Đừng Cắn Em Mà

Chương 11: Nhen nhóm (H)

🍒

Đầu lưỡi linh hoạt quét qua từng thớ thịt non nhạy cảm, từng dòng nước chảy ra đều bị hắn nuốt hết vào bụng.

Cảm giác tê dại gần như nuốt hết lấy cơ thể của người con gái, âʍ ɦộ nhỏ co rút kịch liệt, nàng thét chói tai lên cực khoái.

Người đàn ông nhỏm dậy cắn vào mắt cá chân của nàng một cái, giây sau nắm lấy bàn chân ấy đặt lên vai mình, dươиɠ ѵậŧ sưng cứng nhanh chóng tiến lên thọc mạnh vào bên trong.

Dươиɠ ѵậŧ áp sát vào vách tường bên trong chuyên tâm kí©ɧ ŧɧí©ɧ mảnh đất nhạy cảm, tốc độ dập vào vừa nhanh lại vừa độc ác, chơi đến mức người con gái đờ đẫn chỉ còn biết nức nở rêи ɾỉ.

Khe nhỏ của nàng không ngừng co chặt lại, cảm giác như có vô số cái miệng nhỏ đang bú ɭϊếʍ lấy hắn, mυ'ŧ đến mức lưng hắn tê dại hết cả lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá đỗi mạnh mẽ khiến hắn càng bóp chặt lấy eo nàng hơn, dươиɠ ѵậŧ dưới háng dập mạnh liên hồi.

Hung tợn dập thêm mấy chục cái, Luis há mồm cái vào vai nàng chôn vào chỗ sâu nhất bắn hết ra.

Rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, một lượng lớn chất dịch màu trắng đυ.c cũng theo thế chảy xuôi ra ngoài, men theo rãnh mông chạy xuống thấm vào tấm ga trải giường.

Ánh mắt người đàn ông chợt nóng rực lên, bàn tay đang nắm bắp đùi của nàng khẽ siết chặt.

Bạch Mộc nhanh chóng khép đùi lại hòng chặn lại không cho thứ đó chảy ra nữa, nàng thỏ thẻ bảo muốn đi tắm.

Luis suy nghĩ nửa phút, giây sau đồng ý.

Nước trong bồn tắm đã lạnh từ lâu, người con gái run rẩy dựa người vào vách tường, trên mặt đất vẫn còn vài vệt nước chưa khô, thế nên mỗi lần bước đi đều phải cẩn thận.

Xả nước, dòng nước ấm ào ào chảy xuống từng chút lấp đầy bồn tắm, làn sương bay lên dần dần thổi đi cái lạnh ban nãy.

Lòng bàn chân chợt nhẹ đi, nàng bị người đàn ông ôm eo bỏ vào trong bồn.

Nhiệt độ nước thích hợp, Bạch Mộc híp híp mắt dựa vào thành bồn tắm tận hưởng.

Bàn tay Luis với xuống chạm vào bụng nhỏ của nàng, hồi sau lần mò đi xuống sờ vào mắt cá chân của nàng.

Người con gái lập tức co chân lại, hơi lùi ra sau kéo ra khoảng cách giữa hai người.

“Em tự mình tắm được.” Nàng múc nước đổ lên người mình, “Em tắm nhanh lắm.”

“Thế à?” Hắn hỏi ngược lại, bàn tay vươn ra nắm lấy bàn chân không còn chỗ nào để trốn kia, sờ vào các ngón chân, sờ vào lòng bàn chân, sờ vào mắt cá chân rồi trượt lên bắp chân, trượt đến đầu gối.

Khóe môi hắn khẽ cong lên nở nụ cười hài hước, ở giữa làn hơi nước mờ ảo này bỗng nụ cười ấy chói mắt đến lạ, nhưng nó cũng chỉ nở vẻn vẹn có mấy giây thôi.

Trái tim người con gái chợt rung động, niềm rung động khó tả khiến nàng thở hổn hển dồn dập, nàng vội vàng đưa mắt sang chỗ khác, để tầm nhìn của mình chuyển đến mu bàn tay đang nằm im kia.

