Xin Lỗi Tôi Không Thể Buông Em

Chương 47: Tôi không có hứng thú với cô nhưng cô phải múa cho tôi ᒪàʍ Ŧìиɦ

Cô vội vàng che mặt lại, Đen đi tới bên thổi một hơi vào tai cô, nói nhỏ.

“Chỗ đó, cô làm tôi rất đau, hôm nay tôi sẽ để cô xoa dịu nó.”

Cô hiểu ra, chỗ đó mà Đen nói, cô lùi dần về phía sau.

“Tôi ghét ai đứng trước mặt tôi mà nhắm nghiền mắt lại. Mở mắt ra đi.”

Khá lâu Thanh Nhã mới tí hí mắt ra để nhìn.

Đen ngồi ngay ngắn trên ghế, nhưng tệ hơn là, Đen không mặc gì, cứ tồng ngồng như thế ở trước mặt cô. Cô rất xấu hổ với tình huống này.

“Tập làm quen đi, như thế này không phải thích hơn à?” Đen nheo mắt nhìn cô.

Trong lòng cô thì mắng biếи ŧɦái, một kẻ hoang da^ʍ vô độ, cô lại nhớ tới bạn cô nói rằng “mắt một mí vừa đĩ vừa da^ʍ” là có thật.

Chợt có tiếng chuông cửa, người phục vụ mở cửa đẩy xe đi vào, anh ta không hề cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Đen tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Cảnh này, anh ta đã quá quen thuộc, nhiệm vụ của anh ta là, dọn đồ ăn đặt lên bàn sau đó thì lui ra ngoài.

“Phục vụ tôi dùng bữa. Sau đó tính đến chuyện của hai ta.” Đen hất hàm ra hiệu.

“À không, tôi thay đổi ý.” Đen nhìn cô một lượt, nở nụ cười tà.

“Cởϊ qυầи áo ra.”

“Dạ.” Cô giật mình, ăn cơm thì cởϊ qυầи áo ra làm gì?

“Không nghe sao?” Đen hơi khó chịu.

“Cô không sợ tôi nói lại với Lý Nam Vương à?”

Nhắc tới Lý Nam Vương là cô nghĩ đến con vật đầy lông lá kia, thà phục vụ những tên đàn ông bệnh hoạn còn hơn phục vụ quái vật.

Cô chậm rãi cởi bỏ quần áo, chỉ mặc bộ đồ lót.

“Múa.” Đen lại ra lệnh cho cô.

Cô không dám trái ý, ngoan ngoãn nghe theo, sự sỉ nhục này cô lại tính lên đầu Lý Nam Vương. Vì hắn mà tôn nghiêm của cô mất hết, hắn cho cô nếm đủ mọi sự nhục nhã tủi hờn.

Đen vừa ăn vừa thưởng thức, đồ ăn mỹ vị.

“Múa không phải đứng im một chỗ, cô phải cọ xát trên người tôi, và mơn trớn vuốt ve cơ thể, nếu tôi thấy không hài lòng, thì cô biết như thế nào rồi đấy.” Đen lại đe dọa cô.

Cô cắn răng, nuốt nước mắt vào trong, Đen vừa bắt cô múa, vừa bắt uốn éo trên cơ thể để khiêu da^ʍ.

“Cơ thể của cô thực sự rất thơm đấy, tôi thích, đặc biệt là cặp mông này.”

Nói rồi Đen vỗ lên mông cô mấy cái, rồi lật người cô, cho nửa người ở dưới sàn, nửa trên ghế, và cầm hai chân cô gác lên cổ.

“Rên đi, đừng có cắn răng trợn mắt với tôi như vậy. Không thích đâu.”

Cô mím môi, nhẫn nhịn sự nhục nhã, và nghe lời.

“Đúng rồi, cái âm thanh này, nghe mới cảm thấy dễ chịu làm sao, cô và tôi rất có duyên đấy.” Đen nói trong hơi thở ngập tràn mùi vị tình ái.

Nghe hai từ có duyên mà người cô càng trở nên lạnh toát, rùng mình.

“Mùi hương trên cơ thể cô thật quyến rũ, khiến tôi không dứt ra được.”

Đen nói trong hơi thở nóng bỏng đầy ham muốn, bàn tay rắn chắc nhấc bổng ép cô vào tường, vào tình huống như thế cô chỉ còn cách ôm lấy cổ Đen.

Để mặc đen làm càn trên cơ thể, lúc này cô không có quyền phản kháng, chỉ ép bản thân thuận theo mà phối hợp.

Khi hành hạ đủ Đen Buông ra, sau đó gọi điện thoại, mấy phút sau có người bước vào.

