Trở Về Bên Em

Chương 25: Chúng ta huề nhau

Trình Cảnh Thiên ngơ ngẩn cầm túi đồ ăn đi vào phòng bếp. Bây giờ anh mới để ý nước trong nồi đã gần cạn đáy, vội vàng tắt lửa.

Thức ăn được giữ nóng rất kỹ, lúc Trình Cảnh Thiên mở ra vẫn còn bốc khói nghi ngút.

Vì nghĩ đến việc Trình Cảnh Thiên vẫn còn là thiếu niên đang ở tuổi ăn tuổi lớn nên Lạc Yên đặt cho anh khá nhiều đồ ăn.

Ngoài một phần cơm trắng cỡ lớn thì còn có sườn xào chua ngọt, canh khoai tây cà rốt cùng trái cây tráng miệng.

Trình Cảnh Thiên rời Đài Loan đến Bỉ sinh sống từ nhỏ nên khẩu vị của anh là thanh đạm như người phương Tây.

Anh không thích cơm trắng, càng không hợp ẩm thực vừa dầu mỡ vừa cay nồng của Trung Quốc.

Nhưng bây giờ, các món ăn thơm phức bắt mắt bày trước mặt lại khiến bụng anh réo liên hồi.

Trình Cảnh Thiên tự nhủ, có lẽ từ bây giờ sẽ thử nhiều đồ ăn Trung Quốc hơn.

Anh cầm điện thoại lên, gọi cho một người.



Lạc Yên phụ trách rửa chén sau khi mọi người ăn cơm xong.

Thực ra công việc cũng không nhiều, cô chỉ cần tráng qua những thứ đã dùng một lượt rồi cho vào máy rửa chén là xong.

Lạc Vũ đang vừa ngồi ăn bánh ngọt vừa xem hoạt hình, nhìn thấy điện thoại cô có người gọi đến thì xoay đầu gọi: “Chị hai, ai gọi cho chị kìa.”

Lạc Yên vẫn chưa ngẩng đầu lên, chỉ ừ một tiếng.

Lúc cô xong việc, trở lại thì điện thoại không còn reo nữa.

Lạc Yên không để ý lắm, cũng không vội xem là ai gọi. Cô ngồi dưới phòng bếp chơi với Lạc Vũ một lúc rồi cùng cậu bé lên lầu.

Vào phòng, Lạc Yên nằm ngửa trên giường mở khoá điện thoại, lúc này mới tá hoả phát hiện ra người khi nãy gọi là Trình Cảnh Thiên.

Cô bật dậy, dường như không tin vào mắt mình.

Trình Cảnh Thiên không thấy cô bắt máy cũng không khẩn trương.

Giống như anh biết cô sẽ gọi lại vậy.

Thực tế chứng minh Trình Cảnh Thiên đã đúng.

Sau hai hồi chuông, người bên kia bắt máy.

“Alo, Lạc Yên.”

Trình Cảnh Thiên bật loa ngoài trả lời Lạc Yên. Anh đang ngồi ăn ở phòng khách, mở TV xem truyền hình trực tiếp trận đấu NBA.

Lạc Yên nghe thấy Trình Cảnh Thiên gọi tên mình, rõ ràng đây không phải lần đầu nhưng vẫn khiến lòng cô dao động.

Cô rũ mi, nhẹ đáp: “Ừ, cậu nhận được đồ ăn chưa?”

Trình Cảnh Thiên giảm âm lượng TV: “Rồi, tôi đang ăn đây.”

Anh nuốt xuống một miếng thịt sườn: “Không nghĩ cậu lại đặt cơm cho tôi.”

Rõ là Trình Cảnh Thiên cố tình.

Giống câu mà cô từng nói với anh.

Không nghĩ cậu sẽ xin lỗi tôi.

Lạc Yên âm thầm bĩu môi.

Cô không ngờ lòng dạ người này lại hẹp hòi đến thế.

Trình Cảnh Thiên lười biếng dựa người vào sofa. Anh không thấy người bên kia nói gì, tưởng rằng cô gái da mặt mỏng lại giận dỗi vì bị mình trêu chọc.

Ngay lúc Trình Cảnh Thiên chuẩn bị mở miệng dỗ dành Lạc Yên thì nghe thấy cô thốt ra một câu: “Cậu cho tôi mượn ô, nên tôi giúp cậu đặt cơm.”

