1.
“Rầm___”
Tôi đột nhiên bật dậy, hít từng ngụm từng ngụm không khí, trong mơ lục phủ ngũ tạng rách toạt ra, khiến tôi thấy đau đớn kịch liệt, nỗi đau đó tựa như vẫn còn quanh quẩn trong lòng tôi.
Một cái gối đầu bỗng bị ném tới: “Hơn nửa đêm rồi còn phát điên cái gì?”
Thẩm Xuân Lan hùng hùng hổ hổ, giọng điệu ác độc: “Đúng là đen đủi, con nhỏ chết tiệt kia, nếu còn không ngủ thì đi ra ngoài làm cơm sáng đi!”
Tôi không trả lời, nằm xuống một lần nữa, nương theo ánh trăng mà nhìn cánh tay của mình.
Bóng loáng tinh tế, không có những vết sẹo tàn thuốc xấu xí, cũng không có vết cắt ở cổ tay.
Tôi đã trở về, về tới nơi cơn ác mộng bắt đầu.
Hiện tại, Thẩm Xuân Lan và tôi ở nhờ nhà một người thân trong thành phố, sáng mai, bà ta sẽ đưa tôi đến Khương gia.
Thẩm Xuân Lan sẽ làm bảo mẫu ở đó, mà tôi, đứa con kéo chân sau bà sau khi ly hôn, sẽ ở lại đó với bà ta.
Thẩm Xuân Lan, kiếp trước là mẹ trên danh nghĩa của tôi, cũng chính là người đẩy tôi ngã xuống từ tòa nhà cao tầng.
Miệng lưỡi bà xảo quyệt như rắn rết, sau khi ly hôn với Tô Kiến Quốc, rõ ràng là muốn cho con trai mình kế thừa tài sản Tô gia, lại nói rằng thương tiếc tôi ở quê một mình chịu khổ, mới muốn nuôi người con gái là tôi đây.
Đời trước, tôi đã bị bà ta che mắt như thế.
Tô Kiến Quốc, người đàn ông mà tôi gọi là cha, đã đánh đập, chửi mắng tôi, nói tôi chỉ là thứ nuôi phí tiền, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng ít nhất mẹ cũng yêu thương mình.
Thật là buồn cười!
......
Sáng sớm, Thẩm Xuân Lan liền thu dọn đồ đạc: "Lát nữa tao đưa mày đến chỗ làm việc của tao, mẹ là vì mày, muốn làm bảo mẫu, mày đến đó yên ổn đi học cho tao, không được gây chuyện phiền phức."
Tôi tỏ vẻ ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng dâng lên một tia chờ mong.
Một đời này, tôi đã đoán trước được chuyện xảy ra phía sau.
Mà tôi, tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ của đời trước.
Hai chúng tôi đi dọc theo đường lớn, đi tới khu biệt thự ở trung tâm.
Khương gia chính là chủ đầu tư của khu biệt thự này, giàu có đến mức không thể tưởng tượng được.
Vì bảo mẫu trước đó là dì Lý phải về quê chăm cháu trai, vừa hay lại là người cùng quê với Thẩm Xuân Lan, nếu không, công việc làm bảo mẫu ở nhà giàu còn lâu mới tới lượt bà.
"Ồ, Xuân Lan, bà tới rồi! Năm đó chúng ta cùng nhau đi làm ở Khương gia, nếu không phải tại bà đột nhiên về quê kết hôn sinh con, chúng ta sẽ không phải cách xa nhiều năm như vậy cũng chưa được gặp nhau." Dì Lý cười chân thành, dẫn chúng tôi đến phòng ở của bảo mẫu.
"Tôi cũng thấy bất ngờ đây, vẫn là chị Lý nhớ đến tôi, nếu không, một người phụ nữ đã ly hôn như tôi làm sao có thể tìm được công việc tốt như vậy chứ!" Thẩm Xuân Lan nịnh hót đối phương, đưa đống hành lí nặng nề cho tôi cầm.
Tôi nhìn con đường nhỏ quen thuộc trước mắt, trong lòng không nhịn được run rẩy, mẹ ruột của tôi đang ở đây!
Kiếp trước sau khi chết, tôi không ngừng tự hỏi chính mình, nếu mẹ ruột biết hết những chuyện xảy đến với tôi, liệu bà có giúp tôi không?
Thẩm Xuân Lan độc ác xấu xa, nhưng lại dành tất cả tình yêu cho con ruột của mình.
Còn tôi thì sao?
Nếu có mẹ ruột tôi cũng sẽ được bà che chở phải không?
Thẩm Xuân Lan nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của tôi, không dấu vết mà nắm tôi lại, hung hăng liếc tôi một cái, trong ánh mắt mang theo sự cảnh cáo: "Nhìn cái gì mà nhìn! Tất cả thứ này đều là của đại tiểu thư nhà họ Khương, mày đừng có mà đỏ mắt ghen tị!"
"Ở yên vị trí của mình, đừng có mà mơ mộng hảo huyền!"
Thẩm Xuân Lan nói lời chính nghĩa, đổi lấy một tiếng trầm trồ khen ngợi.
“Nói rất đúng.”
Âm thanh khen ngợi êm ái rõ ràng như thế khiến tôi không khỏi rùng mình một cái.
Giọng nói này đến chết tôi cũng không thể nào quên được!
Khương Tĩnh Nhã!
Chính là vị "tiểu thư nhà giàu" đã bắt nạt tôi ở kiếp trước.