Yêu Trong Gương

Chương 1: Quan tài trống (1)

Đêm mùa xuân, giờ Tý, tiếng sấm rung trời, mưa to xối xả.

Ánh lửa đèn l*иg yếu ớt giữa màn mưa tạo ra ngàn vạn điểm sáng, đoàn người vùi đầu đi về phía trước, trên vai mỗi người đều khiêng xẻng hoặc cầm xẻng, âm thanh buồn bực, bước đi trong khu rừng lầy lội.

Đi đường nửa canh giờ, nước bùn dính vào đế giày khiến cho giày nặng chừng nửa cân lại làm cho mọi người bước đi càng thêm chậm chạp, đoàn người giống như cô hồn dạ hành.

"Tới rồi." - thôn trưởng đi ở phía trước đột nhiên mở miệng, phá vỡ sự yên ắng bao trùm cả nửa canh giờ. Ông ta duỗi tay đưa đèn l*иg thăm dò, nương theo ánh đèn tìm được nơi ông ta muốn tìm, tay liền không khỏi run lên.

Phía trước là một tòa mộ phần đơn độc, bùn đất phía trên ngôi mộ đã được nước mưa rửa trôi hơn phân nửa. Trên bia mộ không có khắc văn bia nên không thể biết được tên họ và thân phận người trong mộ. Đột nhiên có hai người, một nam, một nữ, nhào tới, bọn họ không để ý nước bùn trên mặt đất, khóc lóc thảm thương: "Nhân Nhân.... Nhân Nhân.... con gái của ta...."

Chứng kiến cảnh tượng trên, mọi người đều thở dài.

Thôn trưởng cũng thở dài: "Đào đi, ít nhất cũng phải đào được xương cốt mang trở về."

Thôn dân cầm xẻng lên, nghi ngờ hỏi: "Mới chôn ba ngày, thật sự có thể biến thành một cỗ xương trắng? Nếu như..."

Nếu như bên trong không biến thành xương trắng, hiện tại khai quan chỉ sợ tình trạng xác chết kinh tởm sẽ khiến cho cha mẹ Nhân Tử khóc lóc càng thêm thê thảm.

"Hôm đó, con yêu quái kia đã nói sau ba ngày sẽ để cho chúng ta khai quan lấy cốt. Bây giờ dù cho không muốn, chúng ta cũng phải khai quan. Nếu không, con yêu quái kia lại tìm tới thì phải làm sao?" - thôn trưởng thấp giọng nói.

Cha mẹ Nhân Tử nghe thấy. Hai người từ từ ngẩng đầu lên, đau đớn nói: "Thôn trưởng, Nhân Nhân là vì cứu mọi người trong thôn mới chết. Nếu lúc đó Nhân Nhân không nguyện ý trở thành đồ tế lễ thì yêu quái kia đã ăn hết toàn bộ thôn dân chúng ta rồi. Sao ông... có thể... nhẫn tâm nói như vậy..."

Thôn trưởng cũng cảm thấy dằn vặt lương tâm, khoát tay nói: "Không nói mấy lời này nữa, trước tiên hãy mang Nhân Tử về nhà đã."

Cha mẹ Nhân Tử nghe thấy cũng không còn cách nào khác. Con gái bọn họ từ nhỏ đã thiện lương, hay giúp đỡ mọi người. Thôn dân bọn họ mấy đời đều đi săn thú mà sống. Thú vật thấy bọn họ đều như thù địch, chỉ duy nhất đối với Nhân Tử chưa từng sinh ác ý, thậm chí còn cùng nàng chơi đùa.

Mọi người trong thôn đều nói nàng là tiên nhân chuyển thế.

Nhưng đột nhiên một ngày, có một con yêu quái đến thôn, nó nói muốn ăn thịt Nhân Tử, nếu Nhân Tử dám từ chối thì nó sẽ gϊếŧ hết mọi người trong thôn.

Nhân Tử vì thôn dân đồng ý trở thành lễ vật hiến tế. Vì vậy, nàng đang sống sờ sờ thì bị người ta nhốt trong quan tài, đem chôn ở nơi yêu quái chỉ định.

Nhoáng cái ba ngày, yêu quái cho phép họ trở lại đây đào xương lên.

Đã là đào xương lên, thân thể trong đó khẳng định là đã bị gặm sạch. Thôn trưởng nghĩ đến quan tài một hồi liền nữa liền xuất hiện một bộ xương trắng hếu, ông ta vừa cảm thấy sợ hãi lại vừa cảm thấy khổ sở.

