Đứa Ngốc Mới Yêu Ngươi

Chương 5

Chương 5
Mặt khác, Kiều Thủ Ngân và Mẫn nhi bước ra cửa lớn, lên một chiếc xe ngựa đã chuẩn bị xong từ lâu.

“Đưa ta đến Trần gia trang.” Kiều Thủ Ngân phân phó xa phu, cùng Mẫn nhi ngồi trên xe ngựa, sắc mặt đã dần dần dịu đi.

Mẫn nhi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, vụиɠ ŧяộʍ thở ra, một canh giờ đã qua rồi, dường như tiểu thư đã khôi phục bình thường.

“Tiểu thư, ngài rất lợi hại nha, ba vị di nương đều bị tiểu thư giáo huấn không nói được lời nào!” Nàng ta tán thưởng, rất bội phục.

Kiều Thủ Ngân có chút ảo não, dù sao nàng một chút cũng không muốn dùng loại thái độ này đối với nhóm di nương, nhưng là các bà ấy lại chọn ngay đúng thời điểm tâm tình nàng xấu nhất gây rối. . . . . . Ai!

“Muội đó! Luyện lá gan cho lớn một chút, không nên hơi một tí đã xanh mặt ra.” Đi theo nàng lâu như thế, sao lá gan vẫn nhỏ như vậy?

“Tiểu thư, người ta ở bên ngoài lá gan rất lớn.” Nàng ta vội vàng thanh minh.

“Nói cũng đúng, chuyện này không phải thật kỳ quái sao? Ở bên ngoài muội dám đấu khẩu nói lý lẽ với những nam hán cao sáu thước vạm vỡ, vì sao ở nhà lại giống hệt con chuột nhỏ?”

“Mẫn nhi cũng không biết, ai! Người ta cũng rất bực mình.” Khuôn mặt Mẫn nhi nhăn nhó, ai oán thở dài.

“Muội đó!” Kiều Thủ Ngân lắc đầu bật cười.”Được rồi, không nói chuyện các bà ấy. Muội có biết chúng ta đến Trần gia trang để làm gì không?”

“Tiểu thư muốn đi đến đại tạp viện phải không?” Ánh mắt Mẫn nhi ảm đạm.

“Ừm, muốn hỏi xem có một chút tin tức gì của Dung Dung không.” Trần Dung Dung kia, là một trong số những tỳ nữ bị Nhị ca nàng làm hại, sau khi mang thai bị Tam nương bắt buộc uống thuốc phá thai, sau đó đuổi khỏi Kiều gia. Những người khác nàng đã tìm được và thả dàn xếp thỏa đáng, nhưng Trần Dung Dung thì lại biệt tăm.

“Nhất định không có, bằng không Trần đại ca sẽ nói cho muội biết.” Mẫn nhi nhẹ giọng thở dài, Trần Dung Dung là của nàng bạn tốt, gặp được loại sự tình này, nàng so với ai khác cũng còn muốn khổ sở.

Kiều Thủ Ngân thở dài, bất kể như thế nào, nhất định phải tìm được người mới được.

“Xem ra không thể không phái thêm người tìm kiếm.”

Trong đại tạp viện Trần gia trang, hai, ba đứa trẻ đang chơi đùa trên khoảnh đất trống, một lão phụ nhân đang phơi quần áo ở góc sân, gà mái dẫn gà con tìm đồ ăn trên cỏ, heo mẹ mang theo heo con chơi bùn.

Xe ngựa dừng lại ở đầu hẻm, vì không thể chạy vào đường nhỏ được. Kiều Thủ Ngân và Mẫn nhi xuống xe, mang theo bao lớn bao nhỏ đi bộ đến đại tạp viện.

“Tam tiểu thư đến rồi, Mẫn nhi tỷ tỷ đến rồi!” Tiểu hài tử đang chơi đùa vừa nhìn thấy hai người, lập tức hoan hô đón chào, tiếng hô của bọn chúng lại gọi đến càng nhiều tiểu hài tử, từ tám, chín tuổi đến vừa bắt chước đi bộ theo tổng cộng có chín người, mỗi đứa vây xung quanh các nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang biểu tình hân hoan.

