Nhất Thế Tích Hoàng

Chương 8: Tiệc rượu

Tiệc Trung Thu của Bắc Chu, năm rồi là quần thần vui mừng tiệc rượu, năm nay chỉ sợ sẽ không như vậy.

Ánh sao lưu ly trong đại điện, triều thần chật ních phía trước, kết bè kết lũ cùng nhau trò chuyện. Ôn Ngọc làm Hình Bộ Thượng Thư, có được tên tuổi "lòng dạ ác độc", một người ngồi một mình ở nơi đó, cũng không có người dám lên trước quấy rầy.

Bên dưới so sánh, còn có một người xung quanh có chút quạnh quẽ, chính là con tin đến của Nam Việt - Tiêu An Ninh.

Hôm nay cùng lần đầu gặp gỡ không giống ngày ấy, Tiêu An Ninh thay đổi một cái váy dài hơi hồng, cánh hoa trên gấm vóc hình như có chút như hoa anh đào của Bắc Chu, màu sắc sâu hơn chút. Trên búi tóc đơn giản mấy cây trâm đung đưa, rất có khí chất công chúa của một nước, đường viền ngũ quan tinh xảo, xuyên thấu qua đèn l*иg óng ánh, cặp con mắt sẫm màu lạnh nhạt kia nhuộm đẫm đến sạch sẽ hoàn mỹ.

Ở trong lúc Ôn Ngọc ngây người, đôi tròng mắt kia nhấc lên, mang theo nghịch ngợm híp cười về phía nàng, nhiệt tình cùng nàng chào hỏi, "Ôn đại nhân, chào ngài."

Ôn Ngọc nhìn đôi tròng mắt kia, ngạc nhiên phát hiện cùng đại công chúa có ba phần tương tự, có lẽ trong lúc ánh đèn mông lung, nàng xem hoa mắt, sau khi ý thức được chính mình thất thố, nàng hơi đứng dậy hành lễ "Công chúa An Ninh."

Hai người thăm hỏi thân thiết, vẫn chưa đưa tới cái nhìn chăm chú của những người còn lại, bởi vì những người kia đang bàn luận những chuyện trên trời dưới biển khác.

Đêm qua giờ hợi, quận vương Tần Mặc Dật vì một cô gái cùng người ra tay đánh nhau, đều là người tu luyện pháp thuật, động thủ làm sao đơn giản, đem bàn mộc bên trong phòng riêng Động Đình Tiên phá huỷ không nói, đem một đám người chạy đường đều đánh cho gần chết.

Tình cảnh kinh người, không cần thiết một ngày thì truyền khắp toàn bộ Bình Dương thành.

Hơn nữa công tử đối phương nghe nói là con trai độc nhất lão vương gia Mục gia Tuyên Thân Vương, tuổi già có được con, sủng ái cực kì, nuôi thành tính tình không coi ai ra gì, theo lý Tần Mặc Dật nên kêu một tiếng Vương thúc.

Đáng tiếc lễ nghi chưa toàn bộ, thì đánh nhau.

Theo người xem náo nhiệt nói, tranh cô gái trên mặt mang theo lụa trắng kia, không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng chỉ dựa vào tư thái liền có thể biết là vị mỹ nhân, nhưng sau đó thì không thấy bóng dáng, rất ư thần bí.

Tần Mặc Dật cùng tiểu vương gia động thủ, vốn cũng không phân tôn ti, có người nói bị đánh thành trọng thương, xách về trong pgủ, trưởng công chúa Mục Thanh Ngọc ầm ĩ đi lý luận phủ thân vương, thế nhưng đều nói là Tần Mặc Dật động thủ trước, huống hồ tiểu vương gia vừa tu luyện pháp thuật, bước vào Thung Linh cảnh, không sánh được người sắp tiến vào Càn Linh cảnh.

Lý luận tự rước lấy nhục, không nhanh mà kết thúc.

Việc của Mục gia, chỉ cần chưa liên quan đến triều đình, Chu đế rất ít sẽ nhúng tay, bởi vậy, việc này trưởng công chúa cũng không báo lên, chỉ là cùng so kè với Tuyên vương phủ.

