Thập Niên 70: Mẹ Chồng Trọng Sinh

Chương 5: Hàng xóm (1)

Nụ cười tươi sáng rực rỡ, hai bím tóc hoa gai nhoáng lên một cái, nhìn qua có vẻ rất đáng yêu.

Cô giòn giã mở miệng nói: “Mẹ, hai chúng ta cùng nhau đi dạo đi, mẹ giới thiệu cho con mọi người ở trong khu tập thể này nha. Anh Chí Hi bình thường đều phải đi làm, khẳng định không hiểu biết được nhiều như mẹ, mẹ chỉ dẫn cho con nhé.”

Triệu Quế Hoa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Minh Mỹ, chỉ là bà cũng đồng ý rất nhanh chóng, nói: “Được.”

Khu tập thể của bọn họ cũng không ít người đều không phải là đèn cạn dầu*, đúng thật là phải nói với con dâu út một tiếng, miễn cho nó chịu thiệt.Editor: * Đèn cạn dầu: Ý chỉ người không còn sức lực tâm trí đấu đá những chuyện thường ngày. Trong câu này có nghĩa là: Khu tập thể của bọn họ có không ít người thích đi gây sự, xen vào chuyện của nhà khác mà không hề thấy mệt hay mất sức.

Dù sao đây cũng không phải là hơn năm mươi năm sau, các nhà đều chỉ quét tuyết trước cửa, ai quản nhà người khác ra vào như thế nào, mà bây giờ thì lại không giống như vậy.

Bây giờ, quan hệ hàng xóm láng giềng đều rất chặt chẽ, loại khu tập thể như bọn họ có không ít người lớn tuổi, tình cảm qua lại cũng thân thiết, nên nói một chút điều cần chú ý.

Bà rất tự tin nói: “Cái này con hỏi mẹ là đúng, không ai hiểu hơn mẹ.”

Minh Mỹ vội vàng gật đầu: “Con biết mẹ không phải là người bình thường mà.”

Triệu Quế Hoa nhếch khóe miệng, xua tay khiêm tốn nói: “Bình thường thôi, mẹ cũng chỉ là hiểu biết nhiều hơn người ta một chút mà thôi, nhìn xa trông rộng hơn một chút.”

Có thể nhìn không sâu không xa được sao?

Bà sống lại, sống hơn một trăm tuổi, sống lại vẫn còn nhớ rất rõ chuyện trước kia, nhà ai có tình huống thế nào, tương lai nhà ai sẽ phát triển, với bà đều chỉ là chuyện nhỏ.

Chuyện về tương lai sau này, không ai hiểu rõ hơn bà!

Minh Mỹ đồng ý gật đầu, cô nói: “Mẹ, vậy con sẽ theo mẹ học hỏi, mẹ thật tuyệt vời.”

Triệu Quế Hoa mỉm cười: “Được, cứ giao cho mẹ.”

Đối thoại giữa hai mẹ chồng nàng dâu này khiến người cả nhà đều ngây cả người, Lương Mỹ Phân thật sự không ngờ tới, em dâu vừa vào cửa này là một tên vua nịnh nọt, nghe mấy lời mà cô nói xem, rõ ràng chính là nịnh nọt, hơn nữa còn là nịnh nọt một cách trần trụi, thật sự là đáng giận!

Cô ấy cắn cắn môi, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy mấy lời giống như của em dâu, thật sự khiến người ta khó mà mở miệng được.

Cô ấy dùng sức ấp ủ, còn chưa nói ra lời khen ngợi, đã nghe thấy mẹ chồng mở miệng.

Triệu Quế Hoa: “Ông nó, thằng lớn nữa, hôm nay hai người đi làm về nhà sớm một chút, tối nay chúng ta mở một cuộc họp gia đình.”

Ông Trang gật đầu, nói: “Biết rồi.”

Vừa rồi ông đã nói chuyện với bà ở trong phòng, biết được nội dung chủ yếu của cuộc họp này.

Còn Trang Chí Viễn vẫn chưa biết rõ lắm, chỉ là cho dù không được rõ ràng, nhưng anh ấy có thể đoán được đại khái gì đó, cũng gật đầu nói: “Con biết rồi.”

Trái lại với hai người, vẻ mặt Lương Mỹ Phân lập tức thay đổi, trắng bệch ngay lập tức.

Cổ họng cô ấy nghẹn lời nào đó muốn nói ra, nhưng lại không dám mở miệng, thậm chí ngay cả nhìn vẻ mặt mẹ chồng cũng không dám nhìn một cái, chỉ có thể nhìn chồng của mình nhờ giúp đỡ, nhưng Trang Chí Viễn chỉ lo đi làm, căn bản không nhìn cô ấy, sáng nay bọn họ đã chậm trễ đôi chút, lúc ra ngoài cũng sợ đã rất trễ rồi.

Trang Chí Viễn ăn xong đứng dậy: “Con phải tranh thủ đi đây.”

Ông Trang cũng gật đầu, chỗ làm của ông gần hơn con trai, nhưng cũng không thể lề mề hơn, hai cha con đều vội vàng ra cửa.

Lương Mỹ Phân cố gắng bình phục lại cảm xúc, muốn khiến cho bản thân nhìn qua có vẻ tự nhiên một chút, nhưng vẫn luôn cảm thấy ớn lạnh, trong lòng rầu rĩ không vui.

