Lý Quý Dương nghe Cam Lỗi nói với Doanh Chính cần cố gắng tập võ, tốt nhất có thể kết giao quan hệ với vài vị tướng quân, còn phải hiếu thuận quốc chủ, nhưng bản thân tuyệt đối không thể yêu thích xa hoa!
Lý Quý Dương nghe vậy liền đồng ý!
Bọn họ vừa dời qua, cần thu thập rất nhiều đồ vật, nhưng đó là việc của bọn người hầu, Lý Quý Dương ôm Lý Tín, Doanh Chính cũng chỉ mới gặp qua Lý Tín một lần, khi đó tiểu tử kia chỉ là một búp bê còn bú sữa, hiện giờ đã có thể chạy có thể nhảy.
Chủ viện có năm phòng lớn, Lan nãi mẫu cùng Thuần Nhã chỉ huy thị nữ mình mang theo thu thập, lại đem tiểu thiếu gia giao cho công tử chiếu cố.
Người nào không biết trong phòng khách chủ viện chính là con cả của quốc chủ cùng Cam tiên sinh a!
Lan nãi mẫu thật cao hứng, mà Thuần Nhã lại cảm thấy nàng thật thích suy nghĩ nhiều, tiểu thiếu gia mới bao nhiêu? Miễn cưỡng xem như được ba tuổi, ở trước mặt trưởng công tử có thể làm gì?
Không kêu khóc đã xem là tốt lắm!
Sắc trời tối xuống, Doanh Chính ở lại dùng cơm chiều, cùng Lý Quý Dương nói chuyện ăn thịt trệ.
- Sau này ăn thịt trệ đều cần cái gì kia.. phụ vương nói ngươi mỗi ngày không làm gì khác, chỉ làm.. những chuyện ngạc nhiên cổ quái như vậy!
Nhớ tới vẻ mặt bất đắc dĩ của quốc chủ, Doanh Chính buồn cười.
- Đây không phải là vì làm cho thịt trệ ăn ngon sao!
Vẻ mặt Lý Quý Dương như là bị oan uổng.
Cam Lỗi cười ha ha, Cam La cũng nghẹn đỏ mặt, tiểu Lý Tín đang được Lan nãi mẫu đút đồ ăn, không biết những người lớn đang cười cái gì, nhưng nếu ai cũng cười, vậy hắn cũng cười tốt lắm!
Ăn cơm xong Doanh Chính quay về cung, trước khi đi tìm đội trưởng hộ vệ làm cho Lý Quý Dương nhận thức một chút:
- Tân Thắng, vệ đội trưởng, võ nghệ cao cường, những người này đều là bộ hạ của hắn, ngươi yên tâm dùng.
Lý Quý Dương bị nước bọt của mình làm sặc!
- Khụ khụ khụ!
Ngón tay hắn run rẩy chỉ vào tiểu thanh niên trước mắt, ánh mắt giống như là gặp quỷ.
- Ngươi làm sao vậy?
Doanh Chính vuốt lưng cho hắn:
- Người đã lớn như vậy, vì sao còn bị nước bọt làm sặc đây?
Tân Thắng cũng kỳ quái nhìn Lý Quý Dương, hắn tới là phụ trách an toàn của vị này, đại công tử đã nói qua với hắn, vốn nghĩ rằng sẽ là một vị quý tộc cao ngạo, kết quả vị này hoàn toàn không có cái giá không nói, đối với thủ vệ như bọn họ cũng rất hào phóng, ngày đầu tiên đã gϊếŧ mười con trâu làm cơm nước cho bọn họ!
Mọi người tuy là lần đầu nhìn thấy chủ nhà, nhưng ấn tượng không sai, còn nghe nói muốn làm quần áo cho toàn bộ mọi người, còn có phần của bọn họ.
- Ngươi nói hắn gọi là gì?
Lý Quý Dương níu tay áo của Doanh Chính hỏi.
- Tân Thắng.
Doanh Chính khó hiểu:
- Các ngươi, nhận thức?
- Không biết a!
Tân Thắng không hiểu ra sao cả:
- Tiểu nhân lần đầu tiên nhìn thấy Lý công tử, trước kia chưa từng gặp qua, trước kia tiểu nhân là ở tiền tuyến, nếu gặp qua Lý công tử.. nhưng cũng không thể nào a!
Tiền tuyến cả ngày đều đánh giặc, dân chúng bình thường đều bỏ chạy, ai còn hướng chỗ đó gom a!
- Ngươi thật là Tân Thắng?
Lý Quý Dương quay đầu nhìn hắn xác nhận.
- Thật sự là Tân Thắng.
Tên của hắn mà còn sai sao?
Lý Quý Dương trợn trắng mắt, thật sự là giật mình:
- Được rồi, vậy ngươi ở lại đây làm việc.. a không, là ở lại đây thủ vệ, ta sẽ không bạc đãi ngươi, tương lai ngươi muốn ra chiến trường, cũng có rất nhiều cơ hội.
Khi nào Doanh Chính chuẩn bị diệt sáu nước, ta nhất định sẽ tiến cử ngươi, dù sao trong lịch sử ngài chính là một ngoan nhân a!
Kỳ thật trong lịch sử ghi chép về Tân Thắng rất ít, chỉ có "Sử ký, Tần Thủy Hoàng bản kỷ" có viết: Hai mươi năm, Yến thái tử Đan gặp Tần binh đánh tới, hoảng sợ, khiến Kinh Kha ám sát Tần Vương. Tần Vương tránh thoát, làm cho Kinh Kha tự sát, khiến Vương Tiễn, Tân Thắng công Yến. Yến ra quân đánh Tần, quân Tần phá phía tây Dịch Thủy của Yến.