Tiêu An Ninh nghe xong một màn kịch, cũng cảm thấy thú vị, dư quang quét đến vẻ mặt Ôn Ngọc một bên, hiển nhiên có chút bất an.

Chỗ ngồi của lục bộ ở bên dưới nàng, mà khí thế những năm gần đây của Ôn Ngọc, được ngầm thừa nhận là đứng đầu lục bộ, vì vậy bàn hai người ở rất gần.

Thần sắc của nàng rơi vào trong mắt Tiêu An Ninh, tâm địa từ mẫu cũng có thể lý giải, lo lắng tình cảnh của Ôn Tịnh, nàng gõ bàn một cái, ra hiệu Thất Tịch dẫn nàng đi ra ngoài hóng mát một chút.

Ôn Ngọc một bên thấy nàng đứng dậy, mới thoáng ngồi thẳng lên, cũng cảm thấy trong phòng bị đè nén, muốn đi ra ngoài giải sầu.

Y Thượng Vân những năm này không để ý tới chuyện, buổi tiệc cũng chưa chắc sẽ xuất hiện đúng giờ.

Bóng người ngoài cửa lưới đỏ mỏng như cánh ve không dứt, cung nhân lui tới nâng thức ăn tinh sảo vào điện, không người chú ý tới chỗ ngồi của Hình Bộ Thượng Thư cùng công chúa Nam Việt biến mất.

Hai người một trước một sau ra điện, Tiêu An Ninh dừng bước chân, xoay người lại nhìn nàng, "Ôn đại nhân trong lòng hình như có chuyện, tình thần không yên."

Ôn Ngọc đứng dưới hành lang, đứng chắp tay, cho dù lúc này là ngày thu, ngoài điện cũng là màu xanh biếc sinh cơ bừng bừng, cây già che trời che đậy nửa mặt ngôi sao, nàng nhìn thấy công chúa Nam Việt cười nhạt nhã nhặn lịch sự, thờ ơ trả lời: "Hình bộ nhiều chuyện, đương nhiên có vẻ tinh thần không yên."

"Ôn đại nhân cực khổ rồi, trước đó vài ngày gặp được Ôn nhị tiểu thư, Thung Linh cảnh lại có thể đuổi theo được với hộ vệ Càn Linh cảnh của ta, nghĩ đến Ôn đại nhân dạy nữ nhi có phương pháp rồi."

Trong lòng Ôn Ngọc giựt mình một cái, không thể tin nhìn thiếu nữ thần sắc bình tĩnh trước mặt, con ngươi giống như sâu như biển, nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: "Công chúa chắc hẳn nhận lầm người rồi."

"Có lẽ là vậy." Tiêu An Ninh nhàn nhạt đáp lại một tiếng, vẫn chưa hùng hổ dọa người, kéo lên khóe môi, "Ta tới đây mấy tháng, nghe xong chút tin đồn, bệ hạ sắp bước vào Thái Nhất cảnh, nói vậy cũng là thánh nhân, phụ hoàng ta tuổi tác đã lớn, không sánh được Chu đế bệ hạ, đối với triều chính cũng dần dần không làm được gì rồi.."

Ôn Ngọc không quá hiểu những lời nói này, quốc quân Nam Việt tuổi tác so với Y Thượng Vân lớn hơn rất nhiều, đây là việc mọi người đều biết, vì sao chỉ riêng nhắc lên..

Nàng xuất hiện hoảng hốt, khi ngẩng đầu nữa, Tiêu An Ninh đã biến mất ở dưới cuối hành lang.

* * *

Ra địa phương khiến người ta nghẹt thở, Tiêu An Ninh đứng trên cỏ, thở phào một hơi, trăng sáng vẫn như cũ, chỉ là cảnh còn người mất.

Cây cối hoa cỏ trong cấm cung vẫn giống như lúc trước, nàng kéo lấy Thất Tịch bước chậm trên cung đạo thật dài, ký ức thời trẻ con vẫn còn, cho dù nhắm mắt lại cũng sẽ không lạc đường.

Thất Tịch không hiểu nguyên nhân thiếu tư mệnh vui vẻ, màu ngươi say mê, trong đầu chỉ nghĩ lời vừa rồi của Ôn Ngọc, quốc quân Nam Việt tuổi tác lớn cùng cô có quan hệ gì đâu?