Dụng cụ đào đất cứ từng nhát, từng nhát san bằng nấm mồ, rồi lại từng nhát, từng nhát đào hố lên.

Leng keng thùng thùng, leng keng thùng thùng...

Xẻng sắt cùng lớp đất đá va chạm tạo nên tiếng vang nặng nề, hoàn toàn bị tiếng mưa che mất. Càng đào tới gần quan tài, động tác của mọi người lại càng trầm trọng.

"Đông"

Dụng cụ đào đất chạm nắp quan tài, trên quan tài cắn ra một đạo nha ngân. Đào đến quan tài, thôn dân đều hoảng sợ, lập tức thu tay lại, luôn miệng lẩm bẩm: " Thực xin lỗi." , mọi người có chút hoảng loạn mà nhìn về phía thôn trưởng.

Thôn trưởng nhíu mày, trầm giọng: "Đào"

Cha mẹ Nhân Tử lại một lần nữa khóc nấc lên, không đành lòng lại xem.

Ngày đó, đang sống sờ sờ mà bị đem nhốt trong quan tài, là cỡ nào tuyệt vọng cùng khốn khổ...

Con gái đáng à....

Quan tài gỗ chôn sâu trong lòng đất được bảy, tám người khiêng lên, rất nhanh đã được đặt trên mặt đất. Mưa to không ngừng rơi xuống, gột rửa bùn đất dính trên quan tài. Ánh đèn l*иg chiếu xuống làm lộ ra màu đỏ u quang, cộng thêm đêm tối bao trùm khiến mọi người càng thêm khϊếp sợ.

"Khai quan."

Thôn dân đem đinh tán đóng trên quan tài từng bước, từng bước cạy ra. Ước chừng có tầm hai mươi tám cái đinh tán, mỗi cái đinh đều dài ba tấc. Người sống nếu muốn thoát ra khỏi quan tài là điều tuyệt nhiên không thể.

Đinh tán toàn bộ bị nhổ bỏ. Tám người đỡ lấy nắp quan tài, đồng loạt dùng sức chuyển dịch nắp quan tài sang bên cạnh.

"Két..."

Nắp quan tài kẽ nhúc nhích. Mẹ của Nhân Tử khóc rống lên trong lòng phu quân, không dám hướng lên xem.

"Két..."

Cái nắp quan tài từng chút, từng chút dịch chuyển. Thôn trưởng nắm chặt tay thành quyền, chuẩn bị hướng Nhân Nhân xin lỗi.

"Két...."

Cái nắp hoàn toàn bị đẩy ra. Một đạo rung trời, tiếng sấm ầm ầm dừng nơi đỉnh núi. Ở trong thiên địa đánh ra một tiếng vang thật lớn, tựa như đánh nổ núi rừng, tựa như đánh nứt lòng người.

Đồng thời, một tia chớp lóe lên chiếu rọi xuống. Nhìn xuống quan tài, bọn họ đều kinh ngạc. Trong quan tài kia, không hề có một bóng người!

Không có Nhân Tử, cũng không có bộ xương trắng đáng ra phải có, giống như là ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ chỉ chôn một cái quan tài không.

Thôn trưởng cả kinh, ngã ngồi trên đất: "Này... này..."

Cha mẹ Nhân Tử nhìn thấy quan tài giĩ trống rỗng cũng ngơ ngẩn: "Nhân Tử đâu, Nhân Nhân nhà ta đâu?"

Mọi người không hề trả lời câu hỏi của cha mẹ Nhân Tử bởi vì chính họ cũng không biết Nhân Tử đã đi nơi nào.

Lẽ nào yêu quái ăn sạch cả người, ngay cả xương cốt cũng không nhả ra?

Nước mưa xối xả chảy xuống, những hạt mưa to bằng hạt châu. Hạt mưa rơi trên quần áo mọi người, rơi vào cỗ quan tài trống. Không ai biết kế tiếp phải làm gì.

Trong khu rừng tối tăm bỗng truyền đến tiếng ca của một cô gái. Tiếng ca đứt quãng, sâu kín, tựa như quỷ mị. Mọi người đề cao cảnh giác, lông tơ dựng thẳng hết lên.

Tiếng ca trầm thấp, nhẹ nhàng, chậm chạp xen lẫn trong tiếng mưa rơi ồn ào khiến người ta không thể nghe rõ.