Nói cách khác vị này cũng là một mãnh nhân, Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước đầu tiên tiêu diệt Yến quốc, mà phụ trách trận chiến tranh này chính là Vương Tiễn cùng Tân Thắng!
Một lực sĩ có thể cùng Vương Tiễn vào sinh ra tử!
Nhưng năm sinh của hắn không rõ, đại khái về sau anh dũng hi sinh, không đạt tới độ cao của cha con Vương gia, cho nên trong lịch sử ghi lại chỉ ít ỏi vài lời, không có đoạn đầu cũng không có đoạn dưới.
Nhưng con gái của hắn rất có danh!
Nữ thi Mã Vương Đôi nổi danh!
Tân Truy thi thể ngàn năm không hủ!
Rất có danh!
Lý Quý Dương rất muốn rống một tiếng với ông trời: Ông đang đùa tôi sao?
Hiện giờ vị Tân Thắng này đang ở cửa lớn nhà hắn, dẫn theo đội thủ vệ hai trăm người, canh cửa cho hắn đâu!
Thái độ của Lý Quý Dương đối với Tân Thắng làm cho Doanh Chính âm thầm ghi nhớ, hắn tin tưởng Tân Thắng, người không trong sạch Mông Vũ sẽ không đưa tới chỗ hắn, nhưng vì sao phản ứng của tiểu Dương lớn như vậy?
Thủy hoàng đế bệ hạ mang theo suy nghĩ mơ hồ quay về cung.
Bên kia Lý Quý Dương cũng tiễn hai cha con Cam Lỗi quay về sân của họ.
Trong Văn Tín hầu phủ, Lữ Bất Vi cho người chuẩn bị một ít lễ vật, gọi Dương Phi Anh:
- Hai ngày sau nếu có thời gian thì đi cách vách đi, đây là chuẩn bị lễ vật, chúc mừng bọn hắn thăng quan cùng nhà mới.
- Dạ.
Dương Phi Anh sụp mắt.
Hắn cũng xem như đi qua, hai ngày này cũng nên ra cửa, cách vách đều đưa tới ba ngày, cũng nên dàn xếp xong rồi.
Đối với Dương Phi Anh thuận theo, Lữ Bất Vi thật tự đắc:
- Làm cho người ta cho ngươi tiền, còn đủ dùng sao?
- Đủ, tại hạ đi ra ngoài xã giao chỉ cần biết là người của tướng bang, lúc tính tiền cũng ít dùng, có lẽ là vì chỉ trả phí tổn, không ai kiếm lợi của tại hạ.
Dương Phi Anh không để lại dấu vết nịnh nọt.
Lữ Bất Vi nghe xong đích xác cao hứng không thôi:
- Đều là quan hệ nhiều năm, bọn hắn quá khách khí.
Trên thực tế hắn thập phần tự đắc, hiện tại thương nhân trong Hàm Dương thành đều xem Lữ Bất Vi như là tấm gương, ánh mắt chỉ hận giống như hắn, vừa có thể làm quan vừa có thể bán dạo.
Quyền tài có đủ không chậm trễ.
Ngày thứ ba, Dương Phi Anh tới nhà bái phỏng.
Trực tiếp đưa đi sân của Cam Lỗi, Dương Phi Anh đưa đồ vật cho Lý Quý Dương.
- Là gọi ngươi đi tới?
Cam Lỗi nở nụ cười.
- Phải đó, để cho ta tới đây.
Dương Phi Anh cũng cười, mang theo vẻ tùy ý tiêu sái, không còn vẻ chua sót như trước.
- Sân trước mặt cũng lưu cho ngươi một sân, ngươi xem có thích hay không, muốn dùng cái gì cứ việc đi tìm Lý Phúc quản gia.
Cam Lỗi có thể quyết định nửa quyền hành của Lý Quý Dương, vả lại nhà kia đúng là lưu cho Dương Phi Anh, bên cạnh nhà của Cam Lỗi.
- Dạ!
Người Dương Phi Anh mang tới đều là của Lữ Bất Vi, cho nên không thể dùng, buông lễ vật liền đi, còn lại một mình Dương Phi Anh đi theo Lý Phúc về sân của mình.
Lý Quý Dương đi xem lễ vật của Lữ Bất Vi, kỳ thật đều là loại có hoa không quả, đồ gốm lớn, đồng thau tinh mỹ, còn có chút chén đũa bằng vàng linh tinh, nhìn thấy đẹp nhưng không quá hữu dụng.
Hắn quay về gặp Cam Lỗi:
- Dương tiên sinh đi rồi?
- Không có, là về sân của hắn trước.
Cam Lỗi nói.
- Chính là buông xuống?
Lý Quý Dương hỏi.
- Buông xuống, không buông thì có thể thế nào? Dương Phi Anh thích ứng nhanh hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.
Cam Lỗi buông thẻ tre trong tay:
- Lữ Bất Vi cho thứ tốt gì?
- Một ít đồ chơi có hoa không quả.
Lý Quý Dương oán hận:
- Cho ta chút vàng cũng tốt a!
- Hắn đây là lấy vật dụ ngươi, ngươi thấy lễ vật như thế nào, chính là hắn nhìn thấy ngươi như thế nào.
Cam Lỗi chỉ điểm:
- Hắn đây là muốn trước thu phục ngươi sao!