Động tác gảy cơm ngừng lại, anh nghe cô nói tiếp: “Chúng ta huề nhau.”

Trình Cảnh Thiên đặt đôi đũa xuống, nhìn đồ ăn trước mặt đã vơi được một nửa.

Đột nhiên anh không còn khẩu vị nữa.

Cảm thấy cơm đang nhai trong miệng chẳng khác gì sỏi đá.

Vô cùng khó ăn.

Không khí yên lặng đến mức cả hai đều nghe được tiếng hít thở nặng nề của đối phương.

Lạc Yên biết lần này mình đã đâm một nhát vào lòng Trình Cảnh Thiên.

Nhưng cô không có cách nào khác.

Có lẽ chính bản thân Lạc Yên cũng đang nghi ngờ tình cảm của mình.

Cô vẫn chưa yên tâm đặt trái tim mình vào tay anh.

Xin lỗi Trình Cảnh Thiên.

Hai người trầm mặc giằng co mấy phút.

Trình Cảnh Thiên chủ động lên tiếng phá vỡ khoảng lặng kéo dài: “Lạc Yên, cậu dựa vào việc tôi thích cậu nên mới làm như vậy phải không?”

Giọng anh vô cùng trào phúng, như đang cười nhạo cho chính tấm lòng của anh bị người khác chà đạp.

Lạc Yên sửng sốt. Cô nắm chặt điện thoại, l*иg ngực phập phồng.

Thiếu niên ở đầu bên kia nhếch môi cười: “Cũng được. Nhưng cho dù cậu có nói cay nghiệt thế nào cũng không ảnh hưởng đến tôi đâu.”

Trình Cảnh Thiên đè nén cảm giác khó thở đang dâng lên trong l*иg ngực. Tim anh như bị ai bóp nghẹt, ánh sáng dưới đáy mắt bị bóng tối tàn nhẫn nuốt chửng.

“Tôi đã quen rồi.”

Một đứa trẻ không biết mình đã làm sai chuyện gì, vẫn bị thế giới vùi dập tàn nhẫn.

Anh căm hận tuổi thơ bất hạnh, càng căm hận chính bản thân mình.

Tưởng rằng cô gái anh thích sẽ mở lòng với anh, hoá ra tất cả đều là ảo tưởng anh tự thêu dệt.

Ông trời chưa bao giờ thương xót mà chia cho anh chút tia sáng nào.

Lạc Yên nắm bắt được trọng điểm: “Cậu quen với cái gì?”

Trình Cảnh Thiên không trả lời.

Cô ngược lại không buông tha cho anh, giọng điệu khẩn trương: “Trình Cảnh Thiên, cậu từng bị người khác ngược đãi sao?”

Trình Cảnh Thiên khó khăn nói: “Đừng hỏi nữa.”

Anh lặp lại: “Lạc Yên, xin cậu đấy, đừng hỏi nữa.”

Nếu cô còn tiếp tục, anh sợ rằng mình sẽ chết mất.

Lạc Yên cắn môi, ngón tay siết điện thoại đến phát đau.

Cảm giác hối hận và lo lắng như mạng nhện bao trùm lên trái tim cô.

Đáng lẽ cô không nên làm như vậy với anh.

Nhưng cô không biết.

Thiếu niên cao ngạo như mặt trời này lại có một mặt chật vật như vậy.

Giọng Lạc Yên vô cùng dịu dàng “Được, tôi không hỏi nữa.”

“Tôi cúp máy đây. Ngủ ngon, Trình Cảnh Thiên.”

Cổ họng Trình Cảnh Thiên khô khốc: “Ngủ ngon.”



Sáng hôm sau Lạc Yên dậy rất sớm.

Cơ bản là đêm qua cô không ngủ được.

Mỗi lần nhắm mắt đều sẽ nhớ đến Trình Cảnh Thiên.

Cô lo cho anh.

Nghĩ vậy, Lạc Yên cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Trình Cảnh Thiên.

Lạc Yên:

Lạc Yên:

Nhắn xong câu đó, Lạc Yên tự nhiên thấy ngượng ngùng.

Cô nên để Trình Cảnh Thiên ở một mình thì hơn.

Đừng quấy rầy anh.