Bàn tay của người đàn ông vẫn đang trượt lên trên, hắn cương quyết len vào giữa hai chân nàng véo véo bắp đùi non ấy.

“Em không chạm tới nó.”

Trong lúc Bạch Mộc đang phân tâm thì hắn đã ngồi vào rồi.

Luis ôm lấy eo nàng, hắn hơi nhấc bổng nàng lên để nàng ngồi lên trên người mình, bắt nàng dang rộng hai chân sang hai bên sườn phơi ra nơi e ấp.

“…Chậm đã…”

Nàng còn chưa kịp ngăn lại thì ngón tay thon dài ấy đã đâm sâu vào trong rồi, nó luồn vào chậm rãi bới móc mớ tϊиɧ ɖϊ©h͙ sâu bên trong.

Dưới sự bôi trơn của tϊиɧ ɖϊ©h͙, ngón tay chui vào rất dễ dàng, vách tường mềm mại lúc đầu còn xô đẩy không chịu cho nó vào, thế mà vừa cắm có vài cái mà hồi sau đã bắt đầu gặm cắn ro rút lại.

“Ư hức …”

Người con gái dựa vào bên tai hắn thở hổn hển yêu kiều.

Hơi thở mềm mại xẹt qua bên tai, dươиɠ ѵậŧ vừa mới xìu xuống chưa bao lâu mà giờ đây đã cứng ngắc trở lại kê sát vào khe nhỏ, mỗi lần Bạch Mộc run lên là thứ thô to ấy lại đẩy nhẹ vào.

Toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong âʍ ɦộ nhỏ đã được lấy ra ngoài, dù thế nhưng ngón tay ấy vẫn cắm rút như cũ không chịu rút ra, đã thế hắn còn dùng nhiều chiêu xảo quyệt khác nhau kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng điểm trong động hoa nhạy cảm ấy.

Ánh mắt người con gái rã rời, vòng eo vài lần hơi lùi về phía sau hùa theo ngón tay đó.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn nơi nào đó trong khe nhỏ, nơi e ấp bất chợt co rút kịch liệt kẹp chặt lấy ngón tay ấy đến mức không thể rút ra ngoài.

“Á!”

Người con gái khẽ hét lên đạt tới cao trào, hai chân nàng không còn sức nữa xụi lơ ở trên người hắn, bầu ngực tròn trịa trắng nõn dính sát vào người của hắn, nước xuân chảy ra hòa hết vào trong nước.

“Ha ư …” Bạch Mộc dựa vào vai hắn thở hổn hển dồn dập, hơi nước thấm vào khiến nàng hơi choáng váng, ngay cả thở cũng thấy khó khăn.

Luis vuốt ve gáy nàng, thì thầm: “Ra ngoài nhé?”

“… Ừm.”

“Ôm lấy anh.” Người con gái chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã bồng nàng đứng lên rồi.

Vì giật mình nên Bạch Mộc vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn, lúc này nàng mới hiểu ra ý ấy của hắn.

Luis xoa xoa mông nàng, khe khẽ bảo: “Cả chân nữa.”

Giọng nói vừa khẽ vừa trầm lướt qua vành tai, niềm rung động khi nãy lại lần nữa thoảng qua trái tim nàng, người con gái im lặng, một giây sau quyết định đem hết thảy những nỗi niềm đó đổ lỗi cho làn hơi nước đang lượn lờ trong không khí này.

Bạch Mộc tựa trán vào vai hắn, hai chân vòng lên mấy lần rồi lại xụi xuống. Nàng bất lực, chỉ đành ngẩng đầu lên dùng đôi mắt mịt mù sương mờ của mình nhìn chằm chằm vào hắn, hồi sau dịu dàng dựa lại gần đặt xuống môi hắn một nụ hôn, thỏ thẻ nũng nịu: “Em hết sức rồi…”

Ánh mắt cầu xin như con thú nhỏ này khiến người đàn ông vô cùng hài lòng, hắn bợ mông nàng lên đi về phía trước vài bước, dươиɠ ѵậŧ thô cứng kia cũng chọc chọc vào bím nhỏ theo từng bước chân của hắn.

Mỗi một lần cất bước đều tiến vào một phần, chỉ mới vừa ra tới cửa mà Bạch Mộc đã thở không ra hơi, nàng ậm ừ thẳng lưng.