Chỉ là giọng ca này... hát lên có chút khó nghe. Mọi người không cảm thấy có gì đáng sợ, chỉ bịt kín tai mình lại. Mãi cho đến khi, nhìn thấy những ngọn lửa xếp thành đoàn dài, trôi lơ lững giữa không trung tiến đến phía mình, bọn họ mới giật mình sợ hãi. Họ nắm chặt cuốc, xẻng trong tay, khẩn trương nhìn chằm chằm phía trước.

Ngọn lửa lơ lửng giữa không trung, khi lên cao, khi xuống thấp, khi đứng yên, khi xoay tròn giống như là một sinh vật sống.

Thôn dân mở to hai mắt nhìn chăm chú, tay họ đã bắt đầu phát run. Tiếng hát khó nghe kia khiến bọn họ an tâm. Yêu ma thường hát rất êm tai, tiếng hát khó nghe như vậy chắc hẳn không phải là yêu quái.

Tiếng ca càng ngày càng gần, quả cầu lửa cũng tiến lại càng ngày càng gần. Khi cả hai cách chừng ba trượng, quả cầu lửa liền dừng lại. Thôn dân nhìn xuyên qua màn mưa, quả cầu lửa đang bợi lội kia nhìn giống con chuột nhưng lại không giống chuột. Toàn thân nó phát ra thứ ánh sáng đỏ rực, chiếu sáng rõ người đến - có đầu, có tay, có chân, không có đuôi, là con người, còn là một cô nương xinh đẹp.

Cô nương này còn đang ca hát.

Nàng hát không phải khó nghe bình thường, mọi người tâm tư phức tạp, vẻ mặt khó có thể miêu tả.

Cô nương này cùng lắm là mười sáu, mười bảy tuổi, dáng người mảnh mai. Vạt áo nàng màu xanh nhạt kết hợp với một bộ váy ngắn, thắt lưng màu quả hạnh, bên hông treo một ống sáo.

Ánh lửa chiếu rọi khiến cho cả khuôn mặt nàng ửng hồng, nàng cười cười giống như một tiểu cô nương nhà bên. Nàng nhìn những khuôn mặt cảnh giác của thôn dân: "Ta tên là Tây Phong, là một bắt yêu sư. Các ngươi đưa ta tiền, ta sẽ bắt yêu cho các ngươi."

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Mây trắng trôi cao cao~ chim muôn bay từ từ~ tìm bắt chú sâu nhỏ~ một con~ hai con~ ba con~ "

"Đừng hát nữa! Khó nghe!"

Tiểu Hỏa lớn tiếng kháng nghị còn nàng vẫn tiếp tục cao giọng hát: "Mây trắng trôi cao cao~ chim muôn bay từ từ~ tìm bắt chú sâu nhỏ~ một con~ hai con~ ba con~ "

Tiểu Hỏa trợn mắt trắng, đêm hai cái tai lớn gập lại, cố gắng ngăn chặn tiếng hát như quỷ khóc sói gào của Tây Phong: "Yêu quái đều bị cô dọa chạy hết rồi!".

"Dọa chạy thì càng tốt, như vậy có thể thuận lợi cứu Nhân Tử cô nương ra." Tây Phong cầm trâm gỗ trong tay, đưa đến trước mũi Tiểu Hỏa: "Ngửi xem, có phải người ở gần đây không?"

Tiểu Hỏa ngồi xổm trên vai nàng, ngửi ngửi: "Gần đây, đang tung tăng nhảy nhót."

"Còn sống không?"

Tung tăng nhảy nhót chẳng những có thể là người mà còn có thể là quỷ. Nàng đã từng xem qua một nữ quỷ nhảy đặc biệt đẹp.

Tiểu Hỏa không khách khí đáp: "Không biết."

"Tiểu Hỏa, ngươi có tác dụng gì?"

"Không có ta, ai tới nghe cô hát, người khác dám sao?"

Nói nghe cũng có lý, Tây Phong không thèm chèn ép nó, nàng thở dài: "Làm ăn không lớn nhưng dù sao cũng đủ được ba bữa cơm no. Gần đây, yêu quái lại không xuất hiện nữa, nghèo khổ quá đi..."

Nàng đếm vài đồng tiền còn sót lại trong tay, chỉ đủ mua một cái bánh bao, người ta đều nói nghèo rớt mồng tơi, rất nhanh thôi nàng ngay cả mấy đồng cũng không còn nữa.

