Editor: Lizy317
Tây Phong một đường chém chém gϊếŧ gϊếŧ, còn Tiểu Hỏa lại một đường ăn ăn uống uống. Đi được nửa đường, Tiểu Hỏa đã no căng bụng.
Những con ác thú ào ào tránh lui, không dám tấn công Tây Phong. Nàng vẫn như cũ, nhắm mắt đi về phía trước, lấy kiếm dò đường. Mãi cho đến khí cảm thấy chướng khí đã tiêu tán hết, nàng mới mở hai mắt. Đôi mắt sáng quét khắp bốn phía. Nàng đã đến đầm lầy cuối cùng.
Tây Phong bước một bước đến bên bờ đầm lầy, đồng thời trở tay thu kiếm, đêm ống sáo giắt lại vào bên hông.
Tiểu Hỏa vuốt cái bụng căng tròn, ợ lên một tiếng, nó hướng phía trước chỉ chỉ: "Chỗ đó. Khí tức của Nhân Tử cô nương này cũng thật là kì lạ. Dù bị cách trở bởi một khối đầm lầy dài như vậy, thế mà vẫn cảm nhận được rõ khí tức của cô ấy. Nhân Tử cô nương này thật không giống người phàm."
" Cha mẹ Nhân Tử từng nói từ nhỏ cô ấy khác biệt với mọi người. Muông thú thân thiết với cô ấy, đưa đồ ăn cho cô ấy giống như cha mẹ. Cho dù cha mẹ Nhân Tử là thợ săn, thú rừng cũng không căm ghét Nhân Tử."
"Nhưng cô ấy tuyệt đối chỉ là một người phàm."
"Có lẽ là cô ấy có chút tiên căn."
Xa xa trong rừng, đột nhiên có chim muông bay lên, giống như bị con người làm kinh động, chim chóc bay loạn tám phương.
Tây Phong đưng bước, chăm chú nhìn, ở trong từng đợt gió yêu ma có thể ngửi ra khí tức của người phàm. Nàng bước chân nhanh hơn, muốn nhanh chóng tìm được Nhân Tử. Bất luận là người phàm nào, ở nơi yêu sơn này, sớm muộn gì cũng dầu hết đèn tắt.
Nhờ có khứu giác nhanh nhạy của Tiểu Hỏa, Tây Phong muốn tìm người cũng không khó.
Rừng núi rậm rạp, cực kì nguy hiểm, nhưng Tây Phong không có tâm trạng nào để ý đến.
Mãi cho đến khi đứng trước cửa một sơn động, nàng mới dừng bước.
Tiểu Hỏa dựng thẳng hai cái tai lớn của mình, hướng vào bên trong nghe ngóng, sau đó lại ngửi ngửi, nói: "Ở bên trong."
Còn chưa nói xong nó đã bị Tây Phong xách lên. Tiểu Hỏa mặt tối sầm: "Ngươi..."
Lời lại chưa nói xong, nó đã bay lượn giữa không trung, người ném nó không có nửa điểm nể mặt bạn bè gì cả.
"Tây Phong, cô ca hát khó nghe muốn chết!"
Tiểu Hỏa gào lên một tiếng, rơi thẳng vào trong hang động. Nó dang rộng chân tay rơi "bịch" một cái, giống như một ngọn lửa va chạm vào vách sơn động. Ánh sáng quanh thân nó làm cho những con dơi đang treo trên vách nhe răng, kêu lên ầm ĩ. Những con dơi vừa mới lại gần Tiểu Hỏa đã bị sức nóng thiêu trụi da lông, đau nhức đến mức run lẩy bẩy. Bọn chúng không dám tiến lại gần thêm nữa.
Tây Phong lắng tai nghe, "chậc, chậc" hai tiếng: " Tiểu yêu tinh thật là cứng đầu, trong động đã phát cháy lên rồi mà vẫn không chịu chạy ra."
Những con rơi trong động nghe thấy tiếng nói bên ngoài, chúng hung hăng kết thành một đàn lớn bay ra bên ngoài.
Tây Phong nghe thấy tiếng động chít chít ầm ĩ cũng không chút hoang mang. Nàng liền đặt tay dưới chiếc lá bên cạnh.
Sương còn chưa tan, trên lá cây còn dính chút bọt nước. Những bọt nước li ti rơi vào lòng bàn tay Tây Phong hợp thành một giọt nước.
Tây Phong thì thầm niệm chú, ném giọt nước lên trên."Ầm", giọt nước nhỏ lập tức hút hết ánh sáng bốn phía như bông hút nước. Trong nháy mắt, toàn bộ ánh sáng trong trời đất đã bị hút hết vào trong. Giọt nước phát sáng tựa như một mặt trời treo ở trước sơn động, chiếu sáng tám phương.
Những con dơi con chưa biết tình huống gì phát sinh đã ào ào bay ra. Bọn chúng vừa bay ra ngoài cửa động đã bị ánh sáng mãnh liệt làm cho chói mắt. Bị ánh sáng rực rỡ thiêu cháy hai mắt, những con rơi kêu rít lên, ngã nhào xuống đất.
