Sư Tỷ, Ta Không Muốn Cố Gắng Nữa!

Chương 28: Tìm chỗ dựa, bám đùi to?

Cuồng phong gào thét, sấm chớp rền vang.

Vòng xoáy mây đen kịt chậm rãi xoay tròn rồi nhanh chóng lan rộng ra đến phạm vi vài chục dặm, mang theo cảm giác đè nén ngột ngạt khiến người ta nghẹt thở. Tại khu vực trung tâm vòng xoáy kia, linh khí tinh hoa từ sâu trong hư không bị một sức mạnh bí ẩn hút về, rồi biến mất vào đáy phễu khổng lồ.

Hiện tượng kỳ lạ trên không trung phủ Thành chủ lập tức thu hút vô số ánh mắt chú ý. Nhiều luồng thần niệm hoặc mạnh mẽ hoặc kín đáo quét qua dồn dập, lượn lờ quanh phủ không chịu rời đi.

Nguồn gốc hiện tượng kỳ lạ kia đến từ phòng tu luyện, hơn nữa còn là căn phòng cao cấp nhất. Như vậy, nguyên do sự việc dường như đã có manh mối rõ ràng.

"... Có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, lẽ nào lại có vị trưởng lão hoặc sư tỷ nào sắp đột phá cảnh giới mới?"

"... Có lẽ vậy, chỉ là không biết rốt cuộc là ai? Thật sự hâm mộ mà!"

"... Còn có thể là ai nữa? Ngoài mấy vị đó ra, trong phủ Thành chủ hình như cũng chẳng còn cao thủ nào khác đủ tư cách?"

"Ừ, có vẻ sớm hơn dự đoán. Xem ra phải phân tích lại về một số tình huống rồi."

...

Theo thông tin công khai, hiện tại cao thủ mạnh nhất trấn giữ thành Lân Châu chính là Lạc Uyển Khanh. Nàng đã đảm nhiệm chức Thành chủ nơi đây một thời gian không ngắn. Ngoài ra gần đây còn có Tuyết Băng Tuyền và Kỳ Nhã Lan mới đến giúp đỡ thêm, cùng với vài vị trưởng lão cao giai danh tiếng ít người biết đến, chủ yếu đều thuộc thế lực của Chưởng giáo.

Còn về đệ tử chính tông của Chưởng giáo là Tần Mộc Lăng, hiện tại còn lâu mới được coi là cường giả, dù mức độ chú ý ngầm dành cho hắn còn khoa trương hơn cả mấy vị sư tỷ.

Hiện tượng kỳ lạ không kéo dài quá lâu, sau vài canh giờ, khi đám mây đen dần tan đi, những luồng thần niệm khó phân biệt xung quanh cũng biến mất theo.

Trong phòng tu luyện.

Tần Mộc Lăng chậm rãi mở mắt, toàn thân tỏa sáng rực rỡ, trên đầu loáng thoáng có khói mây xanh tím, tạo nên bóng Hoa Cái bao phủ một vùng rộng lớn, linh lực dồi dào trong cơ thể không ngừng dâng trào.

"... Không đột phá sao? Có vẻ vẫn còn thiếu một chút?"

Giọng nói hơi ngạc nhiên của Lạc Uyển Khanh vang lên. Tuyết Băng Tuyền và Kỳ Nhã Lan cũng vây quanh, một trái một phải nắm lấy cổ tay tiểu sư đệ, thăm dò tình trạng tu vi trong cơ thể hắn.

"Không, đệ cố ý áp chế, cảm thấy có thể tích lũy sâu hơn nữa."

Tần Mộc Lăng nói, bữa tiệc lớn này của Tứ sư tỷ mang lại lợi ích to lớn cho hắn, rõ ràng còn hơn cả lần ra ngoài lịch luyện trước đó. Cảnh giới Ngộ Huyền tầng chín đã đạt trạng thái đại viên mãn, chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ lớp màng mỏng manh kia, bước chân vào cảnh giới Ngưng Đan.

Tuyết Băng Tuyền trầm ngâm nói: "Tổng lượng linh lực hiện tại của tiểu sư đệ đã gấp khoảng một trăm năm mươi lần so với đệ tử cùng cảnh giới trong tông môn rồi, nếu còn muốn tiếp tục áp chế tích lũy thì cuối cùng có thể đạt tới mức độ nào đây?"

