Trời như bị đâm thủng một lỗ, trận mưa xuân này đứt đoạn liên tục hơn một tuần mới ngừng.
Studio không có việc gì, phần lớn thời gian trong ngày Tống Chiết Ý đều đi học ở trường, làm báo cáo đề tài, thời gian được lấp đầy, gần như rất ít khi nhớ tới Lục Giác.
Công tác chụp hình ở giai đoạn đầu của Cẩm Tâm Tú đã hoàn thành, Hứa Chân thường xuyên nói cho cô biết tiến triển mới nhất của nhóm Hán phục.
Hai người có hẹn nhau ăn cơm một lần, Hứa Chân lại nói đến Lục Giác, câu nào cũng tràn đầy vẻ ghét bỏ.
“Thằng nhóc này thật sự rất ngông, đoạn thời gian trước đi Lâm Thành thăm ông cụ nhà cậu ấy mấy ngày, bây giờ lại không an phận, nghe nói tự lái xe ra ngoài mấy ngày, hiện tại lại không biết ở xó xỉnh nào.”
Tống Chiết Ý hút nước chanh, lẳng lặng nghe tình hình gần đây của Lục Giác.
Khi còn học đại học London, Lục Giác nổi tiếng là người yêu thích dã ngoại, trong thời gian ở trường, không chỉ chăm lo việc học, mà còn thi bằng lặn, bằng nhảy dù, bằng bay lái máy bay. Trong khi đó, anh còn có một đoàn xe cố định, mỗi khi đến ngày nghỉ, đoàn xe của họ đều sẽ đi ra ngoài.
Toàn bộ lục địa châu Âu, đều bị bọn họ oanh tạc.
Có một quãng thời gian, nữ sinh nào của tiểu đội nhỏ ở đại học London cũng có một bộ thiết bị leo núi, túi cứu viện ngoài trời, vì muốn có một ngày bắt chuyện với Lục Giác, cũng có được tiếng nói chung.
Tuy Lục Giác đã quen ngông cuồng nhưng lần này Hứa Chân lại hiểu lầm anh. Anh quả thật tự lái xe, nhưng không phải đi đến nơi khỉ ho cò gáy gì đó, mà là đi một chuyến đến nơi nổi tiếng với đồ sứ.
Chờ anh mệt mỏi lái xe từ Cảnh Thị trở lại Bắc Thành thì trời đã sớm tối.
Lục Thành Diễn không ở nhà, sau khi Lục Du trưởng thành liền tự mình sống trong một căn hộ cao tầng ở nội thành, giờ phút này, căn nhà lớn trống rỗng, lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Lục Giác đơn giản tùy tiện ăn một ít đồ bảo mẫu chuẩn bị, rồi trở về phòng.
Gội rửa cơ thể mệt mỏi rồi từ phòng tắm đi ra, Chu Văn Nguyên gọi video call với anh.
Lục Giác lau tóc, lười biếng bắt máy.
Bên phía Chu Văn Nguyên mọi người tụ tập thành một vòng tròn, khói hun lửa đốt, giống như đang tổ chức một bữa tiệc.
Gương mặt to của Chu Văn Nguyên lấp đầy toàn bộ màn hình: “Ô, em chọn đúng lúc quá, anh Giác mỹ nhân mới tắm ra.”
Còn ngại một người thưởng thức không đủ, quay đầu gọi đám người đang nướng thịt kia: “Mọi người mau tới xem này, phòng riêng của anh Giác được lên sóng, phúc lợi tuyệt đối.”
Lục Giác còn chưa kịp mặc quần áo, thân trên trần trụi, quanh năm leo núi xuống biển nên dáng người rắn chắc uyển chuyển, rất đáng xem.
Thấy có con gái, lúc một đống đầu người đông nghịt nhào tới, anh tiện tay kéo áo ngủ phủ thêm.
Đều là đám người quen trước kia ra ngoài leo núi.
Nhìn thấy Lục Giác thì đều đến chào hỏi anh.
Lục Giác lấy điếu thuốc từ trong bao thuốc châm lên, nhàn rỗi cùng bọn họ hàn huyên vài câu.
Chu Văn Nguyên rất hiểu tính cách của Lục Giác, anh không nghiện thuốc lá, chỉ có lúc bực bội mới hút một điếu, vì thế vội vàng đuổi mọi người đi, đi sang bên cạnh hèn hạ hỏi:
“Anh Giác của húng ta gặp phải chuyện phiền não gì rồi.”