“Đại Bảo, Nhị Bảo, các đệ có ngoan ngoãn đến tư thục siêng tập viết chữ hay không?” Kiều Thủ Ngân hỏi hai đứa trẻ lớn nhất.

“Có, chúng đệ đã nhận biết nhiều mặt chữ rồi, phu tử nói, bắt đầu từ tháng sau, muốn dạy chúng đệ biết nghĩa!” Đại Bảo lớn tiếng nói, Nhị Bảo thì ngại ngùng gật đầu phụ họa.

“Tốt, giỏi lắm, đến đây, cho các đệ nè.” Nàng giao một bao lễ vật cho Đại Bảo.”Bên trong có văn phòng tứ bảo, hai người các đệ mỗi người một phần.”

“Cám ơn Tam tiểu thư.” Đại Bảo, Nhị Bảo tiếp nhận lễ vật, vui sướиɠ đứng một bên.

“Đại Nữu, muội lại đây.” Kiều Thủ Ngân ngoắc tay với cô bé lớn nhất đang đứng phía ngoài, trên tay còn đang ẵm một oa nhi nhỏ tuổi nhất.

“Tam tiểu thư.” Đại Nữu ngượng ngùng chậm chạp lại gần.

“Muội muội có ngoan hay không? Gần đây buổi tối còn gây ầm ỹ không?” Nàng thân thiết hỏi.

Đại Nữu lắc đầu.”Muội muội gần đây rất biết điều, ban đêm cũng ngủ rất ngoan.” Đại Nữu năm nay mười ba, ban đầu cũng muốn vào Kiều phủ làm việc, nhưng sau khi xảy ra chuyện của Trần Dung Dung, cha và nương của cô nhóc liền bỏ đi ý niệm trong đầu, tạm thời để nữ nhi ở nhà chăm sóc đệ muội.

“Tốt lắm.” Kiều Thủ Ngân sờ sờ đầu nàng, đem một bao lễ vật nhẹ nhàng đặt trên người đứa nhỏ, nháy mắt với Đại Nữu.”Đây là thứ lần trước ta nói sẽ đem cho muội, sau khi trở về phòng hãy mở ra.” Đây là vài cái yếm, mười ba tuổi rồi, sớm nên mặc.

Đại Nữu đỏ mặt, ôm muội muội và lễ vật, vội vàng khẽ chào, liền đi vào phòng.

Lễ vật phát từng món từng món, rốt cục, mỗi tiểu hài tử đã nhận được hết lễ vật, tản ra.

“Lại để cho Tam tiểu thư tốn kém rồi.” Lão phụ nhân lúc này mới có thể đi tới.

“Hoan bà bà.” Kiều Thủ Ngân và Mẫn nhi bước lên phía trước, đỡ bà ngồi vài cái ghế cũ kỹ ngoài sân.”Gần đây bà thế nào, cuộc sống có vui vẻ không?”

“Vẫn như vậy, mấy đứa con ta và thê tử của chúng đều làm ruộng, năm nay thu hoạch cũng không tệ lắm, may mà nghe theo lời Tam tiểu thư!” Hoan bà bà vui mừng nói.”Đúng rồi, Tam tiểu thư, ngày Trung thu Dung Dung không thể trở về một chuyến sao? Nó đã lâu chưa trở về nhà, Trung thu là ngày giỗ của cha nó, ít nhất để nó trở về cúng bái cho cha, có được không?”

“Chuyện này. . . . . . Ta sẽ thu xếp, Hoan bà bà, người đừng lo lắng.” Đôi mắt Kiều Thủ Ngân ẩn chứa chút áy náy, bởi vì không đành lòng để lão nhân gia thương tâm, cho nên các huynh trưởng Trần gia đều muốn giấu chuyện của Trần Dung Dung, không để bà biết.

