Chương 18
Có thứ gì đó đã tan chảy, có thứ gì đó đã đổ vỡ, Giống như sự trưởng thành phải xé nát tim gan kia,
Cuối cùng cũng đều phát hiện ra, tất cả chỉ là một bi kịch.
***
Chín giờ sáng chủ nhật. Ở thành phố E dĩ nhiên là ánh nắng rực rỡ, nhưng
thành phố B thì sắc trời lại u ám.
Tô Ngu dậy hơi muộn, lúc cô hớt hơ hớt hải chạy đến nhà Hạ Ly thì đã
không thấy anh ta đâu cả. Có điều, cả bốn chiếc bình đều đã được đổ đầy nước xếp thẳng hàng trên bậc thềm. Có lẽ là chủ nhân đang định ra tưới hoa nhưng thấy trời sắp mưa nên đã từ bỏ ý định.
Nhưng nếu không tưới hoa thì lúc này Hạ Ly đi đâu? Tô Ngu đi tìm một vòng quanh sân không thấy liền đi vào trong ngôi nhà sơn trắng tiếp tục tìm
kiếm. Bỗng nhiên cô nhận thấy có vấn đề:
Ngôi nhà đẹp lộng lẫy này nhìn qua có vẻ như không có bất kì điều gì khác thường, nhưng nếu quan sát kĩ lưỡng thì sẽ phát hiện ra rằng Nó không có phòng khách.
Vừa bước vào cửa là đến ngay một hành lang dài hun hút, bên cạnh hành lang là một khoảng không đi sâu xuống lòng đất, trên tay vịn hành lang quấn vải gai, vốn được thiết kế tỉ mỉ dành riêng cho mèo, đồng thời cũng thể hiện rõ một sự thật.
Khách đến nhà không nên vịn tay vào đó.
Căn phòng hình vuông nửa chìm nửa nổi, phía bên trái thông sang cửa
phòng làm việc, phía bên phải là nhà bếp cũng không có chiếc bàn ăn bốn chỗ ngồi theo lẽ thông thường, mà chỉ có một chiếc bàn vuông rất nhỏ dựa sát vào tường. Nếu lí giải nó được thiết kế dành riêng cho một cặp tình nhân, thì xem ra không hợp lí bằng cách giải thích rằng, thực ra nó chỉ đơn giản là thiết kế dành cho một người ngồi ăn.
Chắc chắn nếu không phải là trước đây từng có một dạo mẹ Hạ Ly đến ở thì có lẽ một trong hai chiếc ghế ăn cũng đã bị bỏ đi rồi.
Trong ống đũa có một bộ dao dĩa, một đôi đũa.
Trong tủ bếp chỉ lác đác vài chiếc bát đĩa.
Mỗi một chi tiết đều đang nói lên rằng
Đây là ngôi nhà của một người. Hơn nữa, quanh năm suốt tháng sống cô
độc.
Vì sao Hạ Ly không tìm người phụ việc?
Những người bảo vệ mặc âu phục đen của anh ta đâu? Mấy lần đến đây
đều không thấy họ.
Bác Hạ đã đến nhưng tại sao lại không ở luôn đây? Người mẹ già và đứa con cùng sống chung, nương tựa giúp đỡ lẫn nhau không phải là lẽ đương
nhiên hay sao?
Quan sát càng nhiều, vấn đề phát hiện ra cũng càng nhiều.
Tô Ngu nhìn quanh ngôi nhà trống không, từ tận đáy lòng cảm thấy một
thứ gì đó gọi là "cô độc" đang từ từ lan tỏa.
Nếu là Tô Hòa thì trong tình cảnh này chắc chắn sẽ không nói thêm lời nào mà lập tức xắn áo dọn dẹp giúp, bởi vì cô luôn có tinh thần trọng nghĩa, hơn nữa còn biết làm việc nhà. Nhưng Tô Ngu là người được nuông chiều từ bé, điều cô làm được lúc này chỉ là tiếp tục đi xuống phía dưới.
