Chiều hoàng hôn ngày 5 tháng 6 năm 2002. Trời quang.
Trong phòng họp của cảnh sát khu Thổ Lĩnh của Cục An ninh đường sắt.
Cuộc hội thảo về tình hình vụ án đã diễn ra hơn 2 tiếng đồng hồ. Trong phòng họp có hơn 20 cảnh sát, ứng với hơn 20 chiếc ống phun khói, khói thuốc mù mịt, xộc vào mắt người khác đến chảy cả lệ. Những cảnh sát này từ khi nhận được tin báo án hôm qua, chưa lúc nào được chợp mắt, làm việc không ngừng nghỉ đến tận bây giờ, tất cả đều dựa vào khói thuốc, trà đặc và cơn tức giận trong l*иg ngực để tỉnh táo.
Cũng khó trách họ hận thù sục sôi. Cảnh sát khu Thổ Lĩnh thành lập được gần 20 năm, gần như năm nào cũng nhận được biểu dương của Cục 10 Bộ Công an, trên tuyến đường quản lý chưa từng xảy ra một vụ án có tính chất nghiêm trọng nào. Còn vụ án phân xác lần này đã khiến họ trở tay không kịp, mặt mày lem luốc. Chiếc bao tải đựng xác được chở trên tàu sau mười mấy tiếng đồng hồ mới bị phát hiện, chỉ một điểm này thôi cũng đủ gánh vác cả đống trách nhiệm rồi.
Các nhân viên cảnh sát trong buổi họp chia làm hai phe, tranh cãi nhau xem có nên chuyển vụ án này cho Sở Cảnh sát địa phương xử lý hay không.
Phó Cảnh sát trưởng khu vực Trương Trường Cung mới ngoài 30, trẻ tuổi sung sức, đang ở thời kỳ muốn thể hiện bản thân. Anh ta chủ trương cảnh sát khu sẽ độc lập phá án, không chuyển giao cho địa phương. Lúc này anh ta đang dùng ngón tay để kẹp điếu thuốc đã được châm lửa, đĩnh đạc nói: “Trên tuyến đường trực thuộc quản lý của chúng ta đã xảy ra một vụ án có tính chất cực kỳ nghiêm trọng, cảnh sát khu vực phải đảm nhận lấy vụ án, bất luận có khó khăn đến đâu cũng không được rũ bỏ trách nhiệm, nếu không làm sao xứng đáng với danh xưng Thiết Cảnh (cảnh sát đường sắt)? Rồi làm sao để đối diện với cấp trên và anh em trong đơn vị? Mục tiêu cấp bách trước mắt là phát đi thông báo phối hợp điều tra, làm rõ thân phận của nạn nhân. Chỉ cần làm rõ được thân phận của nạn nhân, lần theo các mối quan hệ xã hội của cô ta để điều tra, vụ án sẽ nhanh chóng được làm sáng tỏ.”
Cảnh sát trưởng khu vực Kiều Bản Sơ sắc mặt tái mét, không mở miệng tỏ thái độ. Chính ủy Lý Vạn Niên năm nay đã gần 60, có nhiều kinh nghiệm, tỏ ra bất mãn với ngữ khí hời hợt của Trương Trường Cung, cười khẩy một cái rồi đáp: “Nói thì dễ lắm. Án liên quan đến mạng người, đâu có đơn giản vậy. Năng lực làm án của cảnh sát khu vực chúng ta không đủ, cái khác không nói, chỉ riêng về khoản giám định thi thể, nếu còn lão Phí, may ra còn gánh được, nhưng mà hiện tại cơ bản chúng ta không có khả năng ấy. Theo tôi, vẫn nên chuyển giao lại vụ án. Chúng ta cứ làm thật tốt công tác trị an đường sắt, còn hơn là đi phá một hai vụ án kinh thiên động địa.”
Lão Phí mà Lý Vạn Niên nhắc tới, tên là Phí Nghị Lâm, từng là chuyên gia giám định dấu vết của cảnh sát khu Thổ Lĩnh. Mười năm trước, phòng làm việc của ông ấy phát nổ, tuy may mắn giữ được mạng nhưng đã bị điếc, chấn động não, đầu óc bây giờ chỉ ngang với một đứa bé 6 – 7 tuổi. Xác nhận ông ấy bị thương tật cấp độ 1, Bộ Công an đã phong cho ông ấy danh hiệu “Tấm gương anh hùng”.
Trương Trường Cung bị phản bác, có hơi mất mặt, cao giọng đáp: “Nhưng vụ án biết chuyển giao đi đâu đây? Đoàn tàu nơi vứt xác đã đi qua 3 tỉnh và 9 thành phố, đâu mới là hiện trường đầu tiên? Chúng ta cũng đâu thể mở một cuộc tổng động viên giữa 3 tỉnh, yêu cầu họ hợp tác phá án chứ?”
Trong ngữ khí của Trương Trường Cung có sự châm biếm, Lý Vạn Niên cũng không thèm chấp cậu ta, “hừ” một tiếng trong lỗ mũi rồi không nói gì cả.
Kiều Bản Sơ trông thấy không khí trong phòng họp ngày càng căng thẳng, tuy trong lòng rất sốt ruột, nhưng vẫn phải kiềm chế mà xoa dịu tình hình: “Hai người nói đều có lý. Với lực lượng của chúng ta, e không thể đảm nhận được vụ án. Đây không phải là yếu kém, dù sao việc điều tra phá án cũng không phải là nhiệm vụ chính của cảnh sát đường sắt. Nhưng điều kiện để bàn giao vụ án bây giờ vẫn chưa đủ chín muồi, dù thế nào chúng ta cũng phải lót đường trước, tốt nhất là xác định được danh tính nạn nhân cái đã rồi mới nghiên cứu bố trí các bước tiếp theo.”