Người con gái đột nhiên ngẩng đầu trợn mắt nhìn hắn, đáy mắt đó có làn sương mù mênh mông, giọng nói mềm mại ấy chẳng những không chứa đựng chút tức giận nào mà ngược lại lại giống như đang vừa cự tuyệt lại vừa nghênh đón hơn: “Sao… Còn chưa đi ra ngoài?”

“Đi ra ngoài đây.” Người đàn ông hôn lên khóe mắt của nàng, “Ra ngoài ngay đây.”

Nói xong hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó vừa đi vào cắm vào.

Dươиɠ ѵậŧ thô to càng vào sâu theo mỗi bước đi của hắn, những đường gân xanh trên ấy cọ vào vách tường bên trong, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột độ khiến eo nàng mềm nhũn cả ra, đã thế hắn còn cố ý hơi hạ thấp tay xuống để cho nàng nuốt hết cả cây gậy vào.

“Hừ a!”

Hàng họ cứng ngắc đút vào khiến bụng nàng hơi đau xót, người con gái vô lực ngã xuống dưới.

Luis lại lần nữa bợ mông nàng lên, đặt nàng dựa vào bức tường cạnh cửa.

Không khí bên ngoài ùa đến khiến đầu óc của nàng minh mẫn trở lại, nhưng ngay sau đó lại bị giã đến rối loạn như thuở đầu.

Một tay người nọ bợ mông nàng, tay còn lại chống lên tường, hắn dùng tư thế này dập nàng liên hồi, nhiều lần còn đút vào tận chỗ sâu nhất.

Âʍ ɦộ bé nhỏ cực lực nuốt vào nhả ra, mỗi lần rút ra đều kéo theo một dòng nước xuân ngọt lành, chất dịch chảy xuôi ra ngoài trải qua hàng loạt cú nắc biến thành màu trắng đυ.c bám dính hết vào đám lôиɠ ʍυ chỗ giao nhau.

Cảm giác được lấp đầy khiến người con gái dần mất đi lý trí, giờ đây nàng chỉ còn biết ôm lấy vai hắn rêи ɾỉ yêu kiều, hai chân quấn lấy eo hắn phối hợp đong đưa, mỗi lần hắn rút ra là nàng đều sốt sắng vặn vẹo eo từng chút từng chút nuốt trở về.

Bầu vυ' tròn trịa mềm mại không ngừng nẩy lên, cặp đào tiên trắng nõn ấy bị những vết cắn đậm nhạt khác nhau bao phủ lấy, nụ hồng anh trên đó run lẩy bẩy đứng thẳng trong không khí, tựa như đang chờ người đến hái vậy.

Yết hầu của Luis khẽ nhúc nhích, hắn cúi đầu há mồm mυ'ŧ vào, răng nanh vì hưng phấn nên không tài nào rút lại được, hết lần này đến lần khác để lại trên làn da ấy những vết đỏ nhợt nhạt khác nhau.

Hôn từ bầu ngực lên đến tận cổ, hình như hắn rất thích để lại những dấu vết trên người nàng thì phải, mỗi một chỗ hắn hôn qua đều xuất hiện những dấu vết mờ ám khác nhau.

Hắn cắn vào động mạch đang đập thình thịch trên cổ của nàng, động tác dưới háng cũng vồ vập hơn, tốc độ đâm càng ngày càng dữ dội mãnh liệt, trong phòng tắm không ngừng vang lên tiếng da thịt đập “bạch bạch” vào nhau.

Kɧoáı ©ảʍ quét sạch hết ý thức của nàng, người con gái run lên kịch liệt, dòng nước xuân không ngừng tí tách tuôn ra chảy ngập hết bàn tay của hắn, trơn trượt đến mức mấy lần hắn xém không cầm cự được.

Mặt Bạch Mộc đỏ ửng nóng hôi hổi, nàng dùng chút sức lực cuối cùng của mình vòng tay qua ôm lấy eo hắn, dựa sát lại há miệng cắn vào vành tai của hắn hung tợn tiết ra.

