Phá Gia Ta Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Chương 19: 19: So Với Ꮆiết Vân Thước Còn Khiến Nàng Khó Chịu Hơn

Diệp Kiều bên kia cũng đã đánh đến sức cùng lực kiệt, yêu thú cũng bị tiêu diệt đến bảy tám phần, nàng ngồi liệt trên mặt đất, toàn bộ hành trình thở phì phò không muốn nhúc nhích.Mệt mỏi quá.Kinh mạch Diệp Kiều trước đó linh khí không ngừng xao động tiêu hao hết toàn bộ trong một lần duy nhất này, mệt nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng thư sướиɠ, nàng lau mồ hôi, có thể cảm nhận được tựa hồ có cái gì ấm áp tu dưỡng nội thể của nàng.Nóng hầm hập, làm nàng dễ chịu hài lòng chỉ muốn ngủ một giấc.Ba sư huynh biết nàng mệt muốn chết rồi, bởi vậy không có quấy rầy nàng, mà tụ tập cùng một chỗ nghị luận."Đệ vừa mới nói, tiểu sư muội chưa từng học qua Thanh Phong Quyết thức thứ nhất đúng hay không?"Mộc Trọng Hi liền vội vàng gật đầu: "Đúng thế, chẳng lẽ muội ấy nhân lúc ta không biết, vụиɠ ŧяộʍ cùng Đoàn trưởng lão học qua?" Bằng không thì cũng không biết phải giải thích sao nàng làm được.Minh Huyền hơi nhíu mày: "Có hay không một loại khả năng, tiểu sư muội dựa vào một kiếm vừa rồi của đệ bắt chước ra tới."Mộc Trọng Hi: "Hả?""Đệ chẳng lẽ không có chú ý sao, ngay từ đầu tiểu sư muội vung kiếm còn không lưu loát lắm, giống như là người mới học tập tễnh làm.""Về sau từng lần một điều chỉnh luyện tập, mới dần dần học được cầm kiếm như nào cho chính xác, làm sao để vận dụng kiếm thức trên kiếm quyết tốt hơn."Một màn này giống như lúc trước trong Tàng Thư các, Minh Huyền biểu diễn một lần cho nàng Ngự Hỏa phù họa pháp, nàng liền có thể trông bầu vẽ gáo, hoàn hoàn chỉnh chỉnh vẽ ra tới."Nhưng, nhưng đệ ban đầu học còn phải mất hai tháng." Mộc Trọng Hi con mắt có chút trợn to, nói chuyện đều có chút không lưu loát.Thanh phong quyết thức thứ nhất hắn ròng rã học được hai tháng, còn được Đoàn trưởng lão tán thưởng thiên phú dị bẩm, nhưng tiểu sư muội thì sao?Còn chưa tới một ngày."Đừng quên Tiết Dư nói qua, trí nhớ muội ấy phi thường tốt." Kinh lịch Tàng Thư Các một lần, năng lực tiếp nhận của Minh Huyền tốt hơn hắn rất nhiều, hắn thậm chí còn có nhàn tâm phổ cập kiến thức cho đối phương: "Hẳn là đệ không biết, tiểu sư muội trong hai ngày có thể chép lại mười mấy bản phù thư."".

.

."Trầm mặc.Mộc Trọng Hi trước đó là nói qua để Diệp Kiều xem kĩ, căn bản chỉ nghĩ để trêu chọc tiểu sư muội thấy hắn đẹp trai, đánh chết hắn cũng không nghĩ tới, nàng thật sự học một lần cho được.Minh Huyền phát giác được mình lại vô ý đâm tiểu sư đệ một đao, hắn không nhớ ân oán trước đó của hai người, còn cố gắng thử an ủi một chút: "Ngạch.

Mặc dù trí nhớ đệ kém tiểu sư muội một chút, nhưng trên ngộ tính đệ.

.

."Hắn nói được nửa câu, hai người khác cũng cảm nhận được dị động.Cùng nhau quay đầu ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Kiều.Đột phá?Minh Huyền thần sắc càng không thể che giấu chấn kinh: ".

.

.

Khả năng trên ngộ tính đệ so ra cũng kém muội ấy.".

.

.

Tốc độ phá cảnh này, nàng là hoàn toàn không có bình cảnh kỳ sao?Nghe như vậy Mộc Trọng Hi nghiến răng nghiến lợi: "Đệ tạ ơn huynh, huynh thật biết an ủi người khác."Ba người lẳng lặng chờ Diệp Kiều đem tu vi ổn định tại Trúc Cơ, trước khi yêu thú đến bọn hắn đã đem tất cả Thanh Tâm Thảo thu hết vào trong túi Càn Khôn, ai cũng không nghĩ tới lần lịch luyện này lại có một đại thu hoạch như thế.Chờ Diệp Kiều Trúc Cơ về sau, nàng có thể cảm giác được thức hải lại mở rộng không chỉ một chút, còn chưa kịp cảm thụ chỗ tốt của thức hải mở rộng, đột nhiên một đạo thân ảnh màu hồng xuất hiện ở trước mặt mình.Diệp Kiều ngưng điều chỉnh khí tức mở mắt ra, bỗng nhiên đối đầu với Vân Thước mặt to, nàng oa một tiếng: "Có quỷ"Vân Thước thần sắc hơi cứng, vừa định bắt lấy ống tay áo Diệp Kiều, lại bị hất ra.Tiết Dư bất động thanh sắc che chắn trước mặt Diệp Kiều, hắn không nói gì, từ khi nghe được tiếng thét chói tai của Diệp Kiều, hắn đã cảm thấy tiểu sư muội của Nguyệt Thanh tông này có bệnh không nhẹ.Vân Thước bị hất ra xa, cắn cắn môi, đến cùng vẫn không cam tâm, nàng đau khổ cầu khẩn: "Có thể cho ta một gốc Thanh Tâm thảo không?""Nhị sư tỷ tỷ biết mà đúng không? Ta trời sinh linh căn không trọn vẹn.