Lý Vạn Niên đáp: “Xác định danh tính nạn nhân không dễ, trừ khi phát đi thông báo hỗ trợ điều tra thì tạm thời chưa có cách nào tốt hơn. Hiện đã qua 24 giờ kể từ khi phát hiện ra mảnh thi thể, cái gì cần báo cáo cũng đã báo cáo cả rồi, dự là Cục An ninh đường sắt đã phát đi thông báo hỗ trợ điều tra. Để mà nói tìm ra danh tính thi thể dễ thì cũng dễ, mà khó thì cũng khó, cần phải dựa vào may mắn. Huống chi đầu và thân nạn nhân vẫn chưa biết được vứt ở nơi đâu, nếu sau một hai tháng mà không tìm ra danh tính thi thể thì vụ án này sẽ chế.t trong tay chúng ta.”
Trương Trường Cung nói: “Thực ra chúng tôi đã cho làm không ít công tác, tuy nhiên bao tải đựng xác, túi ni-lông và dây thừng là mặt hàng thông thường, hơn nữa còn mới tinh, đến cả nhãn mác cũng chẳng có, không thể truy ra nguồn gốc xuất xứ được. Xem ra IQ của hung thủ không hề thấp, tính toán rất tường tận.”
Kiều Bản Sơ đang cau mày suy nghĩ, thì thư ký văn phòng báo cho ông ta là có cuộc gọi khẩn cấp. Kiều Bản Sơ không biết là thần tiên phương nào đến hỏi thăm về vụ án, vội chạy tới văn phòng để nghe điện thoại. Đối phương tự giới thiệu mình tên Hoàng Dũng, là cảnh sát trên xe lửa đã phát hiện ra mảnh thi thể. Kiều Bản Sơ chưa từng gặp ông ta, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, lấy lại ngữ khí của kẻ bề trên: “Anh có việc gì?”
Hoàng Dũng đáp: “Tôi làm cảnh sát trên xe lửa đã gần 10 năm, có rất nhiều hành khách dùng bao tải để đựng đồ, tôi đã gặp không ít, nên cũng hiểu một số điều. Nhiều người cho rằng bao tải là một sản phẩm thô sơ, không có nhãn mác, nhưng trên thực tế đa số bao tải lưu hành trên thị trường đều có nhãn mác và nơi sản xuất, chỉ là không dễ để ý mà thôi. Còn chiếc bao tải đựng xác kia lại không có nhãn mác, tôi đã quan sát kỹ, không phải bị người khác cố ý xóa bỏ, mà căn bản là không có. Theo tôi được biết, ở thôn Ba Kênh dọc tuyến Bắc Kinh – Quảng Châu, có rất nhiều xưởng sản xuất bao tải nhỏ, sản phẩm của họ không có bất kì một nhãn mác nào, với lại chỉ được tiêu thụ trong phạm vi thành phố Sở Nguyên. Tôi đã liên hệ với chủ xưởng ở thôn Ba Kênh, xác định được chiếc bao tải đựng xác đó được sản xuất ở xưởng này, chủ yếu được đưa về các chợ nông sản ở thành phố Sở Nguyên để tiêu thụ. Tôi nghĩ manh mối này sẽ giúp ích cho quá trình điều tra của các anh,”
Kiều Bản Sơ vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn, hỏi: “Bao tải trông đều giống nhau, chủ xưởng làm cách nào để nhận ra được?” Hoàng Dũng kiên nhẫn giải thích: “Chủ yếu là dựa trên màu sắc để phân biệt. Bao tải được sản xuất ở thôn Ba Kênh được người dân nhuộm màu bằng phương pháp thô sơ, màu sắc không đủ tươi sáng, nhiều chỗ còn bị sờn, chất lượng kém, lượng tiêu thụ cũng bình thường, được cái giá thành rẻ nên cũng có chút lợi nhuận. Loại bao tải này giống như được cộp mác thôn Ba Kênh vậy, không chuội đi đâu được.”
Kiều Bản Sơ thở phào một cái, nhưng vẫn không tỏ thái độ ngay, đáp: “Manh mối mà anh cung cấp rất quan trọng, chúng tôi sẽ xem xét.”
Nội dung cụ thể của cuộc họp phân tích tình hình vụ án được cảnh sát khu Thổ Lĩnh triệu tập tiếp theo đây vẫn chưa được tiết lộ ra bên ngoài, tôi cũng không hề hay biết. Nhưng 7 giờ tối hôm đó, phía cảnh sát thành phố Sở Nguyên đã nhận được bản fax vụ án và thông báo hợp tác hỗ trợ của cảnh sát khu Thổ Lĩnh, trong đó tỏ rõ ý muốn bàn giao lại vụ án.
Cũng nhờ có sự quan sát tỉ mỉ và tinh thần trách nhiệm cao của cảnh sát Hoàng Dũng đã khiến cho quỷ kế của tên hung thủ vứt xác lên tàu không đạt được hiệu quả che dấu địa điểm gây án và danh tính nạn nhân, hơn nữa cảnh sát Sở Nguyên đã can thiệp vào vụ án ngay từ khi mới xảy ra, làm nhanh thêm tiến trình điều tra vụ án, ở một mức nào đó đã ngăn chặn được hành vi giế.t người cuồng loạn của hung thủ. Cảnh sát đã thông qua một chiếc bao tải thông thường, nhanh chóng xác định nơi xảy ra vụ án, e rằng đó là điều mà tên hung thủ xảo quyệt không ngờ tới, dù sao thì kế hoạch hoàn hảo của hắn cũng không thể không có một chút sơ hở nào.