Thứ thô cứng trong cơ thể đột nhiên nảy lên sưng to lên tiếp, cảm giác căng trướng khiến Bạch Mộc hoảng hốt sợ hãi, nàng lắc đầu thút thít: “Không được không được đâu, lớn quá… Ra ngoài đi mà…”

Luis chợt đâm mạnh vào chỗ nhạy cảm kia như đang trừng phạt nàng, sau một hồi giày vò cuối cùng hắn cắn vào cổ nàng thúc vào chỗ sâu nhất bắn ra.

Tầm mắt bị ánh sáng trắng bao phủ đi hết, Bạch Mộc thét lên ngẩng đầu thở hổn hển, ngay cả ngón chân cũng co quắp lại.

Cơn sướиɠ khoái dần dần qua đi, giờ phút này nàng chẳng còn sức để ôm lấy hắn nữa, người con gái thở dốc mềm nhũn nằm liệt trong vòng tay người tình của mình, mệt mỏi nhìn hắn rửa sạch nơi e ấp của nàng, rồi mệt mỏi để mặc hắn nhét mình vào trong chăn đệm êm ái.

Bạch Mộc buồn ngủ lắm rồi, mi mắt nàng rủ xuống, bộ dáng có thể ngủ thϊếp đi bất cứ lúc nào.

Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng nghe thấy có người gõ cửa, còn loáng thoáng nghe được vài câu không rõ ràng.

“Chuyện quan trọng … Lãnh thổ của con người … Phù thủy …”

Có người xoa xoa khóe mắt của nàng, nàng bỗng cảm thấy hai mắt mình nóng lên, sau đó không còn biết cái gì nữa.

Nàng ngủ rất sâu, ngủ từ 4 5 giờ chiều ngày hôm qua đến tận sáng sớm hôm nay, một đêm không mộng mị.

Trời vẫn còn hơi lạnh, nàng mở mắt lên theo thói quen liếc nhìn sang người bên cạnh.

Không có ai.

Nhìn quanh phòng.

Vẫn không có ai.

Bạch Mộc dần tỉnh táo lại hơn một chút, nàng mặc áo choàng bước xuống lầu.

Đại khái là hôm qua bị hắn gặm gặm cắn cắn mạnh quá nên giờ bắp đùi của nàng đau nhức vô cùng, lúc đi đường phải hơi khom người xuống, trong cực kỳ giống bà lão tám mươi tuổi.

Aumont thấy thế thì mở mồm cảm thán: “Hóa ra tuổi thọ của con người thường ngắn như thế.”

Bạch Mộc có thể nghe thấy sự “vui vẻ” trong giọng điệu ấy của gã, nàng bĩu môi hỏi: “Luis đâu?”

“Cô nên gọi là đại nhân Luis.”

Bạch Mộc: …

Nàng gằn giọng lặp lại từng từ một, “Xin hỏi, Luis, đại, nhân, đâu?”

Aumont hài lòng gật đầu, trả lời: “Bên phía nhân loại có một mụ phù thủy đang tác oai nên đại nhân đi giải quyết rồi.”

“Nhân loại?” Nàng nghe vậy thì hơi nhíu mày: “Ma cà rồng như mấy người mà cũng thích giúp đỡ mọi người à?”

“Tất nhiên là không rồi, chúng tôi đang ở trong mối quan hệ hợp đồng.” Gã cười: “Chúng tôi hưởng dụng thức ăn do con người cung cấp, thế nên chúng tôi sẽ giải quyết mấy vấn đề phiền phức cho họ.”

“Thỏa thuận công bằng mà, đúng không nào?”

Buổi chiều, Bạch Mộc ăn uống no say xong thì lấy mấy viên đá quý mình vừa chôm được ra.

Tổng cộng có ba viên, viên lớn nhất tương đương với một quả trứng chim bồ câu.

Sau khi rời khỏi nơi đây thì tiền là thứ tuyệt đối không thể thiếu, nếu không có cách về nhà thì ít nhất nàng vẫn còn có tiền để mua một căn nhà nhỏ để trồng trọt qua ngày.