Tây Phong đang nâng tay che mắt, nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết, nàng giơ tay búng một cái, giọt nước kia liền bị phá vỡ. Ánh sáng một lần nữa lại trở về trời đất.
Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua măt đất. Xác dơi chất đống, đen nghịt một mảng, con nào con nấy đều béo tốt. Đáng tiếc là nàng không ăn thịt dơi.
Thật là đáng tiếc quá đi.
Tây Phong đi bước qua mấy con dơi đang rêи ɾỉ trên mặt đất, nhẹ nhàng đi vào trong động.
Không biết Tiểu Hỏa đã đi nơi nào, nhưng nàng cũng không hề lo lắng cho nó. Nếu phải lo lắng không bằng lo lắng cho yêu quái nơi này, chúng sắp bị Tiểu Hỏa nuốt hết vào trong bụng rồi!
"Tiểu Hỏa, Tiểu Hỏa, ngươi ở đâu? Mau ra chiếu sáng cho ta!"
Dù cho Tây Phong kêu như thế nào, nó vẫn không xuất hiện.
Tây Phong hừ lạnh, gân cổ hát: "Mây trắng trôi cao cao~ chim muôn bay từ từ~ tìm bắt chú sâu nhỏ... "
"Đừng hát nữa!", Tiểu Hoa từ trong bóng tối nhanh chóng bay đến ngồi trên vai nàng, mắng: "Khó nghe chết đi được!"
"Ồ, vậy sao. "
Nhìn thấy ánh lửa, Tây Phong nhanh chóng đi xuyên qua hang động, hướng tới nơi đám chim chóc náo loạn hồi nãy.
Trước mắt nàng là một rừng cây rõ ràng đã bị người ta biến đổi. Chỉ cần liếc mắt qua, nàng đã nhận thấy một trận pháp. Nằm ở ngay tâm trận là một thiếu nữ.
Thiếu nữ mặc một bộ váy màu đỏ. Làn váy thật dài che kín mặt đất, tựa như hoa máu nở rộ. Cảnh tượng vừa tuyệt mĩ lại vừa quỷ dị.
"Là Nhân Tử", Tiểu Hỏa thì thầm, "Đây là huyết trận."
"Hả? Huyết trận! Trận này lớn rồi đây."
Huyết trận là một trận pháp rất tà môn, ngay cả đại yêu quái bình thường cũng không dám tùy tiện thử trận. Trận này chuyên dùng để giải trừ những phong ấn vô cùng cường đại.
Cần phải dùng đến huyết trận để giải trừ phong ấn đủ để thấy yêu vật bị phong ấn bên trong có đủ khả năng hủy diệt trời đất. Nếu thả yêu vật đó ra, khả năng bị phản phệ là rất lớn.
Tiểu Hỏa thấy nàng rất hứng thú liền đập đập bên tai nàng: "Cô mau tỉnh lại cho ta! Cô chính là bắt yêu sư. Lát nữa, con yêu quái xuất hiện, thứ đầu tiên nó ăn chính là cô đó!"
Tây Phong run lên một cái ngay lập tức đem ống sáo hóa thành kiếm. Nàng rút kiếm đi tiến đến trận pháp.
Nàng vừa lại gần trận pháp liền có tiếng yêu thú rống lên: "Cút!"
Tây Phong không hề ngừng bước, ngược lại bước chân lại càng nhanh. Nàng từng bước, từng bước tiến vào bên trong huyết trận. Huyết trận thoáng chốc dời sông lấp bể, váy đỏ tung bay như máu phun trào, từng luồng không khí đậm mùi máu tươi xộc vào trong mũi.
"Hóa ra là vì vậy..."
Tây Phong nhìn về phía thiếu nữ áo đỏ đang hôn mê bất tỉnh, cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao yêu quái muốn bắt Nhân Tử tới đây.
Đó là do Nhân Tử có thể chất kì lạ, có thể làm chìa khóa mở trân.
Nhưng vì sao lại phải đem chôn nàng dưới đất mà không trực tiếp bắt đi?
Tây Phong bụng đầy nghi hoặc, chém một nhát vào trong trận pháp, mở ra một con đường đầy máu.
Mùi máu ngày càng nồng đậm. Huyết trận đã tiến hành được một nửa. Yêu quái kia cũng không muốn quan tâm đến nàng mà chỉ toàn tâm toàn ý giải trừ phong ấn.
Tây Phong hóa thành ngọn gió, xuyên qua pháp trận tìm bóng dáng yêu vật. Chỉ khi tìm được nó, mới có thể hoàn toàn phá trận.
Tuy nhiên yêu quái kia lại che dấu cực kì tốt, Tây Phong không thể nào tìm được nó.
Đột nhiên, pháp trận lại một lần nữa cuộn trào. Mùi máu tươi nồng đậm bốn phía. Chẳng những chim chóc bay đi hết mà từ xa còn truyền lạ tiếng muông thú gào rống bất an.
Tây Phong nhíu mày, ánh mắt dừng ở trên người thiếu nữ váy đỏ đang bất động. Nàng bỗng nhiên hiểu được yêu vật đang ẩn thân nơi nào, trong nháy mắt liền bay về phía Nhân Tử.