Chuyện phiền não?
Quá nhiều đi.
Không biết hỏi cái nào.
Lục Giác cũng không muốn nhiều lời, ánh mắt dừng lại ở góc trời xanh sáng ngời lộ ra sau khuôn mặt Chu Văn Nguyên.
Lúc này trong nước đã là buổi tối.
Ngoài khu biệt thự, lại càng yên tĩnh, một chút hơi người cũng không có.
“Mọi người đang ở đâu?”
“Một nông trại ở đồng bằng phía tây nước Mỹ, bây giờ là mười giờ sáng.”
Chu Văn Nguyên cầm điện thoại di động dạo một vòng chung quanh, cho Lục Giác xem trời xanh mây trắng, cùng một bãi cỏ thảo nguyên lớn.
Lục Giác phun ra một vòng khói: “Cậu đang muốn khoe khoang với tôi đúng không?"
“Sao có thể chứ, anh Giác, chúng ta đã lên kế hoạch đi chinh phục núi McKinley mà, chỉ muốn hỏi anh là có tới hay không, anh chính là trụ cột của chúng em đấy.”
Nghe đến núi McKinley, Lục Giác có chút ngứa ngáy.
Ở California, Mỹ, đỉnh núi quanh năm tuyết đọng phủ kín, được gọi là “Nơi gặp nạn của nhà leo núi”, vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh đã sớm muốn đi.
“Khi nào?”
“Tuần sau?”
“Ồ, vậy không đi đâu.”
Chu Văn Nguyên: “Không phải chứ, không phải chứ anh Giác, mới về nước vài ngày mà đã hoàn lương rồi, chị Du đáng sợ như vậy sao.”
Lục Giác cười khẩy: “Cút, tháng sau là sinh nhật ông nội tôi, đợi sau đó rồi tính.”
Chu Văn Nguyên cợt nhả: “Ủa, là sinh nhật của ông chúng ta, em cũng phải chuẩn bị món quà lớn.”
“Thôi khỏi đi, đừng dọa ông cụ nhà tôi sợ.”
Sở thích của Chu Văn Nguyên luôn rất kỳ quái, đi ngược với đại chúng, người bình thường còn không dễ dàng chấp nhận được.
“Chậc, nghe anh nói kìa, điều ông cụ không thể chấp nhận nhất chính là anh không yêu đương đấy.” Chu Văn Nguyên tàn nhẫn nói: “Lần trước gặp ông cụ, ông còn hỏi em là có phải anh không thích con gái hay không.”
“… Cậu im miệng đi.”
Lục Giác thấy phiền, lần này đi Lâm Thành gặp ông cụ, vốn chuẩn bị ở lại thêm vài ngày, nhưng ông cụ cứ nói bóng nói gió hỏi anh về vấn đề cá nhân, còn muốn giới thiệu cô gái cho anh nên hôm đó anh liền chạy.
Chu Văn Nguyên biết điều chuyển đề tài: “Anh Giác, đại thọ của ông cụ em không thể không thể hiện tấm lòng, anh tặng cái gì, cho em tham khảo với.”
“Đồ sứ.”
Chu Văn Nguyên a một tiếng, không hiểu lắm: “Cổ điển vậy sao.”
“Cứ cổ điển vậy đấy.”
Lục Giác tích tụ tàn thuốc thật dài, đưa vào trong vại thủy tinh phủi phủi.
Thật ra ở chỗ ông cụ, ngoại trừ lúc hỏi đến cuộc sống riêng tư của anh thì hầu hết đều rất dịu dàng.
Mấy ngày đó, ông cụ vui vẻ lấy ảnh chụp khi còn bé của anh ra cho anh xem, có thể kể liên hồi về câu chuyện sau mỗi tấm ảnh.
Trong đó có một bức ảnh của anh lúc bảy tuổi.
Anh mặc đồ thủy thủ, trong tay ôm bình sứ hai quai cao bằng nửa người của anh.
Bình sứ này là quà sinh nhật ông cụ tặng, ngày ra lò chính là ngày sinh của Lục Giác, rất có giá trị, Lục Du cũng có một bình sứ cùng tuổi với cô ấy.
Lục Giác mơ hồ có chút ấn tượng.
Cái bình sứ hai quai kia vô tình bị anh làm vỡ khi còn nhỏ.
Mặc dù ông cụ không nói thêm gì nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh kia, nét tiếc nuối trên gương mặt, Lục Giác thấy rất rõ ràng.