"Nghèo quá đi..." nàng cảm thán sâu sắc, đem mấy đồng tiền cẩn thận đặt vào trong túi. Nàng đi mấy chục bước hướng vào trong núi liền gặp một vách đá. Nàng ngẩng đầu lên xem, cao không thấy đỉnh, tựa như vách đá đâm qua bầu trời, hoàn toàn xuyên qua những đám mây.

Tây Phong bắt lầy Tiểu Hỏa trên vai, nén nó bay thẳng lên trời.

"Aaaaaaaaa"

Một quả cầu lửa không lớn bằng lòng bàn tay, lơ lửng giữa không trung, trong nháy mắt đã nổ thành một quả cầu lớn như ngựa. Tây Phong nhảy lên, Tiểu Hỏa vội vã chạy lên dọc theo vách núi. Lao nhanh ngược gió, chân lướt qua đá tảng trên vách núi mà như dẫm trên đất bằng. Đứng từ xa, chỉ nhìn thấy một quả cầu lửa lao thẳng đến đỉnh núi với tốc độ xé gió.

Chỉ trong nửa khắc, Tiểu Hỏa đã trở Tây Phong lêи đỉиɦ núi.

Cuồng phong dừng lại, tóc nàng bị thổi tung lên như ổ gà. Tây Phong liền lấy một chiếc gương nhỏ trong túi chải lại đầu tóc. Xong xuôi, nàng mới nhảy xuống, vẩy tay. Tiểu Hỏa liền hóa thành một quả hồng cầu nhỏ, ngồi xổm trên vai nàng. Nó ngửi ngửi trong không khí, nói: "Phía trước chắc là một cái hắc đầm lầy, nếu không mùi hài cốt không thể nặng như vậy. Tây Phong, chúc mừng nha, cô sắp bắt được một con yêu quái béo ú, ăn hai miếng liền có thể no rồi!"

Tây Phong cười gượng hai tiếng: " Yêu quái các ngươi một miếng ăn cũng không ngon!"

Tiểu Hỏa ngạc nhiên: "Cô... đã ăn qua..."

Tây Phong nhìn nó nhếch miệng, để lộ hai hàm răng sáng long lanh, nàng còn thuận tay gõ gõ, tiếng gõ thanh thúy rợn người. Tiểu Hỏa âm thầm quyết định, về sau chắc chắn nó sẽ không dám chê nàng hát khó nghe nữa.

Ở những nơi nhiều nước lại cộng thêm hằng năm không đón ánh nắng mặt trời thường dễ dàng phát sinh tai họa. Đầm lầy chính là nơi tốt nhất để yêu quái phát triển. Trong rừng cây rậm rạp, những đầm lầy hoàn toàn không được chiếu sáng được gọi là hắc đầm lầy.

Tây Phong còn chưa hoàn toàn tiến vào khu rừng, đã nghe trong rừng cây phát ra một tiếng gầm dữ tợn của quái thú. Nàng gỡ ống sáo bên hông xuống, trở tay một cái, ống sáo gỗ bỗng biến thành một thanh bảo kiếm, hàn quang sắc bén, chém sắt như bùn.

Bảo kiếm vừa rút ra, kiếm khí cường đại đã phát ra, áp chế hơn nửa thú vật. Các loài thú phát giác được nguy hiểm đã im lặng ẩn núp, chỉ còn một số ít mãnh thú vẫn gào thét không ngừng.

"Tiểu Hỏa, đi!"

Tây Phong nói xong một tiếng "Đi", người đã như mũi tên rời cung, lao thẳng vào phía trong đầm lầy. Khí chướng nồng đậm làm cho tầm nhìn càng thêm mơ hồ. Tây Phong nhắm mắt ngưng thần, chăm chú lắng nghe. Một luồng hắc khí đột nhiên đánh thẳng đến, Tây Phong nghiêng người né tránh. Nàng vung lên một kiếm, hắc khí trong phút chốc đã bị chém thành hai đoạn.

Cự thú còn chưa kịp kêu lên thảm thiết thì đã bị kiếm khí chém chết. Tiểu Hỏa giơ bàn tay ngắn ngủn ra, bắt lấy luồng hắc khí rồi nhanh chóng nhét vào miệng, vui vẻ nuốt xuống.

Tây Phong cầm kiếm chém một đường, nàng đi đến đâu, yêu thi la liệt đến đó.