Bây giờ còn thiếu một gốc linh thực làm thuốc."Tô Trọc nhìn thấy nữ nhân mình yêu mến khúm núm như thế, tâm hắn thương yêu không dứt: "Đúng vậy, Nhị sư tỷ ngươi cũng có nhiều như vậy, đưa tiểu sư muội ta một gốc thì có làm sao?"Diệp Kiều cũng không kịp phản ứng, Minh Huyền khóe môi nhếch lên, liền bắt đầu phun nọc độc: "Ai là Nhị sư tỷ của các ngươi? Đây là tiểu sư muội nhà chúng ta.""Tặng cho các ngươi? Dựa vào cái gì? Bằng mặt mũi của tiểu sư muội các ngươi lớn như thế sao?""Đưa một gốc lại có làm sao? Vậy ngươi dáng dấp xấu như vậy, đi chết đi, đừng ở chỗ này ngại bẩn mắt của ta."Minh Huyền hất cằm lên một chút, khóe môi treo nụ cười khinh miệt, một bộ "Các ngươi vớ va vớ vẩn, ta muốn nhắm mắt làm ngơ", đem Tô Trọc kia tức giận đến té ngửa."Chúc mừng Trúc Cơ, tiểu sư muội." Tiết Dư không để ý đến cuộc nháo kịch này, hắn đem Cố Linh Đan ném cho nàng: "Chúng ta cần phải trở về."Đồng thời cũng đang âm thầm nghĩ, về sau ít liên hệ cùng với mấy đứa thân truyền đầu óc không bình thường này của Nguyệt Thanh tông cho thỏa đáng.Nhất là cái người gọi là Vân Thước kia."Các ngươi chớ đắc ý quá sớm." Tống Hàn Thanh mặt mày âm trầm, thấy bốn người không nể mặt chính mình như thế, hắn lạnh lùng bắt đầu đe dọa: "Chúng ta chờ đến đại tái xem."Bốn người ai cũng không quay đầu.Minh Huyền: "Ách."Mộc Trọng Hi: "Phi."Tiết Dư: "Nha."Diệp Kiều: "Ai để ý đến ngươi."Tống Hàn Thanh mặt mày dần dần vặn vẹo: ".

.

."Tô Trọc nhìn bóng lưng Diệp Kiều rời đi, tâm tình khó nói lên lời."Nàng cùng Tiết Dư sư huynh quan hệ rất tốt?" Vân Thước đứng ở nơi đó, đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng.Không biết vì cái gì, nhìn thấy một màn Tiết Dư mấy người bọn hắn giữ gìn Diệp Kiều, nàng đáy lòng rất không thoải mái.Phảng phất từ nơi sâu xa.

.

.

Giông như thứ vốn nên thuộc về mình, bị Diệp Kiều cướp đi mất."Trưởng tử Tiết gia một trong Bát đại thế gia, nghe nói Tiết sư huynh biết luyện chế đan dược có thể khiến người ta nhanh chóng đột phá."Tu tiên một đường ngộ đạo, dùng đan dược để đến Trúc Cơ mặc dù nhanh, nhưng phản phệ rất nặng, nói trắng ra thì chỉ là cái vỏ rỗng, trong cảnh giới ngang hàng cũng có thể bị người khác một kiếm đánh bay.Tô Trọc chần chờ mấy giây: "Ngươi nói là, Nhị sư tỷ là dựa vào đan dược đem tu vi nâng lên?"Diệp Kiều cùng ba người bọn hắn cùng nhau lớn lên, từ nhỏ Nhị sư tỷ tính cách thành thật nhất, nhưng từ sau khi trở về từ Ma Uyên, nàng liền thay đổi.Tô Trọc nói không nên lời, chỉ là ẩn ẩn có chút oán trách nàng, không phải chỉ là Phù Du Thảo sao? Vậy mà lại vì thế giận dỗi xuống núi.

(Thề đm edit tính bị cọc á, đọc đoạn này tôi chỉ muốn ném cái máy tính đi thôi.

Cáu vãi chưởng)"Đúng vậy." Vân Thước miễn cưỡng cười cười: "Dù sao.

.

.

Nhị sư tỷ ban đầu ở Luyện Khí tầng ba nhiều năm như vậy, làm sao có thể chưa qua mấy tháng đã đến Trúc Cơ nữa."So với Tô Trọc thì người càng khϊếp sợ hơn lại là Vân Thước.Nhị sư tỷ chất phác không có cảm giác tồn tại kia, làm sao có thể là người trước mắt?Không chỉ so với mình tới Trúc Cơ sớm hơn, hơn nữa còn có thân phận thân truyền không thua kém mình.Đây quả thực so với gϊếŧ Vân Thước còn khiến nàng khó chịu hơn...Đôi lời muốn nói: Giải cứu edit, tôi bị cọc tính á, sắp tức muốn chết rồi, cái dòng thứ thân truyền gì mà ngu như bò.