Dưới sự quấy rầy của Chu Văn Nguyên, Lục Giác đại khái kể câu chuyện bình sứ: “Sinh nhật ông nội tôi, tôi muốn tặng ông một cái giống hệt vậy, nhưng lần này tôi đi Cảnh Thị một chuyến, không tìm được cái giống thế.”
Chu Văn Nguyên trầm mặc vài giây: “Anh Giác, tuy rằng tìm không thấy nhưng anh có thể đặt người ta làm.”
Tay cầm điếu thuốc của Lục Giác khựng lại.
Sao anh không nghĩ ra nhỉ?
“Không nói nữa, tôi đi đặt vé máy bay đây.”
Lục Giác chuẩn bị đến Cảnh Thị một chuyến.
Chu Văn Nguyên vội vàng nói: “Anh Giác, cũng không cần chạy đến nơi xa xôi như Cảnh Thị, bố em cũng thích sưu tầm một ít đồ sứ, nghe nói Bắc Thành của chúng ta có một đại sư làm gốm sứ rất nổi danh, để em đi hỏi bố em thử.”
Cũng không lâu lắm, Chu Văn Nguyên trực tiếp gửi tới một địa chỉ.
Số 235 hẻm Lê Hoa.
Nhà Ngói.
*
Sản phẩm mới của Cẩm Tâm Tú được đưa ra thị trường đúng hạn vào đầu tháng 3.
Như Hứa Chân nói, sản phẩm mới được đưa ra thị trường liền bùng nổ, đơn hàng so với trước kia tăng gấp mấy lần.
Mọi người trong studio đều biết, công lao của Tống Chiết Ý là không thể thiếu, nhưng nguyên nhân lớn hơn là Lục Giác, theo phản hồi của nhân viên phục vụ, rất nhiều người mua sản phẩm mới, đều là vì Lục Giác.
Ở trên mạng, Lục Giác cũng nổi tiếng một phen.
Khắp nơi đều có người đang tìm hiểu xem anh là người mẫu nam của nhà ai.
Trong nhóm làm việc mỗi ngày đều có thể nhìn thấy tên Lục Giác tám trăm lần.
Thợ trang điểm Tiểu Triệu: [Lão đại, hay là chúng ta ký hợp đồng đưa anh ấy về studio của chúng ta đi, đây là miếng bánh thơm ngon, không thể để cho người khác nhanh chân đến trước]
Hứa Chân: [Yên tâm, không ai có thể ký với cậu ấy đâu]
Thợ trang điểm Tiểu Triệu: [Lão đại, cô có thể]
Hứa Chân: [Ồ, tôi cũng không ký nổi]
Thợ trang điểm Tiểu Triệu: [???]
Anh Trình ánh sáng: [?]
Thợ trang điểm Tiểu Triệu sốc toàn tập: [Còn có người lão đại không thể ký!]
Hứa Chân cũng là con nhà đại gia, chính là kiểu kiếm tiền dựa vào Hán phục không được thì phải trở về kế thừa gia nghiệp, rất hào phóng với người trong studio, tiền thù lao cho người mẫu cũng cao hơn giá thị trường.
Cô ấy không thiếu tiền.
Ngay cả Hứa Chân cũng nói không ký nổi, vậy có thể tưởng tượng được, Lục Giác trâu bò cỡ nào.
Trong nhóm yên lặng một giây, càng hưng phấn.
[Lục soái ca rốt cuộc có lai lịch gì vậy, thật tò mò]
@ Hứa Chân hơn mười lần, cũng không đợi được câu trả lời.
[Wow, phản ứng này của lão đại thật đỉnh, cảm giác càng thần bí]
Đột nhiên hưng phấn.jpg
[Tôi cũng vậy]
[Nói nhỏ này, tôi đã nghĩ ra tên cho đứa nhỏ của tôi và Lục soái ca sau này rồi]
Anh Trình ánh sáng luôn có thể đi ra giội nước lạnh tại thời điểm thích hợp: [Hưng phấn cái gì, thân phận cậu ta càng cao, chênh lệch của các người càng lớn]
Thợ trang điểm Tiểu Triệu: [Không, anh ấy càng lợi hại chúng tôi lại càng hưng phấn, có ai chưa từng mơ mộng hão huyền về hoàng tử và cô bé lọ lem đâu chứ]
Anh Trình ánh sáng: [Hoàng tử??? Khoa trương]
Tống Chiết Ý mới tan học, đã nhìn thấy Triệu Sảng và anh Trình đang tranh nhau xem ai có thể được gọi là “Hoàng tử”.