Người thanh niên vừa bước vào, dáng người nhỏ bé mảnh mai, người đó liếc mắt nhìn cô một lượt, sau đó lại bổ nhào về phía Đen.

"Anh lại không thèm người ta nữa. Ghét anh, ghét anh.” Cậu ta đấm thùm thụp vào ngực Đen.

Thanh Nhã rùng mình vì giọng nói uốn éo, liếc nhìn người thanh niên treo lơ lửng trên người Đen.

"Ai bảo không thèm em chứ, ngoan nào." Đen vỗ mông người thanh niên và nhéo cho một cái.

"Đi tắm rửa rồi cùng anh dùng bữa."

Cậu ta uốn éo, liếc nhìn Thanh Nhã vẻ khiêu chiến.

Thanh Nhã không biết bản thân mình đang ở đâu, tại sao rơi vào trường hợp này chứ.

"Tôi hôm nay không có hứng thú với phụ nữ, may cho cô đấy."

Nghe được câu này cô thở phào, vừa nãy Đen chỉ hành hạ cấu nhéo khắp người cô.

"Tuy hôm nay không có hứng thú với phụ nữ, nhưng tôi rất thích phụ nữ vuốt ve khi tôi làʍ t̠ìиɦ." Đen nghiêng đầu nhìn cô.

Thanh Nhã tưởng như thoát nạn, nhưng ai ngờ vẫn không thể thoát ra được.

Từ trong phòng tắm cậu thanh niên kia đi ra, bên hông chỉ quấn khăn tắm, cậu ta nhảy lên người Đen ngồi vào trong lòng.

Hai người họ vừa dùng bữa vừa ân ái, cô cảm thấy rất ngượng ngùng. Nhưng cô cũng không thể thoát, việc của cô phải múa rồi giúp Đen massage...

Thân thể Thanh Nhã rất mỏi mệt, còn Đen vẫn dư sức chiến đấu, hai tên đàn ông vật lộn hết trên giường, rồi xuống sàn. Làʍ t̠ìиɦ đủ kiểu, đủ tư thế mà vẫn chưa thấy thỏa mãn.

Cô nhìn quầy bar nhỏ, phải chăng do uống nhiều loại rượu độc nhất vô nhị, nên Đen mới hăng hái như vậy.

Cô mệt mỏi, nên ngồi yên một chỗ, mặc dù không muốn nghe nhưng âm thanh va chạm nhau cứ vang lên bên tai, đặc biệt là âm thanh rêи ɾỉ của cậu thanh niên kia, như cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô.

"Tình yêu nhỏ, em càng ngày càng khiến anh dứt ra không được."

Đen nói trong hơi thở đầy sung mãn, chưa biết mỏi mệt là gì.

“Khϊếp thôi, anh càng ngày càng hăng, khiến người ta không chịu được, cứ đánh vào một chỗ người ta đau à.”

“Vậy em thích đánh vào đâu.”

“Vào đây này.” Cậu thanh niên dùng ngón tay búng nhẹ vào đầu cậu nhỏ của Đen.

Đen rên khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

“Chỉ có em mới làm anh thỏa mãn.”

“Xí… Chứ không phải con nhỏ xấu xí kia à?” Cậu thanh niên liếc nhìn cô, vờ hờn dỗi với Đen.

“Cô ta, không bằng em.” Nói rồi Đen chạm vào cậu nhỏ của chàng thanh niên kia vuốt ve, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ khi bị men tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Hai người họ lại tiếp tục ân ái kịch liệt hơn trước, tiếng va chạm nhau, cùng tiếng rêи ɾỉ thở dốc ngày càng mãnh liệt hơn.

Thanh Nhã khóc không ra nước mắt khi rơi vào hoàn cảnh này.

“Múa đi ai cho cô dừng lại.” Đen bất ngờ quát.

Thế là cô tiếp tục múa.

“Chừng nào tôi xong, cô mới được dừng lại.”

Chừng nào xong, biết tới lúc nào mới xong khi hai người còn cao trào như thế, mặc dù rất mỏi mệt, chân tay muốn rụng rời cô vẫn phải kiên trì hoàn thành tiết mục của mình.

Khi Đen dừng lại cũng là lúc cô mệt lả người rồi ngất đi, do sức khỏe kém với lại trong thời gian này cô bị thương, không được nghỉ ngơi dưỡng sức.

Khi cô tỉnh dậy cảm giác đầu tiên ập đến, là toàn thân đau ê ẩm, khó khăn lắm mới ngồi dậy được.

Cô nhìn xung quanh căn phòng thì rất yên tĩnh, đã không có ai.

Nhìn thấy ở trên bàn có để lại một tờ giấy, cô cầm lên đọc.

“Chuyện hôm nay nếu cô để lộ ra, cô sẽ biết như thế nào rồi đấy."