“Y Y, em biết mấy năm nay sau khi em qua đời, anh dựa vào cái gì để sống tiếp không?”
Đồng Tam không trả lời câu hỏi của Dương Y Y, thay vào đó là nói hết với cô những đau khổ mà bản thân đã trải qua.
Dương Y Y khẽ nhíu mày, thối lui về phía sau hai bước.
Ánh mắt Đồng Tam hiện lên một tia mất mát, nhưng gã không hề uể oải, ngược lại một lần nữa nở nụ cười.
“Không sao, dù sao thì ở trong mắt em, anh vẫn là tên đồ tể, là gã đàn ông không có bản lĩnh, thua kém những người đọc sách đó nhiều lắm. Nhưng mà không sao hết, tình cảm có thể từ từ vun đắp, anh dám cam đoan lần này không còn ai có thể quấy rầy chúng ta.”
Lời Đồng Tam nói khiến trong lòng Thẩm Hoặc có cảm giác không tốt. Ngay cả Dương Y Y cũng có cảm giác này.
Cô cảm thấy Đồng Tam đã thay đổi, trở thành kẻ khiến người khác không đoán được gã đang nghĩ cái gì.
"Em yên tâm, đầu của em được đặt ở ngay bên cạnh anh, vô cùng an toàn, không ai có thể tìm thấy.
“Đồng Tam, lúc trước đã tôi đã nói rõ ràng với anh, tôi không thích anh, cho dù không có người khác thì tôi cũng sẽ mãi mãi không thích anh. Anh vẫn nên buông tay đi.”
Hiện giờ Đồng Tam đã không nghe lọt tai lời của bất kỳ ai, bao gồm Dương Y Y.
“Anh không tin, chắc chắn em đang lừa anh!”
Dương Y Y vừa tức vừa giận, suýt nữa biến thành oán quỷ mất lý trí, mà lúc này cô cảm nhận được có người đang lôi kéo góc áo mình.
“Chị Y Y, đừng vội giận, có lẽ tôi biết đầu của chị ở đâu.” Thẩm Hoặc nhỏ giọng nói với Dương Y Y: “Ở trên người gã, chính là ở trong cái balo dưới lớp áo tơi kia!”
Trước đây cậu đã phát hiện balo trên lưng hướng dẫn viên du lịch hơi sai sai, chẳng qua sau khi đi vào Quỷ Thành, cái ba lô đó của gã không thấy đâu nữa. Thế nhưng phía sau lưng gã lại gồ lên cao hơn so với lúc trước, chứng tỏ rằng ba lô được gã giấu ở bên dưới áo tơi!
Sau khi Dương Y Y nghe được lời nói của Thẩm Hoặc, thân ảnh như quỷ mị nhoáng một cái đã xuất hiện phía sau lưng hướng dẫn viên du lịch, xoát xoát vài cái cắt nát áo tơi của gã.
Không ngờ áo tơi đã hoà cùng một thể với lưng của Đồng Tam, vỏ ngoài của nó vô cùng cứng rắn, Dương Y Y chỉ rạch nát được một lớp bên ngoài. Sau khi cô nhìn thấy lưng của Đồng Tam thì ngẩn cả người.
Thẩm Hoặc phát hiện không đúng vội vàng chạy đến bên cạnh Dương Y Y, thấy được sau lưng Đồng Tam mọc ra một khuôn mặt người!
Nói chính xác hơn, đó chính là mặt của Dương Y Y!
“Này cháu trai này, làm chuyện này cũng đủ quyết đoán!” Thẩm Hoặc nghiến răng nghiến lợi nói: “Gã đây là muốn chị chết rồi cũng phải ở cùng một chỗ với gã sao?”
Vẻ mặt Dương Y Y nhìn không ra vui giận, chẳng qua ánh mắt của cô lạnh băng, chứng tỏ lửa giận của cô đã đạt tới đỉnh điểm.
“Gào!”
Quái vật hét lớn với bọn họ một tiếng. Vừa rồi Đồng Tam đang vui vẻ khi Dương Y Y có thể nhìn thẳng vào mình, cho dù có biến thân thể của cô thành một khối không trọn vẹn cũng không có vấn đề gì.
Ngay lúc gã đang hưởng thụ bàn tay Dương Y Y “vuốt ve” thân thể mình, quái vật cất tiếng gào khiến nụ cười trên mặt gã nháy mắt đọng lại.
