Nhật Kí Nữ Pháp Y: Mật Mã Kỳ Án

Quyển 3 - Chương 44: Kỳ án vứt xác trên xe lửa 10

Trưa ngày 22 tháng 6 năm 2002. Trời quang mây tạnh.

Phòng 501 gia viên Mỹ Ngữ, thôn Tiểu Hàn, thành phố Sở Nguyên.

Vận may không tồi, hôm nay là thứ Tư, vừa hay chồng của Miêu Diểu ở nhà。

Đây là căn nhà trọ gồm hai phòng ngủ, một phòng khách và một phòng bếp, được sửa sang lại đẹp đẽ. Căn phòng vô cùng bừa bãi, bốc mùi khó ngửi, hộp mỳ ăn liền, mẩu thuốc lá, chai rượu không, tất thối vứt ở khắp nơi. Một người đàn ông da bọc xương, hai mắt thâm quầng ngồi ủ rũ trên ghế so-fa, đờ đẫn nhìn tôi và Thẩm Thư.

Thẩm Thư nhận ra người đàn ông ấy, gọi một tiếng: “Lý Đại Khôn, chồng của Miêu Diểu thì ra là anh.” Lý Đại Khôn là một con nghiện, từng gia nhập vào một băng cướp, bị Thẩm Thư xử lý một lần.

Lý Đại Khôn với ánh mắt mơ màng và trống rỗng cũng nhận ra Thẩm Thư, rùng mình như một phản xạ có điều kiện: “Thẩm...... đội trưởng, sao anh lại đến đây? Dạo gần đây tôi không làm gì cả. Lão...... gia có khỏe không?”

Thẩm Thư bị anh ta đùa cho không nhịn được cười: “Rồi, tôi còn nhỏ hơn anh mấy tuổi đấy mà đã bị gọi là lão gia. Không tán dóc nữa, vợ anh đâu?” Lý Đại Khôn ngơ ngác: “Vợ tôi á? Mấy ngày nay không gặp rồi, chả biết cô ta đi hú hí ở đâu.” Tôi có chút nghe không lọt tai, nói: “Vợ anh đi đâu mà anh lại không biết à?” Lý Đại Khôn bĩu môi cười gượng, đáp: “Không biết đâu mà tìm, hay là cô nói cho tôi biết cô ta đã đi đâu đi?”

Tôi nhìn vào chỗ ở của anh ta, quả thực là một trạng thái sinh tồn khác người, có thể nhận ra mối quan hệ vợ chồng đã chế.t của họ. Tôi hỏi: “Năm xưa sao mà Miêu Diểu lại có thể lấy anh được nhỉ?” Lý Đại Khôn “hừ” một tiếng rồi đáp: “Cô ta thì tốt đẹp gì, chẳng qua thấy bố tôi lắm tiền. Ai ngờ ông già chế.t sớm quá, tiền để lại còn chẳng đủ cho tôi tiêu thì cô ta còn chịu chung lưng đấu cật với tôi không? Sớm đã ra ngoài kia để quyến rũ đàn ông rồi.”

Thẩm Thư thấy anh ta ăn nói không ra gì, cất cao giọng đáp: “Được rồi, đừng thiếu suy nghĩ như vậy nữa, tôi nói cho anh biết, Miêu Diểu bị người ta giế.t hại rồi, hôm nay chúng tôi đến tìm anh là vì việc này đây.” Lý Đại Khôn bị dọa cho ngã lăn ra ghế, đôi chân mỏng như cọng rơm run lên bần bật, hai mắt trợn tròn như sắp lòi ra ngoài, run rẩy hỏi: “Bị...... bị người ta giế.t rồi? Là ai...... ai làm? Ở đâu...... giế.t ở đâu?”

Thẩm Thư nhìn chằm chằm vào mắt anh ta rồi nói: “Anh hoảng cái gì?” Lý Đại Khôn đáp: “Tôi hoảng...... hoảng cái gì? Tôi không...... không hoảng.” Thẩm Thư nói: “Anh hoảng, nhưng không hề thương xót. Dù gì cũng là vợ chồng, chả nhẽ anh không nghĩ tốt được chút nào cho cô ấy à?” Lý Đại Khôn hoàn hồn trở lại, đáp: “Cô ta thì có gì tốt, cô ta có tốt với tôi không? Cô ta coi tôi như cái cây ATM thịt người, tiền tiêu hết rồi, cô ta sẽ không trở về cái nhà này nữa. Kết hôn bao nhiêu năm, tôi chưa từng được ăn bữa cơm nào do chính tay cô ta nấu, anh nói xem cô ta có tốt với tôi không?”

Thẩm Thư hỏi: “Cô ta không về nhà, vậy ở đâu?” Lý Đại Khôn đáp: “Không nhất định, cô ta có cái ổ của riêng mình, chuyên dùng để qua đêm với giai, có lúc lại ở trong quán bar, có lúc còn về nhà bố mẹ đẻ.” Thẩm Thư hỏi: “Cô ta không đi làm sao?” Lý Đại Khôn đáp: “Sao mà không đi làm, cô ta là phóng viên của đài truyền hình Tỉnh, không cần làm đúng giờ, công việc nhàn rỗi, thời gian lại tự do, tan ca không có gì làm thì đi bán da^ʍ.” Thẩm Thư quát: “Anh ăn nói cho tử tế, nghĩ cho kĩ rồi hãy mở miệng.” Lý Đại Khôn trợn con mắt ốc nhồi, không nói gì.