Tần Mộc Lăng nói với giọng điệu khẳng định: "Hoàn toàn có thể tăng gấp đôi nữa, đột phá ngưỡng ba trăm lần, mà sức chiến đấu thực tế cũng không bị tụt hậu."

Ngay tức khắc ba vị sư tỷ đều thay đổi sắc mặt, nhìn hắn bằng ánh mắt như thể đang nhìn thấy ấu long thái cổ còn sống vậy. Mới cảnh giới Ngộ Huyền đã có thể có biểu hiện kinh diễm như vậy, vậy tương lai khi tiểu sư đệ đột phá thêm nhiều cảnh giới mới sẽ kinh tài tuyệt diễm đến mức nào?

Tình hình hiện tại của giới tu hành, cùng một cấp độ lực lượng, sức chiến đấu thực tế của tán tu cơ bản không bằng những tu sĩ có gia tộc hoặc tông môn làm hậu thuẫn. Dù sao người sau có được truyền thừa, rất nhiều hệ thống pháp môn để tu luyện, đối với tán tu mà nói thì những bí quyết đó đều là những cơ mật khó có thể biết được. Trừ khi tán tu có thể đạt được cơ duyên phi thường nào đó, mới có thể vượt trội ở mặt này.

Mà sức chiến đấu của các tu sĩ tông môn nhỏ thường không thể sánh bằng tu sĩ của các tông môn lớn, tu sĩ tông môn lớn lại không sánh bằng tu sĩ của các đạo thống siêu cấp.

Cùng một cảnh giới tu vi, tổng lượng linh lực trong cơ thể và sức chiến đấu thực tế của đệ tử tông môn nhỏ và siêu cấp đạo thống thường chênh lệch hơn mười lần, thậm chí hai ba chục lần cũng không phải là khoa trương.

Nguyên nhân tạo ra chênh lệch này đương nhiên là do nhiều mặt, ưu khuyết của công pháp truyền thừa, nhiều ít tài nguyên tu luyện, trình độ của trưởng bối sư môn, còn có thiên phú tư chất bản thân…

Loại tình huống này cũng không phải là tuyệt đối, trong nhóm các tán tu cùng với các thế lực tông môn nhỏ thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện một nhân vật thiên tài vô song, làm chấn động một thời đại. Nhưng rốt cuộc đây vẫn là sự kiện xác suất cực nhỏ, không thể coi là tiêu chuẩn phổ biến.

Ba trăm lần linh lực mà Tần Mộc Lăng nói đương nhiên là lấy mức độ phổ biến của sư tỷ sư muội đồng môn để so sánh. Dù Vân Mộng Thiên Cung đã suy yếu nhưng ở phương diện này vẫn là tiêu chuẩn siêu cấp đạo thống.

Vì vậy, Tuyết Băng Tuyền và hai vị sư muội mới cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Đừng nói là bọn họ, ngay cả một nhân vật lớn như sư tôn Mục Doanh Hoa khi còn là đệ tử chính tông năm đó cũng chưa từng có biểu hiện yêu nghiệt như thế.

"Hình như ngay cả thời kỳ hưng thịnh của Vu tộc năm ấy cũng chưa từng nghe nói có nhân vật nghịch thiên như vậy phải không?" Tuyết Băng Tuyền hỏi.

Lạc Uyển Khanh nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới không chắc chắn nói: "Nếu như một số truyền thuyết về tổ tiên Vu tộc thời thái cổ là thật thì có lẽ sẽ có nhân vật có thể đem ra so sánh được với tiểu sư đệ, còn bây giờ... căn bản không có khả năng."

Kỳ Nhã Lan khẽ thở dài, nếu bí mật của Tần Mộc Lăng truyền đến tai những lão gia hỏa kia, chuyện gì sẽ xảy ra thì khó mà nói được, áp lực của bốn sư tỷ đệ bọn họ... thật sự quá nguy hiểm mà!