Nhưng bây giờ trừ một ít tiền tiết kiệm ra thì không còn gì hết, Bạch Mộc cũng chưa nghĩ đến phải đi ra ngoài như thế nào, nàng nghịch mấy viên đá quý này một hột rồi lại nhét nó vào lại trong túi cột chặt lại.

“Đang làm gì đấy?”

Bỗng có một giọng nói vang lên bên tai nàng làm nàng run cả lên, cánh tay nổi hết cả da gà.

Heyman đứng sau lưng nàng cúi người nhìn xuống, gã ta nhìn chiếc túi trên tay nàng, tủm tỉm trêu ghẹo: “Mấy viên đá này không đủ cho cô sài đâu.”

Bạch Mộc nắm chặt túi trong tay trốn ra xa, cảnh giác nhìn từng cử động của gã.

“Đừng như thế mà.” Gã giang hai tay: “Ta đã hứa với anh ấy là sẽ không chạm vào cô rồi.”

Bạch Mộc vẫn như cũ không muốn tới gần.

Heyman cũng không ngạc nhiên, gã lười biếng dựa vào ghế sofa nghịch mấy chiếc cúc áo có họa tiết hoa hồng trên tay.

“Thần kỳ thật đấy, cô thế mà sống đến tận bây giờ.” Ánh mắt của gã lưu luyến nhìn vào cổ nàng, bỗng gã nhìn chằm chằm vào dấu cắn và dấu hôn trên cổ của nàng, giật mình hỏi: “Cô làm chuyện đó với anh ấy rồi à?”

Nói xong cũng không đợi Bạch Mộc đáp lại, gã ta lại nói tiếp: “Ta biết rồi, chắc là do kỹ xảo trên giường của cô rất tốt nhỉ.”

Gã chống cằm nheo mắt đánh giá hai vết cắn bầm tím kia: “Hương vị chắc chắn ngon lắm đây.”

“Muốn nếm thử quá đi mất …” Gã lẩm bẩm.

Bạch Mộc lặng lẽ đi về phía cửa.

Heyman vẫn đang đắm chìm trong ảo tưởng của mình, đột nhiên hai mắt gã sáng lên.

Một luồn bóng tối chợt lao đến nuốt chửng lấy tay vịn, Bạch Mộc đang định đặt tay lên thì giật mình rụt lại, bóng tối dần dần áp sát tới ép nàng lùi về chỗ gã người đàn ông kia.

“Cô muốn ra khỏi đây đúng không?”

“Ta có thể giúp cô.”

Bạch Mộc sửng sốt, nhưng nhanh chóng lắc đầu từ chối: “Không, tôi không muốn.”

“… Gì?” Vẻ mặt gã hơi cứng lại, nghi ngờ bật lại: “Cô rõ ràng…”

“Lúc nãy có nghĩ tới, nhưng hiện tại thì không.” Bạch Mộc không phải kiểu người ai nói cái gì cũng đều tin tưởng làm theo hết.

Mặt gã ta nháy mắt u ám đi, ngón tay thong thả lướt qua cúc áo, nhưng vẻ mặt đó chỉ kéo dài trong vài giây, giây sau đã trở lại vẻ ăn chơi trác táng thường ngày.

“Cô không tin ta thì thôi vậy.” Gã không biết lấy từ đâu móc ra một cuộn giấy ném lên bàn: “Bản đồ đây.”

“Tốt hơn hết là cô không nên tùy tiện chạy trốn một mình.” Gã nói tiếp, “Tất cả những con thú bên ngoài lâu đài này đều là do hắn ta nuôi, một con người như cô ra đó e là sẽ bị ăn đến không còn miếng xương nào cho mà xem.”

“Ta ấy à, chỉ là thấy thương hại cho cô vì bị mắc kẹt ở đây thôi. Không chừng một ngày nào đó hắn ta chơi chán rồi ném cô cho đám súc sinh kia ăn cũng nên, chậc chậc.” Gã lắc đầu thở dài, bày ra vẻ thương hại: “Yêu cầu của ta rất đơn giản, ta chỉ muốn một chút máu của cô thôi.”

“Thế nên là, nếu cô thay đổi ý định thì có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào, nhất trí không?”

___

Có ai thấy ông Aumont tấu hài thấy ớn hông, ổng thâm dã man luôn haha