“Nương!” Đột nhiên, con út Trần gia Trần Bích Hâm chạy từ bên ngoài về, đôi mắt chăm chú nhìn xem xét Kiều Thủ Ngân và Mẫn nhi, như là sợ các nàng nói chuyện gì không nên nói.

“A Hâm, sao con quay về sớm vậy?” Hoan bà bà kinh ngạc hỏi.

“Có người nói cho con biết Tam tiểu thư đến đây, vừa hay con có việc muốn thảo luận với Tam tiểu thư, liền gấp trở về.”

“Như vậy sao.” Bà gật gù.

“Nương, chúng ta đi ra ngoài trước, lát nữa Tam tiểu thư cũng sẽ không trở lại.” Trần Bích Hâm dặn dò một tiếng, liền dẫn đầu đi ra đại tạp viện.

Kiều Thủ Ngân liếc mắt nhìn nhau với Mẫn nhi, đành phải đi theo hắn.

“Các người về sau không cần đến nữa!” Vừa rời khỏi đại tạp viện, Trần Bích Hâm thay đổi thái độ ban đầu, không khách khí trừng mắt nhìn các nàng.

“Trần đại ca, tiểu thư chỉ quan tâm các người, muốn làm chút chuyện cho các người. . . . . .” Mẫn nhi lên tiếng trước, muốn nói giúp tiểu thư.

“Không cần!” Trần Bích Hâm đánh gãy lời nàng, “Những vật ngoài thân này thay thế được Dung Dung sao?! Chẳng lẽ Tam tiểu thư nghĩ tốn chút tiền thu mua mọi người, chúng ta sẽ quên Dung Dung phải chịu những gì ở Kiều gia?!”

Kiều Thủ Ngân im lặng không nói gì, trong lòng đã sớm chuẩn bị sẽ bị chỉ trích.

“Trần đại ca! Tiểu thư có lòng hảo tâm, huynh không nên hiểu lầm tiểu thư như vậy, tiểu thư nàng cũng rất khổ sở! Ta cũng rất khó chịu, Dung dung là bạn tốt của muội. Còn nữa, tiểu thư phái rất nhiều người tìm tung tích Dung Dung khắp nơi, sự quan tâm của người đối với Dung Dung tuyệt đối không thua kém các người!”

Ánh mắt Trần Bích Hâm phức tạp nhìn Mẫn nhi, lập tức bỏ qua một bên.”Tóm lại, về sau các người không cần đến nữa, nương ta vẫn chưa biết chuyện của Dung Dung, các người đến thường như vậy, nếu để bà hoài nghi…, ta không tha cho các người!”

“Nhưng Trần đại ca, Hoan bà bà vừa mới yêu cầu tiểu thư cho Dung Dung ngày Trung thu về nhà một chuyến.”

Trần Bích Hâm cả kinh, giận trừng mắt Kiều Thủ Ngân.”Ta đã sớm kêu các người đừng đến rồi, chính là không muốn phát sinh loại sự tình này, bây giờ thì tốt rồi, ngươi phải làm sao để Dung Dung về nhà đây?!”

“Ta sẽ tăng số nhân thủ tìm kiếm, cách Trung thu còn có thời gian gần nửa tháng, hi vọng đến lúc đó đã tìm được Dung Dung.”

“Bất kể như thế nào, từ nay về sau các người không được đến đây nữa!”

Kiều Thủ Ngân không hứa gì, liếc nhìn Mẫn nhi,”Mẫn nhi, ta về xe ngựa trước.”

“Tiểu thư. . . . . .”

“Có lời gì muốn nói, cứ nói đi!” Kiều Thủ Ngân cười nhẹ, rời đi trước.

Mẫn nhi cúi thấp đầu, mắt vụиɠ ŧяộʍ dò xét Trần Bích Hâm.

“Trần đại ca, về sau. . . . . . Ngay cả Mẫn nhi cũng không tới sao?”

Trần Bích Hâm nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

“Trần đại ca. . . . . .”

