Chương 41: Ngoại truyện 6 – Phỏng vấn
Tâm Tâm: “Hàn Hàn, An An, ra đây đi, mọi người có chuyện muốn hỏi các anh. Đúng rồi, còn cả Tiểu An nữa.”Hàn Hàn thong thả thắt áo ngủ, bước ra khỏi phòng, cổ áo để hở, lộ ra khuôn ngực với cơ bắp màu đồng săn chắc, gợi cảm.
Không chịu nổi cảnh này, tôi buộc phải đổi chỗ, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng trăm năm có một, An An ngồi trên sofa chăm chú xem sách, còn là một quyển sách dày cơ đấy.
Tôi nhớ An An nhà tôi chẳng bao giờ thèm ngó ngàng tới tạp chí khiêu da^ʍ cơ mà!
Tên sách là: Làm thế nào để trở thành một người cha tốt.
Toát mồ hôi! Ngất xỉu!
Chúng ta đừng coi thường An An, chỉ cần nhìn cách đọc sách chăm chú của An An đã có vẻ như một người cha tốt, danh bất hư truyền rồi.
Tôi lồm ngồm bò đậy, quệt mồ hôi. Hàn Hàn đã ngồi bên cạnh An An, đầy vẻ coi thường: “Sách này toàn bịp người khác, làm thế nào để trở thành một người cha tốt thì mỗi người một cách.”
“Anh chắc chắn?” An An uống một ngụm cà phê, nhìn Hàn Hàn với vẻ nghi ngờ.
“Nói chuyện yêu đương thì anh không rành, làm cha thì anh có kinh nghiệm đấy, để anh dạy chú! Trẻ con…”
“Dừng!” An An chẳng chút kiêng nể ngắt lời: “Kiểu đàn ông như anh dụ dỗ con gái của mình ngủ với mình thì không có quyền phát biểu!”
Hàn Hàn câm như thóc.
Một lúc sau, Hàn Hàn: “Phong, sách này mua ở đâu vậy?”
Nói đến vấn đề này, tôi có kinh nghiệm nhất, tôi là người có quyền phát biểu nhất: “Dạy dỗ con cái tôi có đầy cách, xem con trai của tôi đứa nào cũng giỏi giang, để tôi dạy các anh…”
Hàn Hàn và An An đồng thanh: “Mẹ kế như cô càng không có quyền phát biểu.”
Tâm Tâm im bặt, nở nụ cười nịnh nọt: “An An, sách này không có chương nào cho chị em phụ nữ – làm thế nào để trở thành một người mẹ tốt.”
Không có ai thèm quan tâm đến tôi, họ lại đọc sách.
…
Tâm Tâm vỗ vỗ Tiểu An đang luyện võ: “Tiểu An, có một vấn đề rất lớn cô muốn hỏi con, ở trường con có bạn gái không?”
Tiểu An lắc đầu lia lịa: “Con gái Australia thật kinh khủng, vừa gặp mặt liền hôn linh tinh.”
Tiểu An nhà chúng tôi cũng giống An An, đều thuộc mẫu người chung thủy.
Tâm Tâm: “Vậy con thích loại người thế nào? Cô giới thiệu cho con.”
Tiểu An: “Giống cô Thiên Thiên xinh đẹp, nhẹ nhàng lại tâm lý.”
Hàn Hàn lập tức ngồi ngay ngắn, thái độ vô cùng trịnh trọng: “Cô Thiên Thiên lớn hơn cháu sáu tuổi.”
Tiểu An: “Nhưng chú Thần lớn hơn cô ấy mười bảy tuổi.”