Gã hoá thành một hỗn hợp sền sệt giống bùn lầy, trốn thoát khỏi tay Dương Y Y đi tới trước mặt quái vật đang bị lụa đỏ cuốn lấy, bắt đầu hành hung nó.
Răng rắc răng rắc!
Đó là tiếng xương cốt đứt gãy.
Chỉ thấy quái vật cong người lại, trên gương mặt xấu xí dữ tợn hiện lên vẻ đau đớn. Quái vật vừa rồi còn hung dữ bây giờ co thành một cục, nhìn trông thật sự đáng thương.
Một người đàn ông lại ra tay tàn nhẫn với “Thai phụ” như thế, làm một người một quỷ ở đây khó chịu nhíu mày.
“Này! Đủ rồi, cô ấy đã không còn năng lực đánh trả.”
Thẩm Hoặc nói cũng chỉ khiến Đồng Tam tạm dừng một chút, nở một nụ cười quỷ dị với cậu.
“Súc sinh không nghe lời phải đánh, người trẻ tuổi, cậu quá lương thiện.”
Gã nói xong, cây đao trong tay không ngừng rạch lên mặt quái vật, một lượng lớn máu màu đen chảy ròng ròng từ gương mặt xuống mặt đất.
Thì ra, những vết thương trên mặt quái vật đều từ đó mà ra.
Thằng điên!
Thẩm Hoặc nghiến răng kèn kẹt, thầm chửi trong lòng.
“Đồng Tam, đủ rồi!”
Dương Y Y không nhìn được nữa. Tuy rằng Chu Mộng hại cô không thể chối cãi, nhưng là hoàn cảnh hiện tại của cô ấy cũng đã đủ thảm. Nếu để cô tự mình đi gϊếŧ cô ấy, có lẽ cũng không xuống tay được.
Đồng Tam hàm hậu cười nói:
“Y Y, chính cô ta đã hại em, cũng hại cả anh, vì sao em vẫn nhân từ như vậy? Nếu không phải tại cô ta, em cũng sẽ không bị hiến tế, chúng ta cũng sẽ không biến thành như bây giờ! Mọi chuyện em gặp phải đều là do cô ta gây nên, tất cả mọi người có thể tha thứ cho cô ta, chỉ có em là không thể!”
“Gào!”
Dao mổ heo chém vào trên người quái vật, mỗi một đao hạ xuống, quái vật đều đau đến mức liên tục kêu thảm thiết.
Trên mặt đất toàn là máu đen của quái vật, một dòng suối nhỏ màu đen dòng suối nhỏ dần dần lan đến bên cạnh quan tài đỏ, lại không dám tới gần nơi đó.
Mà một màn này vừa vặn bị ánh mắt sắc bén của Thẩm Hoặc phát hiện.
Cậu đi đến gần quan tài đỏ, phát hiện ra một đồ vật giống một góc lá bùa màu vàng, rất giống ở phì triện bằng chu sa ở sau cánh cửa khách sạn.
Máu đen trên người quái vật thật sự không có chảy vào quan tài,mà lại tạo thành một khúc cua chảy vòng qua hướng khác.
Quái vật hoài mang thai ác quỷ, cho nên bản thân cũng bị biến dị.
Điều này chứng minh thứ được giấu dưới quan tài đỏ có thể trấn áp ác quỷ!
Phát hiện này của cậu là tin tức tốt nhất cho hoàn cảnh hiện tại.
Ở một bên khác, Dương Y Y nhíu mày ngăn Đồng Tam lại.
“Đủ rồi, cô ấy sắp chết!”
Giọng nói của Dương Y Y làm ánh mắt điên cuồng của Đồng Tam thay đổi, trở thành tràn ngập ý cười.
Gã túm tóc quái vật, mạnh mẽ kéo quái vật tới trước mặt Dương Y Y.
“Trước kia cô ta hại anh, nói là anh làm cô ta mang thai, hiện giờ anh khiến cô ta chân chính thể nghiệm tư vị mang thai. Không chỉ có cô ta, còn có những tất kẻ đã làm hại em! Anh từ từ lột da của bọn chúng xuống thành những tấm da hoàn chỉnh, làm thành đèn l*иg! Thi thể biến quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ, để cho tất cả bọn chúng phải gánh vác hậu quả do tội nghiệt chúng đã gây ra!”Dương Y Y nhìn về phía Đồng Tam, vẻ mặt phức tạp.
Cuối cùng Thẩm Hoặc cũng hiểu rõ vì sao những chiếc đèn l*иg đó lại cổ quái như vậy.
Thì ra đều là làm từ da người!