“Mẫn nhi, muội. . . . . .” Hắn đánh gãy lời của nàng.”Muội ở Kiều gia cũng phải cẩn thận một chút, cũng không nên bước theo con đường của Dung Dung.”

“Sẽ không, Trần đại ca yên tâm, tiểu thư mặc kệ ở đâu đều phải mang Mẫn nhi theo trên người, Mẫn nhi sẽ không bị bỏ lại một mình đâu.”

“Vậy thì tốt, nhưng bất kể thế nào vẫn nên cẩn thận một chút, trở về đi!”

“Trần đại ca, Mẫn nhi còn muốn đến nữa, có được không?”

Trần Bích Hâm mở miệng muốn cự tuyệt, nhìn mắt của nàng, lại nói không ra lời, vẻ mặt phức tạp biến đổi không ngừng, cuối cùng thở dài.

“Nếu như chỉ có mình muội, ta sẽ đón muội ở cửa sau Kiều phủ.”

“Vậy còn tiểu thư?”

“Nàng ta thì không được!” Hắn quả quyết cự tuyệt.

“Nhưng Mẫn nhi là tỳ nữ thân cận của tiểu thư, không thể rời tiểu thư.”

“Nếu nàng ta quan trọng như thế, vậy đừng tới!” Hắn thốt ra.

Mẫn nhi ủy khuất nhìn hắn.”Trần đại ca chán ghét Mẫn nhi sao?”

Trần Bích Hâm ảo não thở dài.”Không có, làm sao ta có thể chán ghét muội, bỏ đi, thích thì cứ đến!” Không có cách, đối với nàng, hắn không có cách! Kiều Thủ Ngân chết tiệt, nhất định là nhìn đúng điểm này, cho nên mới để nàng ấy nói chuyện riêng với hắn!

“Thật tốt quá!” Mẫn nhi cao hứng cực kỳ.”Ta đây đi về trước, lần khác lại đến thăm mọi người. . . . . .”

“Mẫn nhi, tuần sau muội không phải phải về nhà một chuyến sao?” Hắn nhớ rõ bất cứ chuyện gì của nàng, bao gồm ngày giỗ cha nàng.

“Đúng rồi! Sao Trần đại ca lại biết?” Nàng kinh ngạc.

“Đường xá xa xôi, Tam tiểu thư có cho người hộ tống muội không?”

“Không cần! Cũng không phải quá xa, không đến một ngày đã tới nơi rồi mà.”

“Ta đưa muội về!” Trần Bích Hâm bật thốt lên, đối với việc Kiều Thủ Ngân xem thường an toàn của nàng rất bất mãn.

“Hả?! Trần đại ca muốn đưa Mẫn nhi về nhà?” Mẫn nhi lúc này há to miệng, không thể khép lại.

“Đúng, bởi vì. . . . . . ừm, dạo gần đây nơi này không được an toàn như trước, có người bên cạnh an tâm hơn.” Hắn thoáng đỏ mặt.

“Trần đại ca thật tốt với Mẫn nhi, nhưng sao Mẫn nhi có thể gây phiền phức cho Trần đại ca chứ?”

“Không sao cả, muội là bạn tốt của Dung Dung, chẳng khác nào là muội muội của ta, bảo vệ muội cũng là chuyện nên làm.” Đáng chết, hắn không nên nhắc tới vấn đề này, hắn phải nhân cơ hội thổ lộ tâm ý chứ!

“Cám ơn huynh, Trần đại ca.” Mẫn nhi cười trong sáng, vẫy vẫy tay, bước chân nhẹ nhàng đến bên cạnh xe ngựa, lại vẫy tay với Trần Bích Hâm, mới nhảy lên xe ngựa.

Nhìn xe ngựa chậm rãi đi xa dần, Trần Bích Hâm bất đắc dĩ thở dài, ruốt cuộc nàng có biết cảm tình của hắn dành cho nàng không?

“Sao nàng ta có mặt ở đây?” Trần Bích Hâm trừng mắt nhìn Mẫn nhi đứng chung với Kiều Thủ Ngân, không vui hỏi.

