Chương 12: Kết thúc
Sáng sớm, chân trời phía Đông khẽ lộ ra bụng trắng, trên không của Kiều phủ, Hồng nương cùng Nguyệt lão ngồi trên đám mây.“Đây là cách giải quyết ngươi nói?” Nguyệt lão khó hiểu.”Kêu Tam thủ lão đồng kê đơn, làm cho Lý Mộ Tỉnh ngất?”
“Đúng vậy, Lý Mộ Tỉnh là một người chết, Kiều Thủ Ngân gả cho bài vị, nàng được xem như quả phụ, tất cả đều chiếu theo quy củ, không phải sao?”
“Vấn đề là, Lý Mộ Tỉnh căn bản còn sống.”
“Hắn đã chết!”
“Vậy bây giờ người trong phòng kia là ai?”
“Chỉ là người giống Lý Mộ Tỉnh thôi.”
“Ngươi đây là đầu cơ trục lợi!”
“Nào có, chẳng lẽ ngài thật muốn làm cho Lý Mộ Tỉnh chết?”
“Ngọc đế bên kia sẽ không dễ bỏ qua.” Vẻ mặt Nguyệt lão lo lắng.
“Sẽ không! Ngài biết ta vì sao không cho Long Tuyên Ký kia biết chân tướng không?”
“Lần này không chết thành, tội khi quân cũng sẽ làm cho hắn chết thật!”
“Không phải! Là vì Long Tuyên Ký là mạng thiên tử, nếu như hắn nói Lý Mộ Tỉnh đã chết, Lý Mộ Tỉnh sẽ thật đã chết rồi, cho nên Ngọc đế cũng đã được thông báo rồi.” Nàng giải thích.
“Ngươi nha! Còn nói không phải đầu cơ trục lợi!”
“Dù sao nhiệm vụ viên mãn hoàn thành là được rồi.”
“Phải không? Ta xem còn có phiền toái!”
“Phiền toái gì?” Hồng nương thắc mắc.
Đột nhiên, phía dưới truyền đến tiếng gầm giận dữ, “Lý Mộ Tỉnh, tên đại lừa gạt này, lần này ta cho chàng chết thật sự!”
“Nhìn đi, phiền toái không phải đến rồi sao?” Nguyệt lão vuốt vuốt chòm râu dài mỉm cười.
“A! Ta đã quên tính khí rời giường của nàng ta, ta nghĩ Lý Mộ Tỉnh khẳng định cũng đã quên.”
“Nhất định là đã quên.” Nguyệt lão bật cười, nhìn cảnh tượng náo nhiệt phía dưới.
Xác thực, Thuận thân vương đã mất, phủ Thuận thân vương cũng người đi nhà trống, ngoại trừ người trong nhà ra, tất cả mọi người đều nghĩ Lý Mộ Tỉnh đã chết, Kiều Thủ Ngân gả cho bài vị, thành quả phụ, nhiệm vụ miễn cưỡng xem như thành công, cho dù sau này Lý Mộ Tỉnh xuất hiện trước mặt mọi người, người ta cũng chỉ sẽ cho rằng là người nhìn giống hắn thôi.
“Nha đầu, cần phải trở về.”
“Nguyệt lão gia gia, nhưng ta đáp ứng hai lão đầu kia, muốn ở lại nhân gian một lát.”
“Ngươi đáp ứng rồi?!” Nguyệt lão kinh ngạc.
“Đúng vậy!” Hồng nương ngượng ngùng lè lưỡi, chuẩn bị bị thống mạ một lát.
Nguyệt lão nhìn nàng, ở trong lòng thường thở dài, số mệnh a!
“Nếu đáp ứng rồi, vậy thì đi đi! Ta về phục mệnh trước.” Vung phất trần, biến mất trong đám mây.
Hồng nương ngu ngơ, cứ như vậy? Nguyệt lão gia gia không có mắng nàng sao?
Gãi gãi đầu, vạn phần khó hiểu, nhưng mà. . . . . .
Hắc hắc! Quản lão làm gì, đi chơi tốt hơn!
—-Hoàn—-