Tiêu An Ninh sững sờ, ngược lại nở nụ cười, nghiêng mắt nhìn chằm chằm Thất Tịch, ôn hòa như thế, nói: "Y Thượng Vân đi vào Thái Hư, Đại Chu tuổi xuân đang độ, Ôn Ngọc cất giấu cảnh giới của Ôn Tịnh, thời gian lâu dài cũng sẽ hư chuyện, huống hồ hiện tại chỉ có một vị hoàng tự, Y Thượng Vân trong thời gian ngắn sẽ không băng hà, như vậy Ôn Tịnh muốn giấu đến khi nào, mới có thể tránh khỏi giành ngôi?"

"Huống hồ Ôn Tịnh bây giờ cho dù bị vạch trần là con của tư mệnh Thái Nhất Môn, nàng là Huyễn Linh cảnh cùng Mạc Cửu Diên ngang nhau, Y Thượng Vân sẽ không dễ dàng định tội nàng, ngược lại nàng là con gái nuôi Ôn Ngọc, chắc chắn được coi trọng. Chỉ là bình yên Ôn Ngọc muốn, thì giữ không được."

Điểm trọng yếu nhất, chính là Ôn Tịnh có thể áp chế Mạc Cửu Diên, làm cho nàng tự loạn trận cước.

Phượng Hoàng hiếm có, Huyền Điểu cũng là trăm năm hiếm thấy, nếu như không có bất ngờ, Ôn Tịnh là người huyết thống Huyền Điểu duy nhất của Bắc Chu.

Mà Ôn Ngọc biết được Tiêu An Ninh nhìn thấu cảnh giới Ôn Tịnh, tất nhiên kinh hoảng, chỉ có để thiên hạ biết được cảnh giới của Ôn Tịnh, mới có thể nhân nhượng cho yên chuyện, để tránh khỏi gánh vác tội khi quân.

Hai người đi mấy trăm bước, bị một cổ khí tức hỏa dương cường đại hấp dẫn, Tiêu An Ninh ngưng thở, phát giác phía trước bố trí kết giới, không khỏi hiếu kỳ, cung nhân thủ vệ hơn vạn, ai sẽ uổng phí linh lực đến bố trí kết giới.

Làm điều thừa!

Tiêu An Ninh nhìn thủ vệ trước mắt, có thêm tâm tư nặng, kêu lui Thất Tịch, chính mình cẩn thận vòng qua thủ vệ tiến vào gần kết giới.

Có lẽ là nguyên nhân bố trí kết giới, thủ vệ so với nơi nó ít đi rất nhiều, không cần phí công liền đi vào.

Đứng dưới bậc thang nguy nga, Tiêu An Ninh bừng tỉnh nhớ tới nơi này, đây là Tử Thần cung bệ hạ nghị sự.

Ngoài cung Tử Thần thiết lập kết giới, cũng có thể giải thích.

Nàng đứng dưới tường hoàng cung, ngửa đầu thấy được cành cây anh đào bên trong tường dò ra, cánh hoa màu hồng phấn ở dưới bầu trời đêm cũng không dễ thấy, nhưng biển hoa bên trong tường tất nhiên rất đẹp.

Bên dưới kết giới, một cành siêu phàm.

Tiêu An Ninh hoảng hốt giây lát, không nhịn được đi đến phía bên trong, cây hoa anh đào nở rộ của đường mòn đá cuội kia.

Bước chân đi đến cực nhanh, Nam Việt không có cây anh đào, chỉ có khí hậu ẩm ướt của Bắc Chu có thể để cây anh đào nở rộ.

Mơ hồ có thể thấy được hồng nhạt bên trong đại dương, đứng một người, một bộ quần áo trắng váy bạc, trắng nõn mà phú quý, làn váy uốn lượn, cánh hoa rơi đến phía trên, sợi tơ như hồng nhạt thêu dệt mà thành, liền thành một khối.

Nhìn bóng người, ở vào bên trong kết giới, không cần đoán không cần nghĩ liền biết là người phương nào, Tiêu An Ninh đột nhiên dừng chân lại, ở trước khi người kia chưa phát hiện, thối lui ra khỏi đường mòn.