Tầng hai dưới lòng đất là phòng chế tác của Hạ Ly. Trên chiếc bàn gỗ ở gần cầu thang nhất, cô nhìn thấy chiếc vòng đeo tay.
Chiếc vòng bằng vàng đen, từ chỗ là bản phác thảo trên giấy giờ đã thực sự hiển hiện trước mắt cô một cách kì diệu.
Cô vội vàng bật tất cả đèn lên, ánh sáng trắng từ mười hai ngọn đèn công suất lớn lập tức soi tỏ từng ngóc ngách trong phòng, chiếc vòng bằng vàng đen phơi bày dưới ánh sáng rõ như ban ngày, lớp vỏ thô kệch của ngày hôm
qua đã hoàn toàn được lột bỏ, trở thành một tác phẩm nghệ thuật đích thực.
Tô Ngu cầm chiếc vòng lên.
Chiếc vòng nặng trịch nằm trong tay đem đến cho cô cảm giác ấm áp dịu
dàng. Hạ Ly đã vứt bỏ cấu tứ ban đầu của mình để chuyển sang làm theo thiết kế của cô, đồng thời trên cơ sở đó còn gia công tỉ mỉ để nó trở nên hoàn mĩ h ơn .
Tổ hợp trái tim bằng vàng, hoa hồng bằng đá đỏ và thân vòng bằng vàng đen khiến cho màu sắc đạt đến cảnh giới cao nhất của sự lộng lẫy.
Rốt cuộc anh đã phải dùng bao nhiêu thời gian mới có thể hoàn thành được nó? Tối qua, lúc cô ra về, chiếc vòng mang tên Hi vọng này rõ ràng mới chỉ ở dạng thô mà thôi. Thế mà giống như có phép màu, giờ đây khi cô quay lại thì nó đã được hoàn thiện - đẹp đẽ, sống động hệt như trong một giấc mơ, quả là một kì tích.
Không kìm lòng được, Tô Ngu l*иg thử chiếc vòng vào tay mình, hơi rộng một chút. Bấy giờ cô mới nhớ lại hôm qua lúc mình vẽ đã không tính toán đến kích thước. Như thế cũng có nghĩa là kích thước hiện tại của nó là do Hạ Ly quyết định.
Vậy thì anh làm nó theo kích thước cổ tay của ai?
Mải suy nghĩ về câu trả lời khiến cô ngẩn người ra.
Cô đợi trong phòng đã rất lâu, rất lâu, nhưng Hạ Ly vẫn không xuất hiện.
Lúc này cô mới nhận ra rằng, mình không có số điện thoại của Hạ Ly. Hoặc cũng có thể nói, ngoài ngôi nhà này ra, cô không biết bất kì nơi nào anh có thể đến cũng như bất kì phương thức nào để liên lạc với anh.
Không hề có.
Mười hai giờ.
Sau bữa ăn trưa ngập tràn tình thân thuộc, Ôn Nhan Khanh và bà ngoại Tô
Hòa bắt đầu chuẩn bị thưởng thức trà. Còn bà Đổng Tiểu Thanh thì đi vào phòng ngủ, đá cho Tô Hòa - lúc này đang nằm bò trên giường say sưa ngắm chiếc nhẫn trên tay một cái.
- Đừng có ngắm nghĩa mãi nữa, đã hai tiếng rồi đấy! Chẳng phải chỉ là một
viên đá hay sao mà phải đến nỗi thế? Rảnh rỗi thì giúp mẹ làm việc đi!
- Không phải đâu mẹ, đây là Thần hộ mệnh đấy! - Tô Hòa say sưa vuốt ve chiếc nhẫn, giọng như mơ ngủ - Ban đầu, lúc đọc thấy bài báo của đồng nghiệp viết về chiếc nhẫn này trên tạp chí, con có nằm mơ cũng không thể
ngờ rằng nó lại trở thành nhẫn cưới của mình
- Thế ra là vì nó mà con đã nhận lời lấy chồng phải không? - Bà Đổng Tiểu Thanh tỏ vẻ rất coi thường - Thật chẳng ra sao cả.