“Tiểu thư nàng và bá bá trướng phòng (phòng sổ sách) muốn về phía Nam thu tô thuế, vừa hay tiện đường với Mẫn nhi, cho nên cùng đi thôi.” Mẫn nhi giải thích thật cẩn thận.

“Ta lo cho Mẫn nhi tốt xấu gì vẫn là khuê nữ chưa xuất giá, ở cùng ngươi cô nam quả nữ ba ngày, ai biết ngươi sẽ làm ra chuyện gì.” Kiều Thủ Ngân liếc xéo Trần Bích Hâm, nhìn sắc mặt của nàng, đại khái còn chưa bình tĩnh sau khi rời giường.

“Ta cũng không phải cầm thú xuất thân từ Kiều gia!” Hắn tức giận hừ.

“Được rồi, được rồi, hai người đừng cãi nữa!” Mẫn nhi lo lắng đứng trung gian hòa giải.

“Hừ!” Hai người đồng thời khẽ hừ, quay đầu về hai hướng.

Cứ như vậy, xe ngựa khởi hành, Kiều Thủ Ngân, Mẫn nhi cùng với trướng phòng Kiều gia ngồi trong xe ngựa, Trần Bích Hâm thì ngồi cùng xa phu, xuất phát đi về phía Nam.

Không biết qua bao lâu, Kiều Thủ Ngân đột nhiên rùng mình.

“Có tiếng đánh nhau.” Nàng xốc rèm cửa sổ lên, nhìn phía về rừng cây quan đạo trải dài phía Tây kia.

“Tiểu thư, làm sao vậy?” Mẫn nhi thắc mắc.

“Trong khu rừng có tiếng đánh nhau.” Kiều Thủ Ngân nói cho nàng ta biết, ngay sau đó lên giọng ra lệnh, “Dừng xe.”

Xa phu vội vàng dừng xe, nàng lập tức nhảy xuống xe ngựa.

“Tiểu thư, người đừng làm chuyện điên rồ!” Trướng phòng lo lắng gọi, biết tiểu thư nhà hắn muốn gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ.

“Lâm bá, người đừng lo lắng, Thủ Ngân đi một chút sẽ trở lại.” Kiều Thủ Ngân vừa nói xong, liền chạy về hướng cánh rừng, không quên quay đầu dặn.”Mẫn nhi, muội đừng đi theo, ngoan ngoãn ngồi nghỉ trên xe với Lâm bá. Trần Bích Hâm, làm cho tốt trách nhiệm của ngươi.” Chính là bảo vệ Mẫn nhi.

“Ngươi muốn làm gì?” Trần Bích Hâm hô to, nhưng không được đáp lại, nhìn bóng dáng của nàng biến mất trong rừng cây, không thể tin được nàng lại nhúng tay vào.

“Những người đó. . . . . . gặp họa lớn rồi.” Mẫn nhi thấp giọng lẩm bẩm, thương tiếc cho những nhân sĩ sắp đối đầu với tiểu thư.

“Tam tiểu thư nàng không phải chỉ là nữ tử yếu đuối thôi sao?” Trần Bích Hâm thắc mắc.

“Không đâu, lão gia nhà ta từ lúc tiểu thư sáu tuổi, đã quyết định tương lai sẽ giao cho nàng chưởng quản Kiều gia, cho nên từ năm đó trở đi, ngoại trừ học tập đạo kinh thương tất yếu, còn dùng một số tiền lớn mời võ lâm cao thủ dạy nàng võ công, Tam tiểu thư thiên tư (tư chất trời cho) thông minh, bắt chước cái gì đều dốc lòng hết sức.” Lâm bá vuốt râu nói.

“Vậy các người lo lắng cái gì?”

“Lo lắng cho những người đó thôi!” Mẫn nhi thở dài.”Cáu giận khi rời giường của tiểu thư còn chưa tan, đại khái còn phải một khắc nữa mới có thể khôi phục bình thường, mà chuyện xảy ran gay lúc này, cũng đủ làm cho những người đó thảm bại rồi.”