Hàn Hàn vẫy tay với Tiểu An, đợi Tiểu An bước đến, Hàn Hàn ân cần vuốt ve đầu Tiểu An, ánh mắt đẹp mê hồn: “Tiểu An, chú Thần lấy tư cách một người đàn ông nói cho cháu nghe: đối với đàn ông ba mươi tuổi thì tuổi tác của những phụ nữ xung quanh người đàn ông tỷ lệ nghịch với năng lực của người đàn ông đó, có nghĩa là khi cháu ba mươi tuổi, khoác tay cháu là một phụ nữ bốn mươi tuổi, điều đó cho thấy cháu vốn không được coi là đàn ông; người phụ nữ bên cạnh cháu ba mươi tuổi, điều đó cho thấy cháu là người đàn ông tầm thường; nếu là phụ nữ hai mươi tuổi khoác tay cháu, chứng tỏ cháu có sức lôi cuốn ghê gớm.”
An An kịp thời bổ sung: “Nếu khoác tay anh là một cô gái mười ba tuổi thì chứng tỏ anh là kẻ tâm lý bất thường.”
Tiểu An, thiên tài toán học, lập tức gật đầu: “Hiểu rồi, con gái lớn hơn bốn tuổi, cháu không nên nghĩ tới.”
Tâm Tâm lau mồ hôi: “Con có thể để ý mấy cô bé còn trong bụng mẹ!”
Đúng là hai người đàn ông này nên học làm thế nào để trở thành người cha tốt đây!
Tâm Tâm: “Cứ việc hỏi.”
Miêu Miêu: “An An ơi, lúc nào mới đón vợ và con qua đó, chẳng phải là Hàn Hàn để lại cho anh một biệt thự ư?”
An An: “Còn phải hỏi, họ đang ở phòng tôi rồi! Mẹ kiếp, tôi đợi ngày này mười lăm năm rồi.”
Miêu Miêu không dám hỏi câu tiếp theo, đến lượt Tâm Tâm.
Tâm Tâm: “An An, lời hứa một giờ của anh đâu? Lời nói ra không rút lại được nữa đâu…”
An An (cười tinh nghịch): Một giờ sao có thể đủ?
Tâm Tâm (run rẩy): “Đổi câu hỏi khác.”
Nhiều độc giả: “Có ý gì chứ? Không hiểu.”
Tâm Tâm: “Có ý là… chuyện này có nói cả đêm cũng không hết.”
Miêu Miêu: “Bao giờ Thiên Thiên sinh? Rốt cuộc sinh mấy đứa? Dù sao thì cũng chắc chắn là một bé trai rồi, có muốn sinh một công chúa nữa để làm thông gia với nhà An An không? Tình cảm cần phải vun đắp từ sớm.”
Tâm Tâm: “Tôi không giỏi toán, có lẽ còn khoảng bảy tháng, thai long phượng đấy, chắc chắn có một bé dành cho Tiểu An, chưa nghĩ ra là bé nào.”
Miêu Miêu: “Hỏi câu riêng tư một chút, hôm nay có thay đổi gì không? Sao chẳng thấy thêm chữ nào vậy?”
Tâm Tâm: “Đương nhiên rồi, các bạn không phiền nếu tôi thêm hai trăm từ chứ? Tôi có thể sửa mà!”
Chị Huyền: “Tại sao An An không yêu Hàn Hàn hoặc Hàn Hàn không yêu An An, họ có thể sớm tối bên nhau, đặc biệt khi thấy cái đoạn An giúp Hàn bôi thuốc, lúc đó tôi cảm thấy họ chắc chắn có ý gì đó?”
An An: “Vóc dáng anh ấy khá hơn chút thì tôi có thể suy nghĩ về việc đó.”
Hàn Hàn: “Nếu chú ấy đồng ý làʍ t̠ìиɦ thì tôi cũng có thể suy nghĩ về việc đó. ”
An An: “Anh đã bao giờ gặp người đàn ông nào như em chưa?”
Hàn Hàn: “Chú thì sao?”
Tâm Tâm: “Đây chính là nguyên do hai người không nảy sinh tình cảm, cả hai đều muốn mình là người chủ động chứ không phải bị động.”
Chị Huyền: “An An có điểm gì nổi bật mà khiến Hàn Hàn luôn muốn bảo vệ anh ta?”