- Mẹ nói thế mà không ngượng à, chẳng phải mẹ cũng bán đứng con gái chỉ vì
một hòm đĩa DVD sao?
- Cái gì gọi là một hòm đĩa DVD, chưa biết chừng đó là cả một bộ sưu tập đĩa DVD đầy đủ tất cả phim ảnh từ thời Chiến tranh thế giới thứ nhất trở lại đây đấy! Con có biết không hả? Trong đó có ít nhất một trăm bộ hiện nay đã
không còn phát hành nữa!
- Thế mẹ có biết chiếc nhẫn Thần hộ mệnh này không, trường S.S đã sản xuất
tổng cộng 999 chiếc đấy. Có tiền cũng không mua được đâu!
Sau một hồi lâu mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, cuối cùng hai mẹ con không hẹn mà cùng bật cười khì khì.
Rồi bà Đổng Tiểu Thanh cũng ngồi lên giường, lắc đầu than thở:
- Mẹ hết cách với con rồi, vẫn tính khí trẻ con như vậy, thế mà cũng đòi lấy
chồng
Tô Hòa ngây ra một lát rồi đứng dậy, bước tới xoa bóp vai cho mẹ:
- Con cũng không ngờ là lại nhanh đến vậy Con luôn nghĩ duyên phận vẫn
còn ở rất xa mình, ai nghĩ là bỗng nhiên xuất hiện thế này
- Con có yêu cậu ta không? - Bà Đổng Tiểu Thanh liếc qua khe cửa nhìn Ôn Nhan Khanh lúc này đang ngồi hầu trà bà ngoại ở phòng khách.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc:
- Thực ra con cũng không rõ lắm.
- Việc trọng đại như vậy mà cũng hồ đồ thế à?
- Thì mẹ biết đấy, anh ấy đẹp trai, gia thế tốt, ngoài ra còn có tài, là mẫu đàn ông hoàn thiện mà rất nhiều cô gái khao khát có được. Nhưng khi gặp được anh ấy, chính những thứ này lại khiến con nghi ngờ: Liệu có phải mình bị vẻ bề ngoài của anh ta mê hoặc không? Hay là mình không thể cưỡng nổi sức mạnh kinh tế to lớn của anh ta? Hay là bởi vì mình cô đơn lâu rồi nên khao khát được chung sống với một người đàn ông? Bao nhiêu sự nghi ngờ đan xen nhau khiến con không thể nào chắc chắn điều gì cả - Cô gục đầu lên vai mẹ
- Mẹ, tình yêu là gì vậy?
Bà Đổng Tiểu Thanh nắm tay cô:
- Tình yêu à
- Tình cảm giữa cha và mẹ thế nào?
- Khi ở gần cha con, mẹ luôn cảm thấy thật dễ chịu, bao nhiêu khát vọng về mặt tình cảm đều được thỏa mãn. Lúc mẹ nói, ông ấy đáp lời; lúc mẹ gặp phiền phức, ông ấy giúp đỡ; lúc mẹ ốm, ông ấy chăm sóc; lúc mẹ không ở bên, ông ấy nhớ mong. Ngược lại, mẹ đối với cha con cũng như vậy, cũng mong nhớ lúc ông ấy đi vắng, cũng hào hứng lắng nghe lúc ông ấy nói, cũng buồn phiền mỗi khi ông ấy gặp phiền phức, cũng luôn mong muốn ông ấy mau khỏe lại mỗi khi bị ốm Vợ chồng là bạn đời, tình nhân của nhau. Phải cùng nhau đi suốt cuộc đời thì mới được gọi là vợ chồng.
Nói rồi bà quay lại vuốt mà con gái:
- Con à, đừng có mãi hồ đồ như thế, cũng đã đến lúc nên tự hỏi mình xem có thể cùng con người này đi hết cuộc đời, mãi mãi không rời xa nhau không. Hôn nhân của những kẻ giàu có phần lớn đều chỉ là trò đùa. Mẹ không muốn con gái mẹ trở thành kẻ bị hại trong trò đùa này.