Nàng che ngực, nơi đó nhịp tim cực nhanh, suýt nữa muốn nhảy ra cuống họng rồi. Nàng tựa ở bên trong góc, tinh tế lắng nghe động tĩnh dưới cây anh đào.

Thời gian buổi tiệc sắp tới, Mạc Cửu Diên xuất hiện ở ngoài kết giới, cụp mắt cười nói: "Bệ hạ, thời gian đến rồi, triều thần đều đang chờ."

"Trẫm biết rồi." Nhàn nhạt mấy chữ, khiến người ta nghe không ra tâm tình thế nào.

Tiếp theo là tiếng bước chân nhỏ vụn, sau khi bóng người biến mất, Tiêu An Ninh mới dám xuất hiện, nàng nhấc bước đến gần, kết giới càng chưa ngăn cản nàng, nghĩ đến trên người nàng tồn một chút linh lực khi còn nhỏ Y Thượng Vân truyền qua cho nàng, tựu như cùng bản thân Y Thượng Vân tiến vào kết giới thuận lợi bình thường.

Ở phía trên đỉnh đầu nàng, hoa anh đào nở khí thế hừng hực, che kín bầu trời, đây là cây anh đào duy nhất của Bắc Chu.

Hoa lung tung mê mắt, nàng không nỡ lấy xuống cánh hoa anh đào, liền ngồi xổm người xuống lượm mấy mảnh, ở dưới cánh hoa anh đào nằm một cái ngọc bội, tua dây màu đỏ chính là đồng tâm kết.

Ý đồng tâm vợ chồng hòa thuận.

Kỳ thực, cũng không phải Minh Đế tặng Y Thượng Vân.

Đầu ngón tay thon dài vô lực của Tiêu An Ninh lướt qua đồng tâm kết, màu đỏ phía trên đã phai đi, không nhìn ra vẻ tươi đẹp ban đầu.

Nàng bỗng nhiên nở nụ cười, nguội lạnh mà thưa thớt, mềm nhẹ mà đem ngọc bội thu vào trong lòng, lượm vài mảnh cánh hoa vội vã rời khỏi, nàng nhất định phải đuổi đến trước khi Y Thượng Vân đến buổi tiệc ngồi xuống, như vậy mới sẽ không lôi kéo người ta hoài nghi.

Đồng tâm kết, vốn là nàng năm đó tặng cho Y Thượng Vân, cũng coi như vật quy nguyên chủ rồi.

Trong điện, đủ loại quan lại vẫn thành đàn nói chuyện lý thú bên trong Bình Dương thành, Tần Mặc Dật thành đề tài lớn nhất đêm nay, ngay cả vợ chồng trưởng công chúa cũng không xuất hiện.

Ở dưới cái nhìn ngang ngó dọc, Tiêu An Ninh đạp lên bước chân nhẹ nhàng trở lại chỗ ngồi, nàng nhẹ nhàng lướt qua l*иg ngực của mình, có cảm giác có tật giật mình thật không dễ chịu.

Ôn Ngọc một bên đã ở lúc này ngồi xuống, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Tiêu An Ninh, hương hoa thanh đạm mà mê ly hút vào chóp mũi.

Lúc này, Chu đế vào điện, đủ loại quan lại chúc mừng.

Bởi vì đại công chúa tạ thế, dạ yến Trung Thu cũng không có an bài ca múa, chỉ có quần thần cụng chén cạn ly.

Tiêu An Ninh không uống được rượu, từ chối hảo ý mọi người, chính mình tán về đủ thứ chuyện ăn món ăn từ lâu nguội lạnh trước mắt, ánh mắt rơi vào vị trí nữ đế ngồi, chỉ một chút lại vội vã thu hồi.

Cô cũng không từng thay thường phục, cả đồ trang sức cây trâm cũng không từng thêm, giây lát nhìn ra sững sờ, An Ninh mới thu hồi ánh mắt, cảm thấy vô vị, liền đem tầm mắt rơi vào trên người người khác.

Ôn Ngọc sát vách, một ly tiếp một ly bị người xối rượu, sắc mặt như ngọc, cũng không mang thở hổn hển, nghĩ đến là tửu lượng kinh người.