Hàn Hàn chìm vào hồi ức.
An An: “Còn phải hỏi, vì tôi đẹp trai chứ sao.”
Tâm Tâm: “An An, anh nên nhớ anh không phải là kẻ ưa bị động.”
Hàn Hàn: “Lúc tôi mới ở trong giới xã hội đen, việc gì chú ấy cũng cáng đáng mọi thứ cho tôi. Chúng tôi cùng vào sinh ra tử. Tôi không gϊếŧ người vì những kẻ đáng gϊếŧ chú ấy đều thay tôi gϊếŧ cả rồi… Tuy chú ấy không bao giờ nói với tôi nhưng tôi biết chú ấy gϊếŧ người lần đầu tiên là vì tôi, quan trọng hơn là… Tôi tin nếu đổi lại An Dĩ Phong là tôi thì chú ấy cũng cáng đáng mọi thứ cho tôi.”
An An (cảm động): “Anh Thần, chi bằng chúng ta bàn bạc một chút về vấn đề ai là người bị động nhé!”
Tâm Tâm: “Thuần?”
Mắt An An liền sáng lên, nhìn ngó xung quanh.
Tâm Tâm: “Tôi chỉ gọi trêu thôi, kiểu nô ɭệ của vợ như anh chẳng bao giờ thay đổi được.”
Chị Huyền: “Tôi rất muốn biết hai người đàn ông tuyệt vời bình luận về nhau như thế nào.”
Hàn Hàn: “An Dĩ Phong không có khuyết điểm nào, chỉ có mỗi điều là vướng phải tình yêu thì như bị bỏ bùa mê thuốc lú.”
An An: “Anh Thần, anh không bị bỏ bùa mê thuốc lú ư? Ai vì người con gái của kẻ thù mà tông vào ô tô?”
Hàn Hàn: “Bây giờ cô ấy là vợ anh rồi.”
An An: “Con trai em mười bốn rồi đấy.”
Tâm Tâm: “Đừng có chó chê mèo lắm lông, các anh chẳng ai hiểu về tình yêu đâu! Hàn Hàn, tôi buộc phải nói với anh, kiểu của anh gọi là tán tỉnh, không phải tình yêu. An An, anh đừng tự cho mình là cao thủ tình trường, từ trước đến nay anh chỉ yêu có mấy ngày mà còn nửa đường đứt gánh. Những người phụ nữ sau đó ngoắc ngoắc ngón tay là đến, có lẽ nhiều lúc còn chẳng cần động tay nữa. Các anh yêu đương nhăng nhít, may mà tôi là mẹ đẻ, tặng cho hai anh hai phụ nữ thích hợp với các anh đấy!”
Hàn Hàn: “Mẹ đẻ?”
An An: “Rõ ràng cô ấy không phải…”
Chị Huyền: “Ấn tượng lần đầu gặp mặt đối phương của hai anh là gì?”
Tâm Tâm: “Cái này hình như đã nói trong truyện rồi.”
An An: “Có lý tưởng, có đạo đức, có văn hóa, lịch sự, đủ bốn tiêu chuẩn[1] đấy!”
Tâm Tâm: “An An, điểm môn Tư tưởng đạo đức hồi tiểu học của anh là bao nhiêu vậy? “Đủ bốn tiêu chuẩn” giải thích như vậy sao?”
An An: “Tiểu học có môn Tư tưởng đạo đức ư?”
Hàn Hàn: “Lần đầu gặp mặt ư? Thực sự trông rất đẹp trai, ánh mắt trong trẻo toát lên vẻ chính trực, chân thành. Nụ cười cũng rất trong sáng, vô tư… Bây giờ chẳng có gì để xem rồi, chỉ có tác phong không đúng đắn thôi!”
Tâm Tâm: “Tôi phải nói một câu công bằng là An An giờ còn đẹp trai hơn trước!”