Vẻ mặt Tô Hòa chợt trầm lắng lại. Đúng lúc này bỗng nhiên có bóng người
thoáng qua phía ngoài cửa, thì ra là Ôn Nhan Khanh đột nhiên đứng dậy, bước nhanh đến gõ cửa. Vẻ mặt anh rất lo lắng, một biểu hiện vô cùng hiếm thấy ở
Ôn Nhan Khanh. Tô Hòa hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Em ra đây một lát.
Cô nhảy vội xuống giường, theo anh ra đến cửa chính phòng khách.
Ôn Nhan Khanh tay cầm điện thoại, nói rất khẽ:
- Anh có chuyện khẩn cấp phải quay về ngay. Vừa rồi vệ sĩ gọi điện nói là Diệp Nhất mất tích rồi.
- Hả? - Tô Hòa thất kinh - Sao lại thế được?
- Hôm qua Diệp Nhất đột ngột bảo họ nghỉ, không cho đi theo mình. Họ đương nhiên không nghe theo, nhưng trên đường đi đã bị nó cắt đuôi.
- Cái cậu thái tử gia này, không biết đang nghĩ thế nào nữa! Biết rõ mình là miếng thịt Đường Tăng mà còn đi lại lung tung, đùa giỡn với bọn yêu ma quỷ quái! - Cô gần như nổi cáu.
Diệp Nhất lại mất tích, nếu Tô Ngu biết thì sẽ lo lắng đến mức nào! Đúng là chỉ biết lo chơi bời cho sướиɠ bản thân mình, không quan tâm gì đến cảm
nhận của những người xung quanh!
Ôn Nhan Khanh vỗ vỗ vào tay cô:
- Anh xin lỗi
- Gì cơ? - Diệp Nhất mất tích đâu phải lỗi của anh ấy.
- Anh vốn định ở lại đây sắp xếp mọi thứ cho thật ổn thỏa để
Tô Hòa vội lắc đầu, nói:
- Công việc ở đây không có gì gấp gáp, em về thành phố B cùng anh. Cứu
người như cứu hỏa!
- Em ở lại đây thêm mấy ngày nữa đi, đằng nào cũng đã xin nghỉ rồi.
- Nhưng
- Nghe lời anh đi, bà ngoại và bác đã lâu lắm rồi không gặp em - Giọng nói của Ôn Nhan Khanh thậm chí còn dịu dàng hơn cả thường ngày, nhưng Tô Hòa phát hiện ra rằng, đối với cô, những lời dịu dàng như thế này còn có sức nặng hơn nhiều. Cô không thể không nghe theo, đành chỉ còn biết gật đầu.
- Vậy anh về đây, em giải thích với bà và bác hộ anh nhé! - Ôn Nhan Khanh nói rồi vơ lấy áo khoác treo trên giá.
Tô Hòa chợt thấy trong lòng rất căng thẳng, bất giác đưa tay ra nắm lấy tay áo của Ôn Nhan Khanh.
Ôn Nhan Khanh ngoái đầu lại, hơi có chút ngạc nhiên nhưng rồi lập tức trở về trạng thái bình thường.
Cô bỗng thấy vô cùng bối rối.
Sao trong lòng bỗng thấy như có lớp lớp con sóng cuộn dâng lên? Sao
sống mũi bỗng cay cay một cách lạ lùng thế này? Bàn tay nắm chặt không nỡ
rời thế này là sao? Là sao? Là sao?
Cô vội rụt tay lại, ai ngờ vừa buông khỏi tay áo Ôn Nhan Khanh thì đã bị anh nắm lấy, rồi tiện đà đẩy một cái khiến lưng cô tựa sát vào tường, cùng lúc
đó anh ôm lấy đầu cô rồi cúi xuống hôn. Tô Hòa liên tục giãy giụa:
- Này, này, mọi người nhìn thấy, nhìn
Này anh, đừng nên ở đây mà! Bà ngoại và mẹ đều trong nhà đấy! Cô đưa
mặt nhìn một lượt, cả bà ngoại ở phòng khách và mẹ ở trong phòng ngủ đều
như đã có hẹn từ trước cùng lúc quay mặt đi, làm như không nhìn thấy gì.