“Cáu giận khi rời giường?” Trần Bích Hâm lại càng thêm hồ đồ.

“Thời điểm tiểu thư vừa rời giường tính tình rất kém, Trần đại ca không thấy tiểu thư sáng hôm nay, so với tiểu thư lúc trước huynh từng gặp không giống nhau sao?” Bởi vì muốn sớm xuất phát, cho nên bọn họ rời giường sớm hơn so với bình thường, tính tình tiểu thư cũng kém hơn thường ngày.

“Ta cũng cảm nhận được.” Thì ra Kiều Thủ Ngân cũng có một mặt này.

“Lúc này người ngủ không đủ giấc, ít nhất phải một canh giờ sau tiểu thư mới có thể khôi phục bình thường, nhìn thời gian, đại khái còn một khắc.” A di đà Phật, thiện tai thiện tai!

Kiều Thủ Ngân thật cẩn thận tiếp cận phạm vi đánh nhau, ẩn thân phía sau cây theo dõi cuộc chiến, nhìn thấy rõ ba người bị bao vây, kinh ngạc há to mồm.

Là Lý Mộ Tỉnh và hai hộ vệ của hắn!

Lý Mộ Tỉnh được hai hộ vệ bảo hộ đứng bên trong rất khá, chẳng qua mười tên hắc y nhân bao vây bọn họ cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, làm bọn họ có chút mệt mỏi ứng phó, trên người đã có nhiều chỗ bị thương, xem ra không kéo dài được bao lâu.

Quả nhiên, tiếp theo trong nháy mắt, nhóm hắc y nhân lần lượt thay đổi nhanh chóng đánh úp về phía bọn họ, trên người hai người Tiêu Quân Đình và Tiêu Quân Hạo hai lại thêm vài vết thương sâu đến tận xương, không chỉ có như thế, ngay cả Lý Mộ Tỉnh cũng bị chém hai nhát.

“Vương gia!” Tiêu Quân Hạo kêu lên, một mặt ra sức ngăn cản công kích, một mặt tự trách áy náy không thôi.

“Đừng phân tâm!” Lý Mộ Tỉnh cắn răng nhịn đau nhức, cúi đầu né lưỡi đao đang lao về phía hắn.

Những người này thật sự là thần thông quảng đại, hắn mới ra khỏi cửa thành không bao lâu, bọn họ đã phát hiện, có thể thấy được chuyện này quả thật có liên quan đến người trong cung!

“Vương gia cẩn thận!” Khóe mắt Tiêu Quân Đình thoáng thấy một cây đao đã sắp tiếp cận Lý Mộ Tỉnh, che chắn không kịp, trong lúc nước sôi lửa bỏng, chỉ có thể bổ nhào về trước, lấy thân mình bảo vệ, thay hắn chịu một đao.

“Quân Đình!” Lý Mộ Tỉnh kinh ngạc kêu lên, thân thủ chống đỡ hắn đang ngã xuống, đến tận giờ phút này, chỉ còn lại Tiêu Quân Hạo miễn cưỡng chống trả, bọn họ lâm vào khổ chiến.

Đây là một loại bố trận, nàng trùng hợp biết phương pháp phá giải, chậc! Xem ra không ra mặt cũng không được.

Kiều Thủ Ngân nói thầm trong lòng, chợt thấy một bả đao khác muốn bổ về phía Lý Mộ Tỉnh, nàng nhặt một viên đá tròn, lập tức ném về phía tay cầm đao.

Keng một tiếng, lưỡi đao lệch khỏi quỹ đạo, chỉ xẹt qua cánh tay Lý Mộ Tỉnh, tránh được một đao trí mạng.

“Ai?!” Hai gã hắc y nhân rời khỏi trận địa, nhìn về hướng nàng.