Chị Huyền: “An An từng nói muốn cô bác sĩ không bao giờ quên được ba chữ An Dĩ Phong, xin hỏi sau đó anh ấy đã sử dụng biện pháp gì?”
Tâm Tâm: “Với sức cuốn hút của An An, chắc chắn là…”
An An: “Nói nhỏ chút, đừng để Tiểu Thuần nhà tôi nghe thấy!”
Tâm Tâm: “Chắc chắn là không rồi, cô xem anh ta sợ vợ như thế cơ mà!”
Hàn Hàn mỉm cười chỉnh lại chiếc áo ngủ: “Chắc đang ngủ…”
Đầu óc của Tâm Tâm như muốn nổ tung: “Hàn Hàn, có phải anh đã… Cô ấy đang mang thai đấy!”
Hàn Hàn: “Là do cô ấy cầu xin tôi… Cô cũng biết tôi nổi tiếng chiều vợ, cô ấy đã đưa ra yêu cầu như thế, làm sao tôi nỡ nhẫn tâm từ chối…”
Tâm Tâm (rùng mình): “Quả thật anh nên xem thật kỹ cuốn sách Làm thế nào để trở thành một người cha tốt.”
Hàn Hàn: “Cô yên tâm, đã ba tháng rồi, tôi tính cả rồi.”
Người không giỏi toán như Tâm Tâm, ra sức đếm ngón tay: “Trời ơi! Vừa mới tròn chín mươi ngày. Anh đúng là lợi hại!”
Tâm Tâm gõ cửa, nghe thấy mời vào mới bước vào. Cho tôi chút thời gian đi…
Thiên Thiên (nở nụ cười ngọt ngào): “Tâm Tâm?”
(Cô ấy chưa bao giờ gọi tôi là mẹ, sợ tôi bắt nạt Hàn Hàn.)
Tâm Tâm: “Con gái ngoan, có một vấn đề lớn muốn hỏi con.”
Thiên Thiên ngoan ngoãn gật đầu.
Tâm Tâm nhìn đèn, nhìn tường, nhìn ngón tay… Vấn đề này, có chút…
Tâm Tâm (nhìn đèn nói một mạch): “Lần đầu cùng với Hàn Hàn, sao con chủ động như vậy?”
Má Thiên Thiên lập tức đỏ ửng như trái đào, đôi mắt ngân ngấn lệ, định nói rồi lại thôi… mỉm cười cúi mặt vẻ ngượng ngùng.
Tôi phải nói một cách công bằng là thật chẳng thể trách Hàn Hàn biếи ŧɦái, cô bé này quá mê hồn!
Rõ ràng trên mặt hiện rõ “nửa đón chào nửa từ chối”, lúc nhiệt tình lúc lạnh lùng khiến người ta cứ phải đứng núi này trông núi nọ, cô thì chết cũng không theo. Cứ vậy, ai mà chẳng sinh lòng ham muốn.
Hàn Hàn ơi Hàn Hàn, hai người sớm tối bên nhau, hằng ngày ở nhà anh đều nhìn thấy vẻ mặt này của cô ấy, nhịn được sao?!
Nguyệt Nhi: “Tâm Tâm, cô lạc đề rồi đấy!”
Tâm Tâm: “Ừ nhỉ! Thiên Thiên, nói đi… Đừng ngại!”
Thiên Thiên: “Là do chị Thu dạy con.”
Theo những gì người trong cuộc nhớ lại, nội dung cuộc nói chuyện như sau:
Thiên Thiên: “Chị Thu, em có một vấn đề muốn hỏi chị…”
Tiểu Thu vẫn đang ăn pizza: “Nói đi!”
Thiên Thiên: “Chị có thể nói cho em biết làm thế nào để cùng người đàn ông… làm chuyện đó không?”
Tiểu Thu mắc nghẹn.
Thiên Thiên: “Em muốn ở cùng Hàn Trạc Thần, ý của em muốn nói là… (lấy hết can đảm)… em muốn hiến thân cho ông ta.”