Cô mỉm cười, cảm thấy tầm nhìn của họ quá hạn hẹp.
Lục Giác đúng là tiêu chuẩn của hoàng tử.
Điều kiện bên ngoài càng không nói, rõ như ban ngày.
Về phần gia cảnh của Lục Giác, tuy rằng Lục Giác chưa bao giờ nhắc tới, cô cũng ít nhiều biết được một ít.
Trong “Tiểu đội nhỏ của đại học London”, một nữ sinh có chút bối cảnh trong nhà, nói nhà mình và nhà họ Lục có chút làm ăn qua lại, từng đăng ảnh biệt thự của nhà họ Lục vào nhóm, còn có ảnh chụp của bố Lục Giác.
Những người có chút chú ý đến giới tài chính và kinh tế trong nước đều biết người đàn ông nói năng thận trọng trong ảnh là doanh nhân nổi tiếng Lục Thành Diễn.
Đều họ Lục, dáng vẻ hai người lại có vài phần giống nhau.
Hơn nữa lúc Lục Thành Diễn từng nhận phỏng vấn, cũng từng nói có một trai một gái, con gái làm tổng giám đốc điều hành tập đoàn, con trai còn đang học ở nước ngoài.
Thân phận của Lục Giác là chuyện như ván đã đóng thuyền.
Sau đó, Lục Giác lại càng nổi tiếng hơn.
Trong tiểu đội nhỏ của London thường xuyên có người ảo tưởng gả cho Lục Giác, từ nay về sau trải qua cuộc sống bà chủ tao nhã.
Có được tình yêu, có được gia sản, vẹn cả đôi đường.
“Ý Ý, nghe Trần Phong nói, cậu không đi ăn à.”
Quách Oánh Oánh đi từ phía sau, ôm lấy cánh tay Tống Chiết Ý.
Giáo sư của Tống Chiết Ý dẫn theo bốn nghiên cứu sinh, ba nữ một nam, quan hệ đều rất tốt. Trần Phong là người con trai duy nhất, có một người bạn gái yêu xa, gần đây bạn gái cuối cùng cũng về nước nên hôm nay mời bọn họ ăn cơm.
Tống Chiết Ý cất điện thoại, mỉm cười lắc đầu: “Không đi, tớ đã nói với Trần Phong rồi, lát nữa tớ phải đến chỗ ông ngoại.”
“Được rồi, vậy cậu cứ đi đi.”
Quách Oánh Oánh đột nhiên duỗi thẳng eo, hưng phấn mà nói: “Đúng rồi, Ý Ý, tớ vừa mới nhìn thấy bộ ảnh lần này cậu chụp cho Cẩm Tâm Tú. Trước kia mình có xem ảnh chụp của người mẫu nữ đó, cũng rất quê mùa, nhưng thật sự đã được cậu hóa mục nát thành thần kỳ. Lần sau khi chúng ta hẹn gặp mặt, cậu phải giúp bọn mình chụp ảnh để bồi thường đấy.”
Tống Chiết Ý đồng ý rất sảng khoái: “Được, nhất định sẽ chụp cho cậu thật đẹp.”
Quách Oánh Oánh cảm thấy mỹ mãn, không khỏi tiếp tục nịnh hót: “A đúng rồi, người mẫu nam mới có dáng dấp tuyệt vời thật đấy! Độ thảo luận trên mạng cũng rất cao.”
Tống Chiết Ý: “...?”
Sao khắp nơi đều có thể nghe thấy tên của Lục Giác vậy chứ.
Cô giả vờ tức giận: “Chẳng lẽ không phải tớ chụp giỏi sao?”
“Ha ha ha, đương nhiên là cậu chụp giỏi rồi, cục cưng luôn rất lợi hại mà.”
Quách Oánh Oánh không chút keo kiệt giơ hai ngón tay cái lên.
Tống Chiết Ý bị cô ấy chọc cười.
Quách Oánh Oánh còn mơ mộng đến sắc đẹp: “Này, Ý Ý, cậu nói cho tớ biết, soái ca kia vốn dĩ đẹp trai như vậy hay là chỉnh ảnh thế.”
“Không có chỉnh ảnh, là ảnh gốc.”
Thật ra Lục Giác không hề ăn ảnh, cô cảm thấy bản thân Lục Giác đẹp hơn trong ảnh rất nhiều.