"Không phải như vậy chứ?" - Cô thầm kêu lên trong lòng.
Ôn Nhan Khanh hôn cô rất sâu, vừa gấp gáp, lại vừa rất dịu dàng.
Đây là nụ hôn chỉ có ở những người yêu nhau.
Nhưng đây cũng là nụ hôn đong đầy tình cảm sâu nặng, bắt nguồn từ sự
xa cách.
Dần dần, tất cả mọi suy nghĩ rối loạn trong đầu đều tiêu tan, chỉ còn lại bờ môi của anh, hơi thở của anh, vòng tay của anh, sức nóng của anh Những
thứ đó bao trùm khắp cơ thể cô, rồi xa dần xa dần
Tô Hòa mơ mơ màng màng mở mắt ra, trông thấy Ôn Nhan Khanh đứng
cách mình khoảng chừng nửa thước và đang nhìn mình, khe khẽ thở gấp.
Thì ra không phải chỉ có một mình cô đang yêu say đắm.
- Anh đi đây! - Ôn Nhan Khanh đã kìm nén được tâm trạng rối bời, lấy lại dáng vẻ bình thường - Gọi điện cho anh nhé.
- Cái đó - Tô Hòa đỏ mặt, nũng nịu bảo - Anh phải cẩn thận đấy Em em em không muốn chưa tổ chức lễ cưới đã trở thành quả phụ đâu.
Ôn Nhan Khanh phì cười, véo mũi cô:
- Em nghĩ mình đang xem phim gangster đấy à?
Tô Hòa ôm mũi lầu bầu:
- Người ta quan tâm đến anh đấy chứ! Có trời mới biết lần này bọn bắt cóc có dễ dàng để bị tìm thấy như lần trước hay không, anh xen vào đó nhỡ xảy ra
chuyện gì thì làm thế nào?
- Sẽ không có chuyện gì đâu.
- Hừm, những nam diễn viên chính gặp phải bi kịch cũng đều nói như vậy đấy.
- Thật sự sẽ không có chuyện gì mà - Ánh mắt Ôn Nhan Khanh rực sáng, ngoài sự trấn tĩnh còn có một thứ gì đó sâu xa hơn nữa - Sự việc xảy ra lần này anh ít nhiều cũng đã có tính toán trước rồi.
- Anh nói gì cơ?
Như thế là có ý gì? Trong lúc cô còn đang nghi hoặc thì Ôn Nhan Khanh đã tiến sát lại hôn lên trán cô, sau đó quay người đi thẳng, không ngoái đầu lại. Tô Hòa nhìn theo bóng anh nhanh chóng mất hút ở góc cầu thang.
- Còn nhìn gì nữa? Nhìn nữa sẽ biến thành hòn vọng phu đấy.
Bà Đổng Tiểu Thanh bước đến giễu cợt, trong lòng nghĩ rằng nhất định cô con gái tính khí thẳng băng này sẽ nhảy dựng lên bắt bẻ lại, không ngờ Tô
Hòa chỉ lặng lẽ ngoái lại nhìn mẹ mà không nói lời nào, sau đó ủ rũ vào nhà.
Thôi xong.
Bà Đổng Tiểu Thanh hoàn toàn thừa nhận - Lần này con gái bà đã thật sự
rơi vào vòng tình ái mất rồi.
Ở thành phố B, vào khoảng hai giờ chiều, cuối cùng trời cũng đã mưa.
Tô Ngu ngồi trên bậc thềm của ngôi nhà sơn trắng nhìn ra màn mưa bên
ngoài. Cô đã rất đói, nhưng chủ nhân ngôi nhà vẫn chưa về.
Hạ Ly đi đâu vậy nhỉ?
Đi vội vã thế, chẳng lẽ đến thời gian viết mấy chữ để lại cho cô mà cũng
không có hay sao?
Lúc này, có lẽ mình nên về nhà, đợi lúc anh ấy chủ động liên lạc rồi tính sau vậy? Dù sao thì cứ ngồi đợi một cách ngốc nghếch thế này cũng không phải là
biện pháp tốt.