Vẻ mặt Tuyết Băng Tuyền hơi bất đắc dĩ: "Tin tức mới nhất mà sư tôn truyền về nói là tình hình Lân Châu không lạc quan mấy, cho nên các trưởng lão đã quyết định phái thêm một nhóm lực lượng chi viện nữa, tranh thủ gây tổn thất đủ lớn cho những dị loại bên ngoài thành, khiến chúng trong trăm năm tới không thể ngóc đầu lên được."

Loại lý do này đa phần chỉ là bề ngoài, mục tiêu thực sự là ai thì không cần hỏi cũng biết. Đến lúc đó dù Tần Mộc Lăng có khăng khăng muốn bế quan tu luyện, không tiếp bất kỳ vị khách bên ngoài nào thì e rằng bọn họ cũng có thể tìm ra biện pháp ứng phó thích hợp.

Vì vậy ý của Mục Doanh Hoa chính là đảo khách thành chủ, cho phép Tần Mộc Lăng xuất hiện công khai trong một mức độ cho phép, có thể qua lại với đệ tử các phe phái khác. Nếu bản thân hắn có năng lực thì việc bắt đầu vun đắp thế lực bè phái thuộc về mình sớm cũng là điều có thể.

Tần Mộc Lăng mỉm cười, xem ra Mục Doanh Hoa dường như cũng có ý định thử thách tâm trí của mình, nhưng làm sao mình lại nông cạn như vậy? Đi làm cái gọi là nô ɭệ ba họ ư?

Lạc Uyển Khanh dịu dàng nói: "Lực lượng hộ vệ bên cạnh ta không ít, đều là tinh nhuệ đến từ Vu quốc, có thể chia một nửa để bảo vệ tiểu sư đệ. Hai vị tỷ tỷ hãy hy sinh nhiều hơn một chút, thay phiên nhau ở bên cạnh trông coi tiểu sư đệ đi."

Bản thân nàng là Thành chủ, mỗi ngày cần phải đích thân giải quyết không ít việc, vậy nên sắp xếp như vậy cũng không có gì là không thỏa đáng.

Tuyết Băng Tuyền và Kỳ Nhã Lan đồng ý, vì vậy vài ngày sau, Tần Mộc Lăng vốn bí ẩn khó lường, chưa từng giao tiếp với người ngoài trong mắt người khác đột nhiên thay đổi thái độ, bắt đầu xuất hiện công khai trong thành, dẫn theo một đám mỹ nữ hộ vệ rêu rao khắp nơi.

Sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, các phe thế lực mừng rỡ quá đỗi liền nhanh chóng hành động. Các loại bái thϊếp công khai, lời mời tham dự yến hội như tuyết rơi đến phủ của Tần Mộc Lăng, còn có không ít cuộc "gặp gỡ tình cờ" được sắp xếp cẩn thận cũng nhiều lên.

Chỉ vẻn vẹn nửa ngày, trưởng lão Tô Vũ Dung đã nhanh chân hơn các phe phái khác, thành công có được cơ hội "ở riêng" với Tần Mộc Lăng.

"Tiểu sư đệ, ngươi sắp gặp đại nạn, trong lòng chẳng lẽ không có chút linh cảm nào sao?"

Trong mật thất, vị trưởng lão này nhìn chằm chằm vào mỹ thiếu niên có tư thái như rồng như phượng và khí chất thâm trầm đầy bí ẩn trước mặt, cất lời đầy ý tứ sâu xa.

"Vậy thì sao?" Tần Mộc Lăng uể oải hỏi.

"Chỉ cần tiểu sư đệ có thể có được chỗ dựa đủ mạnh, ắt có thể bảo đảm bình an vô sự, có thể hy vọng về đại đạo được rồi!" Tô Vũ Dung nghiêm túc nói.

"Haha..."

Tần Mộc Lăng cười nhạt không để tâm. Chí ít trong Vân Mộng Thiên Cung, có ai có thể lớn hơn sư tôn Chưởng giáo chứ? Đã có chỗ dựa này rồi, còn cần nghĩ đến chỗ dựa nào khác sao?

Bàn về năng lực tìm chỗ dựa, bám đùi to, không ai hiểu rõ hơn Tần Mộc Lăng cả. Đi ra ngoài tìm là tuyệt đối không thể, đùi của các vị sư tỷ chẳng phải thơm lắm sao?