuý mới vừa lòng, không nặng không nhẹ gõ cửa.

“Ai vậy?”

Mẹ Lục chạy ra mở cửa, nhìn thấy hai bà cháu Diêu A Thuý, bà không khỏi sửng sốt, hỏi: “Hai người muốn tìm ai?”

“Đồng chí, đây có phải nhà Lục Trường Xuyên?” Diêu A Thúy lịch sự hỏi.

“Đúng rồi, cháu là mẹ thằng bé, hai người là?”

Mẹ Lục có chút nghi hoặc, đánh giá hai bà cháu, quần áo sạch sẽ ngăn nắp, cô bé xinh xắn, bà lão cũng mi thanh mục tú, thoạt nhìn có vẻ là một gia đình có thể diện, ấn tượng đầu tiên của mẹ Lục với hai bà cháu không tồi.

Diêu A Thuý lập tức bật cười, "Khó trách đồng chí tiểu Lục đẹp trai như vậy, hoá ra là giống mẹ. Chúng ta đây là người tới từ thôn Cố gia, hôm nay muốn cố ý tới đây cảm ơn đồng chí tiểu Lục.”

Bà cố ý nhấc chiếc giỏ lên, trong đó có khoảng 50 quả trứng, còn có một rổ khác là gà và rau khô đầy ắp, mẹ Lục có thể nhìn thấy rõ, ấn tượng lúc này càng tốt hơn.

Tuy rằng không biết là vì chuyện gì, nhưng lễ phép đúng mực, nhiều đồ như vậy tốn không ít tiền.

“Mời hai người vào uống ngụm trà, Trường Xuyên nhà cháu đi làm rồi.”

Mẹ Lục mời người vào nhà, cha Lục đang ngồi trên xe lăn phơi nắng ở ngoài hiên, nhìn thấy bọn họ liền mỉm cười.

Cố Đường Đường lễ phép chào: "Chào chú."

“Chào cháu, mau trong phòng ngồi đi.”

Cha Lục tự mình đẩy xe lăn vào nhà, mẹ Lục đi pha trà, ánh mắt Diêu A Thuý tinh tế nhìn bốn phía đánh giá, mẹ Lục mời lão thái thái và Đường Đường ngồi ở phòng phía đông, còn bà ấy thì đi hướng phòng phía tây lấy nước, hiển nhiên hai gian phòng đều là của Lục gia.

Nhà ở rộng.

Trong nhà có đài và quạt điện.

Trên bàn có bữa sáng còn chưa ăn xong, có trứng gà luộc, bánh quẩy và cháo, tiêu chuẩn đồ ăn không tồi.

Bệnh tình của cha Lục không quá nghiêm trọng, tuy bị hạn chế về khả năng vận động nhưng mẹ Lục còn trẻ, sức khỏe tốt, bà là người chăm sóc chính cho cha Lục, hơn nữa cha Lục trước khi nghỉ hưu là thợ điện bậc 6, tiền lương về hưu cũng cao, là trụ cột tài chính trong nhà.

Những chuyện này đều được bác gái nhiệt tình trong ngõ kể lại, hiện tại Diêu A Thuý đối với Lục Trường Xuyên cành thêm hài lòng, lần này cuộc hôn nhân của cháu gái cần thiết được tiến triển tiếp.