"Ngồi xuống!"
Lúc này, người quản lý ký túc xá ở đối diện đột nhiên nhìn về phía chúng tôi, thật may, Diệp Đồng đã phản ứng rất nhanh và yêu cầu chúng tôi lập tức ngồi xuống.
Nhưng khi tôi nhìn lại, ngay cả khuôn mặt của Diệp Đồng cũng tái xanh vì sợ hãi, chưa kể Mao Chỉ Hàm là người sợ ma nhất.
"Bây giờ chúng ta phải làm gì?" Mao Chỉ Hàm run rẩy.
"Mau... đi báo cảnh sát!"
Tôi vừa dứt lời, Triệu Nhã Thi phản ứng nhanh nhất, cô ấy nhanh chóng bò trở lại phòng và lấy điện thoại di động gọi cảnh sát.
"Cái quỷ gì vậy, tại sao không có tín hiệu!"
Nghe Triệu Nhã Thi nói, chúng tôi nhanh chóng thử bấm gọi bằng điện thoại của mình, quả nhiên, tất cả đều không có tín hiệu.
"Không xong rồi, chẳng lẽ chúng ta..."
Ngay khi tôi định lên tiếng, đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng của chúng tôi.
Cạch, cạch, cạch!
"Kiểm tra phòng, mở cửa."
Cái gì? Kiểm tra phòng? Nhưng quản lý ký túc xá vẫn đang gϊếŧ người ở tòa nhà đối diện, bà ấy tuyệt đối không thể đến nhanh như vậy! Chẳng lẽ có người quản lý thứ hai?
Lúc này, bốn người chúng tôi không khỏi đưa mắt nhìn nhau, thần sắc hốt hoảng.
Nhưng tiếng kêu ngoài cửa ngày càng lớn hơn.
"Kiểm tra phòng, mau mở cửa!"
Đột nhiên xuất hiện như vậy, chúng tôi không biết phải làm gì.
Tôi nảy ra một ý, tôi nhìn xung quanh, lấy chiếc gậy chụp ảnh tự sướиɠ mà Mao Chỉ Hàm mang theo, rồi kẹp một chiếc gương lên đó.
"Hác Vận, cậu muốn làm gì?" Triệu Nhã Thi hỏi.
Tôi không trả lời mà từ từ giơ chiếc gậy lên.
Qua gương, tôi nhìn thấy người đứng ngoài cửa phòng ký túc xá.
Cô ta có một cái đầu đóng đầy vảy, đeo kính râm và khẩu trang.
Tôi nhận ra cô ta, cô ta không phải là quản lý ký túc xá, cô ta là người hướng dẫn Vương Thục Trân!
"Không chịu mở cửa kiểm tra tức là là không tuân thủ nội quy! Không tuân thủ nội quy sẽ bị xử phạt!"
Sau đó, người hướng dẫn lần lượt gọi tên bốn người trong phòng của chúng tôi.
Nghe thấy từ xử phạt, Triệu Nhã Thi và Diệp Đồng cùng nhìn về phía tôi, Mao Chỉ Hàm càng sợ hơn, cô ấy nắm chặt sợi dây chuyền ngọc trai, toàn thân run rẩy, lúc này hạt ngọc trai không ngừng chuyển đổi qua lại gữa màu đỏ và tím.
Mao Chỉ Hàm: "Cô ta... cô ta không phải con người, làm ơn đừng... đừng mở cửa......"
"Mở cửa! Mở cửa!" Tiếng gõ cửa cùng tiếng hét càng lúc càng lớn.
Trong lúc do dự, tôi nhớ đến một câu mà chị họ Quan Tâm đã từng nói với tôi.
"Tình huống càng nguy cấp càng phải bình tĩnh. Chỉ khi bình tĩnh lại mới có thể nghĩ ra biện pháp."
Đúng vậy, lúc này nhất định phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.
Tôi nhanh chóng xem lại tin nhắn nội quy của ký túc xá đã gửi đến điện thoại của tôi ngày hôm qua. Trí nhớ của tôi vẫn luôn rất tốt, trong nháy mắt, tôi phát hiện ra một nội quy quan trọng - "Chỉ có quản lý ký túc xá mới có quyền kiểm tra phòng."
Đúng vậy, tuy là người hướng dẫn nhưng cô ta không phải là quản lý, đây là phòng ký túc xá, cô ta không có quyền đi kiểm tra!
Tôi lấy hết can đảm, hét ra ngoài cửa: "Cô không phải là quản lý ký túc xá! Không được phép đi kiểm tra phòng! Nếu kiểm tra phòng là không tuân thủ nội quy!”
Ba người trong phòng đều bị lời nói của tôi làm cho sửng sốt, thật ra tôi cũng không biết những lời này có tác dụng gì hay không, nhưng hiện tại tôi chỉ có thể đánh cược mà thôi.
Nhưng khi tôi vừa nói xong, tiếng gõ cửa liền dừng lại.
Lúc này, bên ngoài phòng đột nhiên trở nên im lặng.
Tôi lại chậm rãi giơ chiếc gậy tự sướиɠ trên tay lên, nhưng hiện giờ người hướng dẫn ngoài cửa lại cởi chiếc kính râm và khẩu trang đang đeo ra, Cuối cùng tôi đã nhìn thấy khuôn mặt thật của cô ta.
Toàn bộ khuôn mặt của cô ta đã bị thối rữa, giống như bị lửa đốt, không còn một bộ phận nào nguyên vẹn, trên mặt thỉnh thoảng chảy ra một ít chất lỏng sền sệt màu trắng sữa, càng đáng sợ hơn chính là cô ta không có con ngươi, toàn bộ hốc mắt trống rỗng, còn có giòi bò ra khỏi hốc mắt, vô cùng kinh tởm!
Cô ta ngẩng đầu nhìn vào gương, mấp máy miệng mấy lần, mặc dù không phát ra âm thanh, nhưng từ hình dáng khuôn miệng của cô ta, tôi có thể biết được cô ta đã nói ra sáu chữ “Tao sẽ không tha cho mày”.
Tôi sợ tới mức co người lại, hai tay run lẩy bẩy.
May mắn thay, tiếng bước chân bắt đầu xa dần, nhưng chúng tôi vẫn không dám phát ra tiếng động, cho đến khi âm thanh biến mất hoàn toàn mới dám thở phào nhẹ nhõm.