Kiều Thủ Ngân thân hình lướt gấp tới, một chiêu “Nhu quyền ảo ảnh” lấy đao trong tay một gã hắc y nhân, sau đó dùng cây đao kia làm vũ khí, chém đứt gân chân hai gã hắc y nhân, làm cho bọn họ chính thức gia nhập hàng ngũ phế nhân.

“A!” Bọn họ kêu thảm một tiếng, té trên mặt đất không cách nào tác quái nữa.

“Kiều lão bản?!” Lý Mộ Tỉnh kinh ngạc nhìn vị cứu tinh đột nhiên trên trời rơi xuống này, lại có thể là nàng?!

“Cẩn thận!” Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Kiều Thủ Ngân phi thân vươn đao chặn lưỡi đao chém sau lưng Tiêu Quân Hạo, hứng lấy hầu như toàn bộ công kích.

“Hộc. . . . . . Hộc. . . . . .” Tiêu Quân Hạo thở dốc kịch liệt, bởi vì nàng xuất hiện, làm hắn thả lỏng không ít. “Cám ơn. . . . . . Kiều lão bản.”

“Hãy bớt sàm ngôn đi, chuyên tâm đối phó với địch, ta cũng không phải đến giúp mấy người nhặt xác.” Nàng không khách khí nói. Một hắc y nhân lao đến, tiếp theo nháy mắt lại giải quyết đi một người nữa.

Quả nhiên giống như phán đoán của nàng, dù trận thức của bọn chúng mười người thiếu đi hai cũng không gặp ảnh hưởng. Nhưng thiếu ba người thì lại khác, trận thức của đám người hắc y nhân xuất hiện lỗ hổng.

“Lợi dung thời cơ này, bên trái!” Kiều Thủ Ngân gọi Tiêu Quân Hạo, cùng lúc hắn thẳng hướng bên trái, nàng thì nhanh chóng đánh hướng bên phải, trong nháy mắt, đám hắc y nhân hai bên trái phải bị đánh bay khỏi trận thức, ngã trên mặt đất mà chết, mà còn lại ba người, thì bị điểm huyệt thân mình không thể nhúc nhích.

“Là ai sai các ngươi ám sát Vương gia?” Tiêu Quân Hạo chất vấn.

“Hừ!” Ba người hừ lạnh, không trả lời.

“Nếu không thành thật cung khai, đừng trách ta nghiêm hình bức cung!” Tiêu Quân Hạo uy hϊếp nói.

“Chậc! Ngươi thật làm ta muốn nôn.” Kiều Thủ Ngân lạnh giọng khinh thường nói, tiến lên đẩy hắn ra.”Ngươi đi chiếu cố Vương gia nhà ngươi đi! Có lẽ hắn không chịu đựng nổi nữa.”

Tiêu Quân Hạo cả kinh, lập tức đi đến bên cạnh Lý Mộ Tỉnh.

“Vương gia. . . . . .”

“Ta vẫn tốt, nhưng Quân Đình. . . . . .” Lý Mộ Tỉnh nhìn Tiêu Quân Đình trong lòng hắn.

“Ta. . . . . . Không có việc gì. . . . . .” Hắn ra sức thốt ra một câu.

“A ——” Tiếng hét thảm làm cho ba người cả kinh, đồng thời nhìn phía Kiều Thủ Ngân, kinh ngạc nhìn thấy nàng đã cắt một bên lỗ tai của tên hắc y nhân.

“Hắn không nói, bây giờ tới phiên ngươi.” Kiều Thủ Ngân nhìn phía tên hắc y nhân thứ hai.”Là ai phái các ngươi tới?”

“Ta. . . . . . Chết cũng không khai!” Giọng hắn run rẩy.

“Như vậy sao. . . . . .” Nàng lạnh lùng cười, giơ tay chém xuống, tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên, mũi của tên hắc y nhân thứ hai cũng bị cắt xuống.

“Trời ạ!” Tiêu Quân Hạo thấp giọng rì rầm, mà Lý Mộ Tỉnh và Tiêu Quân Đình cũng có cảm thụ như vậy, chính là không còn khí lực để sợ hãi than vãn.