Bây giờ cô ấy cũng chỉ biết mong chờ, chuyện mà mẹ chồng muốn nói trong cuộc họp gia đình kia, sẽ không phải là chuyện tách ra ở riêng.

Cô ấy không muốn ra ở riêng, không hề muốn tách ra ở riêng một chút nào.

Có lẽ, chuyện mà mẹ chồng muốn nói trong cuộc họp không phải là chuyện ra ở riêng, chồng của cô ấy là con trai trưởng, sau này cha mẹ chồng đều phải dựa vào cả nhà vợ chồng họ nuôi lúc tuổi già, có lẽ sẽ không tách ra ở riêng đâu, sẽ không đâu.

Tự an ủi mình như vậy một lúc, cuối cùng Lương Mỹ Phân cũng miễn cưỡng bản thân bình ổn lại được cảm xúc.

Biểu hiện của Lương Mỹ Phân, Triệu Quế Hoa nhìn thấy rõ ràng.

Bà và Lương Mỹ Phân đã làm mẹ chồng con dâu gần sáu mươi năm, còn có thể không rõ Lương Mỹ Phân là người như thế nào sao? Triệu Quế Hoa cười nhạo một tiếng, tràn đầy trào phúng, vẻ mặt của Lương Mỹ Phân vốn vừa tự nhiên hơn một chút lại lập tức trở nên trắng bệch.

Triệu Quế Hoa cũng mặc kệ vẻ mặt của Lương Mỹ Phân có trắng bệch hay không, nói: “Con dọn dẹp bàn ăn đi, mẹ dẫn vợ thằng ba đi dạo.”

Lương Mỹ Phân vội vàng đáp: “Được, để con dọn dẹp.”

Tuy rằng không biết vì sao mẹ chồng lại cười lạnh, nhưng trong lòng Lương Mỹ Phân thật không yên lòng, chỉ mong mẹ chồng nhìn thấy điểm tốt của cô ấy.

Thế nhưng, Triệu Quế Hoa lại chẳng thèm nhìn cô ấy nữa, nói: “Đi thôi.”

Minh Mỹ nhanh chóng đứng lên, như đã quen thuộc từ lâu mà kéo lấy cánh ta Triệu Quế Hoa, Triệu Quế Hoa cúi đầu nhìn tay cô, khóe miệng giật giật.

Minh Mỹ cũng không coi mình là người ngoài, nói: “Mẹ, con là con dâu của mẹ, cũng chính là con gái của mẹ, có cái gì con không hiểu, mong mẹ có thể chỉ dạy con nhiều hơn.”

Triệu Quế Hoa vừa tính mở miệng nói chuyện, một cánh tay khác cũng bị kéo, là con trai út Trang Chí Hi.

Trang Chí Hi vừa kết hôn, không muốn rời xa vợ, nhưng anh lại không thể lôi kéo thân mật với vợ trước mặt mọi người được, nhưng ôm cánh tay của mẹ ruột thì chẳng sao, anh nói: “Con đi cùng hai người.”

Triệu Quế Hoa cũng từng là người trẻ tuổi, cũng biết được người mới kết hôn mỗi giây mỗi phút đều có tâm ý muốn ở cạnh nhau, nói: “Được rồi, hai đứa đi với mẹ...”

Lương Mỹ Phân: “!!!”

Cô ta rất tức giận!

Nghe lời kia đi, còn coi như là con gái ruột của mình nữa chứ, sao có thể tùy tiện nói mấy lời như vậy chứ.

Hai đứa này sao lại biết nịnh nọt đến vậy cơ chứ, nhỡ đâu mẹ chồng bị dỗ đi mất thì phải làm sao đây!

Cô ấy cúi đầu nhìn hai đứa con của mình, nhỏ giọng thì thầm: “Ăn ăn, chỉ biết ăn, hai đứa nhóc mà ăn phần ăn như của người lớn vậy.”

Cô ấy nghĩ hai đứa nhỏ ăn không hết thì có thể để lại cho chồng của mình ăn, hai nhóc con này hẳn là ăn không hết.

Hổ Đầu và Tiểu Yến Tử mặc kệ mẹ nói cái gì, cứ ôm chén cơm không buông tay.

Hổ Đầu: “Có thể ăn hết!”

Ngon như thế này mà, cậu nhóc có thể ăn hết!

Tiểu Yến Tử cũng gật đầu theo, cũng nói: “Con có thể ăn hết!”

Trong lòng Lương Mỹ Phân cảm thấy nghẹn khuất, hít vào thở ra, nhìn thấy bọn chúng vẫn chưa ăn xong, mặc kệ chúng nó, lập tức đi tới cửa, bám vào khe cửa nhìn ra bên ngoài...

Triệu Quế Hoa dẫn đôi vợ chồng trẻ ra cửa, thời tiết rất lạnh, mọi người cũng không ở trong nhà, hơn nữa còn có nửa tháng nữa là đến Tết, mỗi ngày các bà thím trong khu đều ra ngoài đến xã cung ứng tiêu thụ và các cửa hàng thực phẩm để mua các món đồ Tết, cho nên trong khu hoang vắng.

Bọn họ ra ngoài cũng không tính là sớm, những người đi làm, mua sắm đều đã ra ngoài, mỗi nhà đều đã khóa cửa.