Vừa nghĩ đến đây, Tô Ngu liền đứng dậy đi vào phòng làm việc của Hạ Ly, chuẩn bị viết lời nhắn để lại cho anh ta.
Phòng làm việc tối om.
Cô bật tất cả bóng đèn ngoài hành lang, nhờ vào luồng ánh sáng này để đi
vào bên trong, nhưng lại không thể nào tìm được công tắc của chiếc đèn bàn. Hôm qua Hạ Ly bấm vào chỗ nào nhỉ? Cô lần mò sờ khắp xung quanh chiếc đèn bàn làm việc chật hẹp, khó khăn lắm mới tìm thấy một đường dây điện ở bên cạnh bàn, tiện đà kéo thì va phải một loạt thứ gì đó. Cô sợ hết hồn, không kịp tránh mà ngồi bệt ngay xuống nền nhà. Một số thứ trong đó va vào người cô, rất may là va không mạnh lắm nên cũng không đau lắm.
Trong lúc cấp bách, cô tìm thấy chiếc điện thoại trong túi, rồi khở động màn hình hiển thị, nhờ vào ánh sáng từ đó phát ra mà cô đã tìm thấy vật vừa nãy va vào người mình, đó là một số bức ảnh cỡ bảy tấc. Các bức ảnh đều chụp chung một người, cùng một khuôn mặt, chỉ khác nhau ở tư thế nằm hoặc,
ngồi
Điện thoại của Tô Ngu chính vì thế mà rơi xuống đất, vài giây sau màn hình tắt ngấm.
Toàn bộ phòng làm việc lại chìm trong bóng tối đen đặc.
Gió gào thét bên ngoài cửa sổ, những giọt nước mưa quất vào cửa kính.
Nhưng Tô Ngu không nghe thấy gì cả, cô chỉ có thể nhìn rèm cửa bị ánh sáng chiếu vào biến thành màu xám trắng, sau đso xuất hiện cái bóng lắc lư trông giống như con mạnh thú đang nhe nanh giơ vuốt, có thể xông vào nuốt chửng con người bất cứ lúc nào.
Cánh cửa mở rộng cũng bị gió thổi lắc qua lắc lại. Trong cơn cuồng phong
như thế, Tô Ngu ngửi thấy mùi hương quen thuộc
Hoa quế.
Hoa quế rất thơm.
Nhưng hoa quế cũng dự báo điềm chẳng lành.
Tô Ngu cắn chặt môi, rồi bỗng nhiên như nổi điên vơ lấy tất cả các bức ảnh
và điện thoại ở dưới nền nhà lên, ôm vào trước ngực, xông ra ngoài. Trong lúc như thế, cô vô tình đâm sầm vào một người ở trên hành lang khiến cô đau đớn ngã lăn ra, những tấm ảnh ôm trước ngực rơi đầy mặt đất.
Từng tấm, từng tấm, đều là ảnh Diệp Nhất.
Diệp Nhất bị chụp bao tải chỉ để lộ phần đầu ra ngoài, Diệp Nhất đã được
bỏ bao tải ra nhưng đang hôn mê nằm dưới đất, Diệp Nhất bị trói giật cánh khuỷu một mình ở trong nhà kho trống rỗng Rất nhiều rất nhiều hình ảnh Diệp Nhất xếp thành một hình cánh cung lớn trên mặt đất, trông giống như một cái miệng đang mấp máy kêu cứu, nói với cô: "Cứu mình với! Đau quá! Cứu mình với! Tiểu Ngu, cứu mình!".
Tô Ngu cất tiếng kêu. Rõ ràng cô không nghe thấy gì, nhưng sao tiếng kêu cứu kia cứ xuyên thẳng vào tận trong óc cô, nhọn như kim, sắc như dao thế
này!
Cô đưa tay lên ôm tai theo phản xạ. Người bị cô va phải lặng lẽ ngồi yên chỗ cũ, ánh mắt lướt một lượt qua những tấm ảnh nằm trên đất, cuối cùng dừng lại trên người cô, thần sắc vẫn bình tĩnh, dường như không có bất kì thay đổi gì.