Tiểu Thu bị nghẹn ứ cổ: “Đừng nói với chị là hai người chưa từng lên giường với nhau đấy!”
Thiên Thiên: “Chưa…”
Tiểu Thu: “Hai người “cô nam quả nữ” ở trong một phòng lâu như vậy, anh ta chưa từng chạm vào em?! Thiên Thiên, em nghĩ quá nhiều rồi, có thể anh ta thực sự coi em là con gái anh ta cũng nên.”
Thiên Thiên: “Không phải vậy chứ? Ông ta nói yêu em, ông ta đã hôn em, cũng từng yêu cầu chuyện đó, chỉ là em không đồng ý…”
Tiểu Thu: “Mẹ kiếp! Hàn Trạc Thần quá hoàn hảo! Quá tuyệt! Nếu anh ta chỉ yêu chị một lần thôi, có chết chị cũng mãn nguyện!”
Thiên Thiên: “Bị ông ta vứt bỏ một lần, thì sẽ biết thế nào là sống không bằng chết…”
Tiểu Thu: “Chị thà sống không bằng chết như thế.”
Thiên Thiên: “Chị Thu, chị có thể nói cho em biết em nên làm thế nào không?”
Tiểu Thu uống một ngụm nước, nhìn lên trần nhà: “Quyến rũ đàn ông rất dễ, đầu tiên em cần nói những lời âu yếm.”
Thiên Thiên nhanh chóng lấy giấy bút trong cặp ra, viết: 1. Nói những lời âu yếm.
Thiên Thiên: “Nói những gì?”
Tiểu Thu: “Thì em yêu anh… Nếu muốn càng hiệu nghiệm hơn thì em ôm lấy cổ anh ta, nhìn vào mắt anh ta nói: “Em vẫn là trinh nữ, anh có muốn thử không?”.”
Bút rơi khỏi tay Thiên Thiên.
Tiểu Thu: “Nếu muốn càng hiệu nghiệm hơn nữa thì em nói…”
(Những lời sau đó quá nóng bỏng, tôi còn bị sốc nữa là!)
Thiên Thiên: “Sau đó thì sao?”
Tiểu Thu: “Sau đó chủ động hôn anh ta.”
Thiên Thiên tiếp tục ghi chép: 2. Hôn anh ta.
Tiểu Thu: “Không phải thế chứ? Có cần chị dạy em không?”
Thiên Thiên: “Cái này em biết rồi.”
Tiểu Thu (Ánh mắt trở nên mơ hồ): “Tiếp đó, em từ từ cởϊ áσ anh ta, phải nhẹ nhàng một chút… vuốt ve bờ vai, cánh tay, những nơi cơ bắp nhất… Cảm giác chắc chắn rất tuyệt!”
(Hàn Hàn ơi Hàn Hàn, quá đẹp trai thì đừng trách người ta YY anh!)
Thiên Thiên thận trọng ghi: 3. Giúp anh ta cởϊ áσ.
Tiểu Thu: “Đàn ông không thích phụ nữ nằm thẳng đuỗn như xác chết trên giường, em phải chủ động hưởng ứng một chút…”
Thiên Thiên bắt đầu viết tiếp: 4. Cần chủ động hưởng ứng.
(Thiên Thiên ơi Thiên Thiên, lúc học sao không thấy cô chăm chỉ như vậy? Cô ghi bốn dòng này… chẳng khác nào đâm một nhát dao vào trái tim Hàn Hàn nhà chúng ta đây! Hàn Hàn, tôi hoàn toàn có thể thấu hiểu tâm trạng của anh khi nhìn thấy bốn dòng này, tim lạnh như băng.)
Thiên Thiên: “Chị Thu, em không biết chủ động…”
Tiểu Thu: “Em yên tâm, tài gợϊ ȶìиᏂ của ông bố của em rất tuyệt, em chỉ cần phối hợp chút là được.”