“Kế tiếp là ngươi.” Kiều Thủ Ngân đứng trước mặt tên hắc y nhân thứ ba.”Vấn đề cũ, là ai phái các ngươi tới ?”

“Ta. . . . . . Ta. . . . . .”

“Ngươi biết kế tiếp ta muốn cái gì không? Hắn là lỗ tai, hắn là mũi, về phần ngươi! Chỉ còn lại đôi mắt.” Nàng nở nụ cười chẳng khác gì địa ngục âm u.

“Ta nói! Ta nói!” Hắn kinh hoàng sợ hãi la lớn.”Phải . . . . . A ——” Chưa kịp nói xong, phút chốc hai mắt hắn trừng lớn, ngã phục xuống đất, trên lưng gắm một cây chủy thủ, toàn bộ lưỡi dao ngập trong thi thể, chỉ còn lại chuôi đao, đủ thấy lực đạo rất mạnh.

Ngay sau đó, chỉ trong chớp mắt, người duy nhất sống sót cũng bị diệt khẩu.

Đôi mắt âm trầm của Kiều Thủ Ngân quét về chỗ sâu trong rừng, đang muốn phi thân lùng bắt thì Lý Mộ Tỉnh ngăn cản nàng.

“Kiều lão bản, đừng đuổi theo, tránh bị mắc bẫy người khác.”

Kiều Thủ Ngân xoay người trở lại bên cạnh bọn họ, vội vàng xem xét một chút thương thế của bọn hắn, nhịn không được lắc đầu. Nàng chỉ vào Tiêu Quân Đình. “Không nhanh chóng chạy chữa…, hắn chết chắc rồi.” Nàng nhìn phía Lý Mộ Tỉnh, “Về phần Vương gia người, cũng rất nguy hiểm, miệng những vết thương kia rất sâu.”

“Bổn vương chưa cảm tạ ơn cứu mạng của Kiều lão bản. . . . . .”

“Không cần.” Kiều Thủ Ngân không kiên nhẫn cướp lời hắn, ngược lại ra lệnh Tiêu Quân Hạo, “Ngươi khiêng hắn, về phần Vương gia ngươi, hẳn là có thể chính mình hành tẩu! Xe ngựa của ta dừng bên ngoài cánh rừng, ta sẽ lấy xe ngựa đưa các người về chữa trị.” Chậc! Xem ra phải chậm trễ chút thời gian.

“Đa tạ Kiều lão bản.” Sau khi giao Tiêu Đình cho Tiêu Quân Hạo, Lý Mộ Tỉnh miễn cưỡng cử động thân mình.”Nhưng chúng ta không trở về trong thành, chúng ta phải xuống phía Nam.”

“Đi về phía Nam còn phải nửa canh giờ nữa mới có thể đến thành trấn, ngươi cho rằng gã hộ vệ kia của ngươi chống đỡ được đến lúc đó sao?”

“Đa tạ. . . . . . Kiều lão bản. . . . . . Quan tâm, ta chịu đựng được. . . . . .”

“Ta chỉ không muốn xe ngựa của mình có chứa người chết.” Kiều Thủ Ngân đập tan những lời Tiêu Quân Đình tự cho là đúng.

“Kiều lão bản không cần lo lắng, chúng ta có chuẩn bị thuốc trị thương, có thể tạm thời tự cứu.” Lý Mộ Tỉnh nói.

Liếc xéo hắn, Kiều Thủ Ngân gật đầu, đi trước dẫn đường.

“Vương gia, thuộc hạ cảm thấy Kiều lão bản này có điểm kì lạ, so với lúc gặp mặt lần trước không giống nhau.”

Lý Mộ Tỉnh gật đầu, hắn cũng cảm thấy vậy, Kiều Thủ Ngân trước mắt này, so với lần gặp mặt trước, có cách biệt một trời, hơn nữa hắn trăm triệu không dự đoán được, võ công của nàng lại tốt như vậy.

Tính tình thay đổi vô chừng, rốt cuộc người nào mới chân chính là nàng?