Quách Oánh Oánh phấn chấn: “Wow, Ý Ý, có phương thức liên lạc của soái ca không, cho tớ đi, tớ muốn quyến rũ anh ấy!!”
“...” Tống Chiết Ý: “Không có.”
Cô nghĩ, sau này cô và Lục Giác cũng sẽ không gặp nhau nữa.
*
Ngõ Lê Hoa nằm trong khu phố cổ ở phía Bắc của Bắc Thành, phần lớn kiến trúc đều tương đối cũ kỹ thấp bé vây quanh tứ hợp viện, ngõ nhỏ cũng tương đối quanh co nhỏ hẹp. Đi ở bên trong có thể nghe thấy giai điệu Bắc Kinh ngày xưa y y a a từ đầu tường truyền đến.
Lục Giác vòng vo vài vòng, rốt cục tìm được số 235 ngõ Lê Hoa.
Một tòa tứ hợp viện có vẻ hơi cổ kính, trên cửa gỗ sơn đỏ treo một tấm biển gỗ màu vàng nâu, trên đó dùng sơn đen viết hai chữ Nhà Ngói.
Lục Giác kéo khóa trên cửa, chạm vào cửa.
Không ai trả lời, cũng không ai mở cửa.
Đợi một lát, anh lại gõ vài lần nhưng vẫn như cũ.
“Cậu nhóc, đừng gõ nữa, hôm nay thứ sáu Nhà Ngói không buôn bán, ngày mai lại đến đi.”
Một ông cụ đưa chim đi dạo, có tâm nói cho Lục Giác biết, rồi chậm rãi đi về phía trước, biến mất sau bức tường xám.
Lục Giác hơi nhíu mày, vừa vặn, Chu Văn Nguyên gọi điện thoại tới.
“Anh Giác, anh đã hỏi chưa, Cung đại sư có làm được không?”
“Không thấy người, hôm nay đóng cửa.”
Chu Văn Nguyên ở bên kia đại dương mà thấy run rẩy.
Anh ấy có xem bản đồ hướng dẫn, chỗ ở của Lục Giác và ngõ Lê Hoa nằm ở hai đầu thành phố, anh lái xe tới, không kẹt xe cũng mất ít nhất ba tiếng.
Trước khi đến, Lục Giác còn nhờ anh ấy, nói bố anh ấy hẹn trước với ông Cung nhưng anh ấy đang chơi game nên quên mất. Chờ Lục Giác hỏi lại, anh ấy không dám nói mình còn chưa hỏi, mà vỗ ngực cam đoan có người ở đó.
Dù sao thì thứ sáu là ngày mọi người làm việc mà.
Chu Văn Nguyên cảm giác sắp gặp chuyện lớn, ấp úng một hồi, bắt đầu lanh lợi đánh trống lảng:
“Anh Lục bớt giận, em tìm cho anh chút thú vui ở gần đó, xem như chuyến đi này cũng không uổng phí.”
Lục Giác không kiên nhẫn để nghe Chu Văn Nguyên lẽo lự: “Được rồi, cứ như vậy đi.”
Cúp điện thoại, Lục Giác lại nhìn Nhà Ngói, cất di động đi về phía trước.
Giúp ông cụ Lục làm việc, anh luôn rất kiên nhẫn.
Huống chi loại phố cổ vẫn giữ được nét duyên dáng cổ xưa này, cũng đáng để đi dạo.
Con hẻm cũ rất gập ghềnh, đi vài bước thì gặp bức tường ở trước mặt, rẽ vào thì đột nhiên thông suốt rộng rãi.
Cũng không biết vòng vo mấy vòng, đằng sau tường xám ở trước mặt anh truyền đến tiếng nói chuyện.
“Tính tình ông cụ kia thật kỳ quái, mà sao lại có cô cháu gái ngoan ngoãn như cháu chứ, đúng là khiến người ta phải hâm mộ.”
“Linh Linh cũng rất nghe lời, lần trước tới con bé còn cho ông xem bài thi, thi đạt điểm tối đa đấy.”
“Hy vọng Linh Linh sau này cũng có tiền đồ như cháu.”
Bước chân của Lục Giác dừng lại.
Giọng nói già nua đó anh còn nhớ rõ, chính là ông cụ vừa mới dẫn chim đi dạo.
Mà giọng nữ mềm mại kia, nghe cũng rất quen tai.