Thiên Thiên xót xa: “Chị Thu, sao chị biết?”
Tiểu Thu: “Chuyện này có lẽ chỉ có em không biết thôi! Nghe nói… anh ta trông có vẻ lạnh lùng nhưng trên giường lại có thể khiến phụ nữ hồn xiêu phách lạc, cả đời khó quên…”
Bút trong tay Thiên Thiên như gãy làm đôi!
Thiên Thiên: “Ông ta từng có rất nhiều phụ nữ?”
Tiểu Thu: “Em ghen ư?! Haizz! Em đừng có để tâm những chuyện vụn vặt, việc gì cũng nên nghĩ thoáng một chút, kiểu người đàn ông hơn người như ông bố của em thì phụ nữ đối với anh ta chỉ là nước lã nhạt nhẽo, vô vị, chỉ là do nhu cầu sinh lý nên không còn cách nào…”
Thiên Thiên: “Thì ra em chỉ là một ly nước lã…”
Tiểu Thu: “Em thì không, em là một cốc trà, hương thơm dìu dịu, còn thưởng thức hay không… còn phải xem có hợp khẩu vị của anh ta không. Cho nên lần này em nhất định phải thể hiện cho tốt, phải khiến anh ta cảm thấy em là cốc trà chanh, mùi hương quyến rũ, uống vào khoan khoái, đem lại vị ngọt, vị chua man mát, tuyệt vời…”
Thiên Thiên: “À! Em nhớ rồi!”
Tiểu Thu: “Chị truyền cho em một tuyệt chiêu, tư thế đàn ông thích nhất là phụ nữ ngồi trên người anh ta… Kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào thị giác và xúc giác… Lúc này, em gọi tên anh ta, bộc bạch thâm tình, anh ta sẽ hoàn toàn bị cuốn hút vì em đấy!”
…
(Tiểu Thu ơi Tiểu Thu, cô chắc chắn cô đang dạy Thiên Thiên chứ không phải YY Hàn Hàn nhà tôi?!)
…
Theo Hàn Hàn nhớ lại, cảm giác lúc đó của anh là được thưởng thức một chén trà Ô Long thượng hạng, tuyệt ngon, muốn dừng mà không được! Nhưng khi hắn nhìn thấy con dao cùng mảnh giấy ghi chú thì cảm giác duy nhất của hắn là uống phải một chén thuốc độc mỹ vị, một chén thuốc cực độc!
Cho dù bạn đọc đều biết lúc đó Thiên Thiên bị khúc dạo đầu dài lê thê của Hàn Hàn làm cho khó kiểm soát, khó kiềm chế, song đối với Hàn Hàn, cô là một phụ nữ có nhiều toan tính và diễn xuất thâm sâu khó lường!
Hết lần này đến lần khác anh dùng hành động của mình để chứng minh cho cô thấy, anh yêu cô.
Và cô cũng hết lần này đến lần khác lại dùng hành động của mình để chứng minh cho anh thấy, cô không yêu anh.
Cuối cùng thì là lỗi của ai!
Đức Phật nói: “Không thể nói ra.”
Mọi người: “Còn phải hỏi, không phải anh thì còn ai vào đây nữa?!”
Lam Phong: “Mối tình đầu của Hàn Hàn là khi nào vậy? Những mối tình dồn dập sau này là buông thả bản thân sao? Thời niên thiếu có rất nhiều đau khổ?”
Hàn Hàn: “Tôi không có mối tình đầu, cũng chưa từng bị tổn thương. Buông thả? Tôi là người buông thả sao?”
Tâm Tâm: “Không phải anh buông thả mà là vô tâm.”
Hàn Hàn: “Không muốn cưới bất kỳ người phụ nữ nào, cũng không muốn bất kỳ người phụ nữ nào yêu mình, cách tốt nhất là thay phụ nữ liên tục, đúng không Phong?”
An An: “Liên quan gì đến em chứ? Em nổi tiếng chung thủy đấy!”