Trong khoảnh khắc nàng đang hướng đến ngực Nhân Tử, một luồng hắc khí từ cơ thể Nhân Tử chợt bay ra. Tây Phong đột nhiên thu thế, xoay chuyển mũi kiếm tạo ra một vòng kiếm hoa xoay tròn, không chút chần chừ mà đâm về phía hắc khí.
Hắc khí rất nhanh đã thoát được, kiếm khí chỉ sượt qua một góc. Yêu quái kia đau đớn kêu lên một tiếng trầm thấp. Huyết trận nổ vang ầm ầm. Tâm trạng Tiểu Hỏa trầm xuống: "Không ổn!".
Yêu quái kia cao giọng cười to: "Ra rồi! Ấn chú mười vạn năm đã bị ta phá vỡ rồi! Ha ha ha..."
"Mười vạn năm?", sống lưng Tây Phong rét lạnh, mười vạn năm trước còn chưa có con người. Hiện giờ, yêu quái cường đại như vậy xuất hiện, nó chỉ cần tùy tiện lượn quanh nhân gian một vòng thì đối với nhân loại chính là thiên tai đại nạn.
Trên trán nàng chảy mồ hôi lạnh, trong lòng thầm mắng con Hắc Yêu kia không có chừng mực. Nàng rút khỏi huyết trận, tự bảo vệ bản thân quan trọng hơn.
Yêu vật bị phong ấn trong vách núi thức tỉnh. Yêu khí cường đại khiến sơn động nổ tung. Muông thú kinh hoảng chạy trốn, không dám tới gần, lại gần nơi này không khác gì đi vào chỗ chết.
Tây Phong nín thở, nhìn chằm chằm khe hở nứt ra từ từ. Yêu khí cường đại như vậy không thể nào bị người thường phong ấn.
Không biết là người nào có bản lĩnh lớn như vậy, có thể phong ấn đại yêu quái này.
Hắc Yêu kia cho rằng nó có thể tự mình khống chế yêu vật này?
Chờ bị phản phệ đi, đồ ngu!
Tây Phong trong lòng âm thầm mắng Hắc Yêu. Hồi lâu, nàng mới nhớ ra nên tự lo cho chính mình. So với con đại yêu quái này, nàng chỉ là một phàm nhân nhỏ nhoi, đã nguy hiểm càng nguy hiểm hơn.
Từ nãy đến giờ, Tiểu Hỏa không hề lên tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn lên, chẳng thấy bóng dáng Tiểu Hỏa đâu.
Đồ nhát gan!
Đại yêu quái sâu dưới vách núi dần thức tỉnh. Nó chỉ nhẹ nhàng giật giật mà khiến cả ngọn núi rung chuyển.
"Ra đi!", Hắc Yêu vừa hân hoan vừa tham lam, hắn sắp có trong tay cỗ lực lượng kia, run giọng nói: "Đi ra đi!"
"Oành"
Núi đá vỡ vụn. Một tia sáng xanh cao vạn trượng phát ra từ dưới đáy vực. Một bóng xanh thật lớn bay lên bầu trời, nhanh đến nỗi Tây Phong cũng chưa kịp thấy hình dáng rõ ràng. Ngược lại, nàng còn bị cuồng phong khi đại yêu quái bay lên thổi trúng, liên tục lùi mấy bước.
Thấy bóng xanh kia đang hướng phía mình lao nhanh tới, Tây Phong khϊếp sợ. Xong rồi! Nàng sắp bị đại yêu quái này ăn thịt rồi!
Khi bóng xanh sắp sửa chạm đất, Tây Phong mới nhìn thấy rõ ràng, nó chính là một con rồng xanh.
Thanh Long thân hình khổng lồ, dài không thấy đuôi, hai mắt uy nghi trang nghiêm, không giống với cái đáng sợ của tà ám. Nó đứng trên đỉnh núi, đưa mắt nhìn bao quát khắp mọi nơi.
Hắc Yêu hưng phấn tiến lên, không chút nào sợ hãi sự khổng lồ của nó: "Chính là ta thả ngươi ra. Sau này, ngươi phải nghe theo lệnh của ta."
Thanh Long cúi đầu, nhìn chằm chằm Hắc Yêu: "Là ngươi phá phong ấn?"
Hắc Yêu lớn tiếng đáp: "Đúng vậy!"
"Ngươi có biết là ai phong ấn ta không?"
"Ai?"
Thanh Long lạnh nhạt nói: "Ta."
"..."
"Cho nên hiện tại ngươi đánh thức ta là có ý gì?"
"..." Hắc Yêu trợn mắt, há hốc mồm.
Tây Phong không thể nhịn nổi, bật cười một tiếng.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tác giả có lời muốn nói:
Hắc Yêu: "Các ngươi được lắm! Ta chính là pháo hôi số một. Hẹn gặp lại!"
* pháo hôi = vật hi sinh, là nhân vật phụ chuyên đi làm nền cho nhân vật chính tỏa sáng.