Thẩm Thư hỏi: “Bình thường cô ta hay tới đâu để quen biết đàn ông?” Lý Đại Khôn đáp: “Không biết, tôi chả buồn hỏi, con đàn bà háo sắc ấy ghê gớm lắm, đi trên đường cũng có thể mồi chèo được cánh đàn ông.” Thẩm Thư nói: “Cô ta có nhân tình nào mà quan hệ ổn định, qua lại trong thời gian dài không?” Lý Đại Khôn đáp: “Không có. Không biết, tôi cũng không rõ.” Thẩm Thư quát lớn: “Tóm lại là không có hay không biết?” Lý Đại Khôn lắp ba lắp bắp nói: “Tôi...... không rõ lắm.”

Thẩm Thư cảm thấy Lý Đại Khôn đang che dấu mà không chịu nói thật, liền hù dọa: “Lý Đại Khôn, đây không phải lần đầu hai chúng ta nói chuyện với nhau, tất cả những gì anh làm trước đây tôi đều rõ. Tốt nhất là anh nên nói thật, bất kể là phối hợp phá án cũng tốt, mà báo thù rửa hận cho Miêu Diểu cũng tốt, đừng để cuối cùng chính anh cũng không được quyền lựa chọn.”

Lý Đại Khôn từng thất bại trong tay của Thẩm Thư, nên tỏ ra vô cùng sợ hãi trước cậu cảnh sát hình sự trẻ mặt mày thanh tú lại nhìn thấu chân tơ kẽ tóc này, bị cậu ta hù dọa như vậy, cân nhắc được mất, nghĩ là vẫn nên khai báo thành thực thì hơn, bèn đáp: “Tôi nói thật, không dối một lời, con đàn bà ấy đi rao bán khắp nơi, chắc định bán sỉ mà chưa có cơ hội để chốt giá.” Tôi nghe hiểu câu nói đó, trong lòng cảm thấy ghê tởm cái tên đàn ông nghiện ngập, ăn nói tục tĩu này, chỉ muốn lên sút cho hắn mấy phát.

Thẩm Thư có vẻ cũng nghe hiểu, hỏi: “Chuyện khác của Miêu Diểu thì anh không biết, sao chuyện này lại rõ thế?” Lý Đại Khôn đảo mắt, đáp: “Tôi...... dù gì cũng là vợ tôi mà, sao có thể một chút cũng không quan tâm chứ?” Thẩm Thư liền sỉ nhục hắn ta: “Anh đừng dùng mấy lời đó để qua mắt tôi, tâm địa gian xảo của anh có thể quay đầu được ư?” Lý Đại Khôn cười trừ đáp: “Vâng, Thẩm đội trưởng, không phải tôi đang định nói đây sao? Chuyện Miêu Diểu tɧác ɭoạи với đàn ông bên ngoài, tôi đã điều tra qua.” Thẩm Thư hỏi: “Anh điều tra kiểu gì?” Lý Đại Khôn tỏ ra thần bí, đáp: “Tôi đã thuê một thám tử tư.”

Theo lời kể của Lý Đại Khôn, thám tử tư mà anh ta thuê tên là Vương Chí, là trưởng văn phòng thám tử Đại Bạch, trước đây cũng từng là một cảnh sát. Vương Chí đã theo dõi Miêu Diểu suốt một tháng, chụp được một lượng lớn ảnh, đều là cảnh cô ta cùng với đủ loại đàn ông đang mua vui hưởng lạc, có ảnh thì choàng vai bá cổ, có ảnh thì khoe mông hở ngực, phơi bày những thói hư tật xấu. Nhưng những người đàn ông trong ảnh thì già trẻ gầy béo không giống nhau, cũng chứng mình rằng Miêu Diểu không có người tình ổn định lâu dài, chỉ là mối quan hệ chồng hờ vợ tạm dùng những đồng tiền trần trụi để giao dịch với nhau.

Thẩm Thư vừa lật xem những tấm hình vừa hỏi: “Thân phận những người đàn ông này anh đều tìm hiểu rõ chứ?” Lý Đại Khôn đáp: “Nhiều người như vậy, lượng công việc quá lớn, chỉ tìm hiểu được vài người, có thằng thì làm kinh doanh, cũng có cả cán bộ nhà nước.” Thẩm Thư nói: “Chuyện này tính đến thời điểm hiện tại cứ giao hết cho tôi xử lý, anh không được nhúng tay vào. Toàn bộ ảnh đều ở trong này chứ? Còn tư liệu hình ảnh nào nữa không?” Lý Đại Khôn thề một cách long trọng: “Không còn, tôi đảm bảo đã giao hết vào tay lão gia rồi.” Thái độ của anh ta đối với Thẩm Thư vô cùng kính cẩn, nhưng một chàng trai chưa đến 30 tuổi đã bị gọi là “Lão gia”, cứ khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái thế nào.

Thẩm Thư bước ra đến cửa lại quay người lại, nói với Lý Đại Khôn: “Anh thuê người theo dõi Miêu Diểu là để tống tiền đúng không? Nếu có ai trong số những người đàn ông trong ảnh này bị đe dọa, tôi sẽ đến hỏi tội anh. Miêu Diểu đã qua đời rồi, bất luận thế nào, anh chị cũng là vợ chồng, hãy lo hậu sự cho cô ấy thật tử tế.”