Tâm Tâm: “Anh thay phụ nữ còn nhanh hơn cả chớp mắt ấy.”
An An: “Đó là do mỗi khi chớp mắt thì phát hiện người phụ nữ nằm bên mình không phải Thuần nên thấy phiền lòng.”
guoyfdd0020: “Rốt cuộc đã bao giờ Hàn Hàn yêu Diệp Thiên Vu chưa?”
Hàn Hàn: “Thiên Thiên tỉnh chưa? Tôi đưa cô ấy đi kiểm tra sức khỏe.”
Tâm Tâm: “Không trả lời câu hỏi, không được phép gặp vợ anh.”
Hàn Hàn: “Nếu rất thích bóng lưng người con gái ngồi bên cây dương cầm thì có được coi là yêu không?”
Tâm Tâm: “Khó định nghĩa.”
Hàn Hàn: “Cô ấy quay lưng lại với tôi, không cần nói gì, không cần hỏi gì, tốt nhất là đừng để tôi nhìn thấy khuôn mặt cô ấy. Tôi thích cô ấy, nhưng một khi cô ấy quay người lại như biến thành một người khác, tôi không thể hiểu nổi cách suy nghĩ của cô ấy. Cô ấy luôn quan tâm tôi có yêu cô ấy không, còn tôi chỉ quan tâm tôi có thể yêu cô ấy không… Cô ấy vốn không hiểu tôi sống cuộc sống như thế nào. Trong mắt cảnh sát, tôi là tên gián điệp miễn phí. Trong mắt kẻ gϊếŧ người hàng loạt, tôi là người anh em tốt nhất. (An An, anh đừng hiểu lầm, không phải anh ấy nói anh đâu.) Tôi lúc nào cũng giằn vặt giữa trắng và đen, không dám nói thừa câu nào, bước sai bước nào, tôi làm sao còn tâm trạng chơi trò lãng mạn với cô ấy… Nhưng cái chết của cô ấy đã khiến tôi sai lầm, càng bước càng sai. Tôi đã bước chân vào bóng tối, không cách nào quay trở lại.”
guoyfdd0020 (Câu hỏi này có rất người đang muốn hỏi): “Tại sao bỗng dưng lúc đầu Hàn Hàn lại nhận Thiên Thiên làm con nuôi? Lẽ nào có liên quan đến Hàn Thiên Vu? Phải chăng Hàn Hàn cảm thấy có lỗi với Diệp Thiên Vu nên mới làm như vậy?”
Hàn Hàn: “Lần đầu tiên gặp Thiên Thiên, tôi có cảm giác thân thuộc, cô ấy cắn ngón tay tôi và ánh mắt đầy hận thù quả thật đã khiến tôi thấy hình bóng của Diệp Thiên Vu. Còn có một lý do, trông cô ấy rất đáng yêu, vừa đáng yêu vừa đáng thương, vừa mềm yếu vừa kiên cường, đôi mắt vô cùng trong trẻo…”
(Quá khôn ngoan, rõ ràng anh ta đang dùng những lời đường mật mê hoặc vợ.)
Tâm Tâm: “Đúng rồi, một bạn đọc muốn anh đổi họ của Thiên Thiên, cả nhà anh đều họ Hàn, đợi con trai anh chào đời rồi sau sẽ hỏi: Tại sao? Anh không thể nói: Vì cha là bố của mẹ con – tức là ông ngoại!”
Hàn Hàn: “Hàn Thiên Vu và Hàn Trạc Thần đã biến mất khỏi thế giới này, họ đã có tên mới, cô ấy tên là Amy, tôi tên là… Cái gì nhỉ, tôi tên gì nhỉ?”
Tâm Tâm: “Hỏi tôi ư? Không biết.”
Nhiều độc giả: “Chúng ta không nên xem những lời phỏng vấn, cần xem phần chính truyện.”
Tâm Tâm: “An An, nhanh lên nhé!”