Nhưng chính sự bình tĩnh như vậy lại càng khiến người ta sợ hãi.
Tô Ngu chống tay, cố gắng đứng dậy nhưng hai chân lại giống như không
còn là của mình, vừa đứng lên được nửa chừng đã lại ngã xuống, càng cố gắng đứng lên thì lại càng thảm hại. Cô chỉ có thể vừa nhìn chằm chằm vào đối phương vừa loạng choạng lùi lại phía sau.
Người kia cười vẻ bình tĩnh, cất tiếng:
- Cô sợ à?
Trong cổ họng Tô Ngu phát ra những tiếng lục cục và giọng nói run rẩy
không thành tiếng:
- Là là anh
- Cái gì?
- Lần trước bắt bắt cóc Diệp Nhất là là anh
Nước mắt cô chợt rưng rưng. Mặc dù có rất nhiều điều không thể tin được, nhưng ở thời điểm này, chân tướng đã bày ra trước mắt, một câu hỏi từ trước đến giờ nghĩ mãi không ra cuối cùng cũng có câu trả lời trong con mắt trong suốt như gương của người này.
- Vì sao? Là anh? Vì sao? - Tô Ngu khóc nức nở.
Vì sao phải là Hạ Ly?
Vì sao? Vì sao? Vì sao?
Vì sao lại là Hạ Ly, một người cô tin tưởng, ngưỡng mộ, kính trọng như vậy?
Người ngồi trước mặt cô kia, đích thực là Hạ Ly.
Hạ Ly nhìn vẻ sợ hãi kinh hoàng và khuôn mặt đầy nước mắt của cô, bằng
một cái nhìn vô cùng lạnh lùng.
Tô Ngu cứ thế lùi lại, lùi lại, đầu cô bỗng nhiên đập vào tường đau điếng khiến toàn thân co rúm lại. Hạ Ly theo phản xạ tự nhiên hơi cử động, định tiến
đến nhưng Tô Ngu ra sức xua tay, nói bằng giọng khản đặc:
- Không được đến đây! Anh đừng đến!
Hạ Ly bèn dừng lại.
Tô Ngu dựa sát vào tường, run rẩy nhặt chiếc điện thoại ở gần cô nhất.
Làm thế nào bây giờ? Cô phải làm gì bây giờ? Nếu gọi được điện thoại thì tốt, nếu có thể báo cho Diệp Nhất biết bí mật cô phát hiện được cũng tốt. Nhưng Hạ Ly đang ở đây, anh ta nhất định không bao giờ để cho mình tiết lộ bí mật này.
Làm thế nào, làm thế nào, làm thế nào?
Đúng lúc này điện thoại của cô rung lên. Cô đột nhiên mở tròn mắt, bất
ngờ trông thấy trên màn hình hiện lên dòng chữ "Diệp Nhất đang gọi"!
Diệp Nhất gọi điện thoại cho cô?!
Cô vội ngẩng lên nhìn Hạ Ly, sợ rằng anh ta cũng trông thấy điện thoại của
mình đang rung nhưng cuối cùng lại thấy anh ta đang cười, nét mặt có chút
thương hại pha lẫn mỉa mai, chậm rãi bảo:
- Thật đáng thương
- Cái, gì?
- Người bị điếc không nghe thấy gì quả thật rất đáng thương. Không nghe nổi điện thoại - Theo phản xạ Tô Ngu định giấu điện thoại đi, nhưng Hạ Ly không có bất kì động tác nào để ngăn cô lại mà vẫn thản nhiên ngồi trên xe lăn, sau đó nói tiếp - Và cũng không biết rằng, thực ra trong căn phòng này còn có một chiếc điện thoại khác cũng đang kêu.
Sau đó cô chằm chằm nhìn anh ta từ từ đút tay vào túi lấy ra một chiếc điện thoại.
Cùng kiểu cách.
Cùng màu sắc.
Giống hệt chiếc điện thoại Tô Ngu đang cầm trên tay.
Lòng cô đột nhiên lắng xuống, mắt mở to thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại