Sư Tỷ, Ta Không Muốn Cố Gắng Nữa!

Chương 2-2: Không thể mặc nữ trang

"...Là một nơi tốt, tốt hơn thôn trang dưới núi kia rất nhiều, đáng tiếc không thanh tịnh, chỉ sợ về sau sẽ có không ít thị phi."

Tần Mộc Lăng đang ngồi trên ghế tựa nhìn những đám mây phía chân trời, yên lặng suy nghĩ, lúc này hắn đã chuyển đến đạo trường của đại sư tỷ, đang nghỉ ngơi trong một đình viện yên tĩnh và trang nhã.

Trên bàn đá trước mặt có một chồng sách và thẻ ngọc, đều là Tuyết Băng Tuyền mang tới, nội dung bên trong có đủ thứ, bao gồm các hiện tượng thiên văn, địa lý, phong tục, dã sử, truyền thuyết ít ai biết đến đều được đề cập đến. Giúp hắn hoàn toàn hiểu và làm quen với thế giới có thời gian và không gian xa lạ và rộng lớn này.

Bốn thị nữ mặc bạch y lặng lẽ đứng sang một bên, đôi mắt linh động, bọn chúng không phải là người sống mà là một loại con rối do các trưởng lão dùng bí pháp chế tạo ra, trí thông minh của chúng không thua kém người thường, rất hữu ích để phục vụ cuộc sống hàng ngày của chủ nhân.

Điều quan trọng nhất là đảm bảo rằng bất kỳ bí mật nào của chủ nhân không bị rò rỉ, không đến nỗi xảy ra loại chuyện phiền phức như kiểu "trong chúng ta có một kẻ phản bội" xảy ra.

Trong giai đoạn trước mắt, càng ít người biết đến sự tồn tại của Tần Mộc Lăng thì càng tốt, tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đây là tính toán của Tuyết Băng Tuyền.

Một lúc sau, một tia sáng chói lọi từ trên trời rơi xuống, một tuyệt thế mỹ nhân cầm trong tay bạch ngọc phất trần, y phục như tuyết xuất hiện, mái tóc mềm mại được vén cao, lông mày hơi nhíu lại, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, những đường cong uyển chuyển, tựa như nữ thần trong tranh vẽ.

"Sư tỷ, tỷ đã trở lại."

Tần Mộc Lăng đứng dậy nghênh đón, Tuyết Băng Tuyền mỉm cười gật đầu, sờ sờ đầu hắn, lại kéo hắn ngồi xuống trước bàn đá.

"Đây là tài nguyên tu luyện được chuẩn bị cho đệ."

Tuyết Băng Tuyền lấy xuống chiếc vòng trữ vật từ cổ tay, tự tay đeo nó vào cổ tay của Tần Mộc Lăng: “Hạn ngạch cả năm đều ở trong này, đương nhiên nếu không đủ thì cứ nói với ta.”

Tần Mộc Lăng phóng ra linh thức, kiểm tra qua rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Số lượng không ít, phần còn thiếu đệ có thể tự mình lo liệu.”

Đối với tu sĩ mà nói, vật phẩm tông môn phân phát đều có hạn ngạch, căn bản là không đủ để sử dụng. Nếu muốn có thêm tài nguyên phải tự mình tìm cách. Cho dù ngươi đang cống hiến cho tông môn để đổi lấy tài nguyên thì vẫn phải ra ngoài tìm tiên duyên, làm ăn buôn bán hay thậm chí là lừa đảo, gϊếŧ người cướp của, tất cả đều phụ thuộc vào khả năng của chính bản thân.

Tuyết Băng Tuyền kinh ngạc nhìn hắn: "Sư tôn đã căn dặn ta, tiểu sư đệ không thể xuống núi cho đến khi tu vi đủ để tự bảo vệ mình, muốn xuất môn du ngoạn à? Chờ đệ đánh thắng được sư tỷ trong tương lai rồi nói sau!"

“Tất nhiên là đệ có phương pháp của riêng mình, tạm thời chưa thể nói rõ được tình hình cụ thể, nhưng sau này tỷ sẽ biết.” Tần Mộc Lăng không muốn giải thích quá nhiều.

Tuyết Băng Tuyền mỉm cười, vị tiểu sư đệ mới này có rất nhiều bí mật, sư tôn cũng không nhắc tới quá nhiều, nhưng sau này bọn họ sẽ ở chung thời gian dài, một ngày nào đó ta sẽ biết rõ ràng.

Đại sư tỷ lấy từ trong vòng tay ra một bộ y phục màu đen sẫm, đặt lên bàn đá rồi nói: “Hiện tại trong khố phòng tạm thời không cung cấp pháp khí y phục cho nam đệ tử, nhưng lúc trước sư tỷ ta đã luyện chế ra vài bộ nam trang, thỉnh thoảng có mặc khi đi du ngoạn, lần này đệ mặc tạm đồ của ta đi.”

Tần Mộc Lăng đồng ý, cầm quần áo lên, xoay người đi vào phòng trong.

Bộ trang phục này được làm rất cẩn thận, cả bên trong và bên ngoài đều được chuẩn bị sẵn, bao gồm một chiếc ngọc quan màu tím, một chiếc thắt lưng vàng khảm ngọc, cùng với đôi giày được làm bằng từ tơ của Băng Chu, không thiếu các loại trang sức, ngọc bội có công dụng gột rửa bụi trần, an thần.

Một mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn, hình như là một loại hương cao cấp nào đó không rõ, nhưng hơi khác mùi hương của đại sư tỷ, tuy nhiên chi tiết này đã bị Tần Mộc Lăng lựa chọn bỏ qua. Nàng ấy không muốn nói ra sự thật, ta cũng không nhất thiết phải tìm cho ra ngọn nguồn.

Một lúc sau, một thiếu niên xinh đẹp môi hồng răng trắng, tư thái như rồng dung nhan như phượng xuất hiện trước mặt Tuyết Băng Tuyền, chiếc áo choàng đen được thêu hoa văn đám mây lụa vàng tinh xảo, linh quang lờ mờ bao phủ, mây mờ bay lên, khiến nàng ấy hơi giật mình chớp mắt một cái, mới quay đi không để lại dấu vết.

"Trông cũng khá đẹp đó."

Tuyết Băng Tuyền mỉm cười nói: "Bộ đồ này thực sự càng hợp với đệ hơn, về sau đệ cứ mặc như này đi."

“Nhưng mà…”

Tần Mộc Lăng khẽ cau mày, nhấc đôi giày lên: "Sư tỷ, của tỷ... cảm giác chật quá."

Mặc dù có chiều cao và hình dáng cơ thể tương tự nhau, nhưng khung xương của nữ tử thông thường không to như nam tử, nên kích thước mà đối phương cảm thấy thoải mái, với Tần Mộc Lăng tất nhiên sẽ không vừa vặn.

"Cái này à? Không có gì đâu."

Tuyết Băng Tuyền nụ cười không hề giảm: "Chật một chút mới tốt, nếu như lỏng quá, ngược lại sẽ làm cho đệ cảm thấy không thoải mái, không phải sao?”

Tần Mộc Lăng gật gật đầu, lúc này có đồ mặc là tốt rồi, nào còn có tư cách kén chọn chứ?

Không phải Tuyết Băng Tuyền không đề nghị Tần Mộc Lăng tạm thời mặc nữ trang vài ngày để ứng phó, dù sao giá trị nhan sắc này của hắn, sẽ thành tuyệt sắc mỹ nhân khi mặc nữ trang, đẹp không kém gì những nữ đệ tử nổi tiếng xinh đẹp trong môn phái. Không cần phải nói, bị hắn từ chối không chút do dự.

Nữ trang chỉ có khác nhau giữa không lần và vô số lần, vì vậy không thể ăn mặc như phụ nữ, cả đời này cũng không.

Suy nghĩ một lúc, Tuyết Băng Tuyền lại lấy ra một tấm khăn che mặt mỏng manh đeo lên cho hắn, giải thích: “Đây là bộ đồ ta đã mặc khi du hành năm xưa, về sau cứ để lại cho đệ dùng đi, như vậy sẽ càng an toàn, hiện giờ cũng không thể để người khác trông thấy bộ dạng này của đệ."

Trên tấm khăn che mặt có một mùi thơm cơ thể thoang thoảng, thật say lòng người.

"Được rồi, bây giờ sư tỷ sẽ dẫn đệ đi nhìn xung quanh, làm quen với hoàn cảnh trong tông môn."

Tuyết Băng Tuyền đứng dậy, vẫy nhẹ phất trần, lắc lắc tay hiện ra chiếc khăn gấm mờ ảo lấp lóe ánh sáng, hóa thành đám mây xuất hiện dưới chân nàng ấy, kéo Tần Mộc Lăng đứng lên trên đó.

"Như này sẽ không bị người khác nhìn thấy sao?"

"Không, pháp bảo này có khả năng ẩn tung biệt tích, trừ khi có tu vi cao hơn ta, nếu không thì không ai có thể nhìn thấy." Tuyết Băng Tuyền hòa nhã nói.

Trong số đệ tử thế hệ mới, tu vi của đại sư tỷ chắc chắn là đứng đầu, ngay cả phần lớn trưởng lão của thế hệ trước đều có phần không bằng, ở chỗ phân viện đạo trường này, thực sự không dễ để tìm được người mạnh hơn nàng ấy, đương nhiên không có gì phải lo lắng.