Nàng nghiêng người nhìn Ôn Ngọc "tưởu lượng cao", hoa sen ngạo nghễ bên trong nước bùn, nữ tử chống lên vinh quang cả nhà, quả thật làm cho người thán phục. Mấy ngày nay ở chung, phát hiện tính tình Ôn Tịnh không giống Tần Thượng Minh nham hiểm, trái lại bằng phẳng giống như Ôn Ngọc.

Xem ra, những năm này, Ôn Ngọc đối với con gái nuôi này xác thực dụng tâm.

Mạc Cửu Diên đứng một bên thiên tử, vẻ mặt lành lạnh, nghiêm túc thận trọng, chọc đến một đám quý gia công tử cũng không dám đi, nhưng mà Tiêu An Ninh buồn bực, nàng là làm sao dẫn tới hai nhà công tử ẩu đả, lại sẽ chính mình phủ sạch.

Nàng buồn bực ngán ngẩm khuấy lên canh bên trong ly vàng, vốn muốn uống một hớp, nhưng thời gian lâu dài nước canh cuồn cuộn liền lạnh rồi, tinh xảo nữa cũng không nuốt trôi.

Ôn Ngọc sát vách e ngại mặt mũi, bước khẽ đi tới, hành lễ chắp tay, nói: "Công chúa điện hạ, thần mời ngài."

Con ngươi trong suốt của Tiêu An Ninh hình như có chút khó xử, nhìn dáng vẻ nhiệt tình của Ôn Ngọc, lắc đầu nói: "Đại nhân đây là khó xử ta, thân thể An Ninh không tốt, không biết uống rượu."

"Đáng tiếc, đáng tiếc." Ôn Ngọc nói thầm một câu, vẫn là trở lại ngồi xuống.

Thất Tịch mí mắt giựt giựt, còn chưa suy nghĩ nhiều, chỉ thấy Chu đế bước đi xuống, dừng ở trước người.

Tiêu An Ninh ngửa đầu nhìn gò má quen thuộc xa mấy tấc, quên đi hô hấp, thậm chí quên cuộc gặp gỡ lần ở vùng ngoại ô kia, nhìn thẳng vào Chu đế.

Y Thượng Vân không rõ mê man cùng nhớ nhung nhàn nhạt trong mắt thiếu nữ trước mắt, ánh mắt nước trong và gợn sóng rũ xuống, tựa như bóng đêm u lạnh, đối mặt công chúa nước khác, vẫn là đem ngữ khí thả mềm một chút, "Công chúa An Ninh, đây là trẫm lần thứ hai nhìn thấy ngươi, đúng không?"

Thất Tịch thấy điện hạ không nói lời nào không đứng dậy, gấp đến độ trong bóng tối đẩy nàng một cái, thất lễ trước vua chứa, là sẽ gây ra đại họa.

Tiêu An Ninh bỗng dưng tỉnh lại, thảng thốt mà đem tầm mắt thu hồi lại, nâng cánh tay Thất Tịch đứng dậy, buồn rầu ngắm nhìn Y Thượng Vân, thỉnh tội nói: "Ngày ấy là An Ninh vô lễ, không nhìn được thân phận bệ hạ, mong rằng bệ hạ thứ lỗi."

Tiêu An Ninh hôm nay khiêm tốn hữu lễ, cùng dáng dấp quấy nhiễu ngày ấy không phân rõ phải trái cách biệt rất lớn, nếu không có hình dạng giống nhau, Y Thượng Vân suýt nữa cho rằng nhận lầm người rồi.

Cô thưởng thức ly rượu trong tay, ra hiệu cung nhân đem rượu dâng cho nàng, bên trong dịch rượu trong suốt phản chiếu vẻ bất đắc dĩ thiếu nữ, cười nói: "Không sao, công chúa An Ninh nếu cất rượu nhớ đưa tới cho trẫm một vò, rượu Cao lương Nam Việt cũng không tệ."

Tay Tiêu An Ninh nâng lên ly rượu run run, suýt nữa đem rượu ngon ngọc lộ tốt nhất đổ ra ngoài, bị vướng bởi uy nghi Chu đế ép người, nàng khẽ cắn răng uống vào rượu nhạt, mong là chút nữa mình có thể thần trí tỉnh táo chút.

Hết chương 8