Lạc Tri do dự, không biết có nên bước vào tiệm này hay không, cha ruột vứt bỏ Doanh Khí Uyên này sẽ có ảnh hưởng đến kế hoạch công lược hay không.
Nhưng dáng vẻ Doanh Khí Uyên hình như cảm thấy rất hứng thú, hắn ném thỏi vàng, hết sức lớn giọng nói: “Ở trọ.”
Khách hào phóng như thế cũng không thấy nhiều lắm thấy, chưởng quầy vội vàng tiến lên tự phục vụ, mà khi ông ta nhìn đến đôi mắt màu đỏ của Doanh Khí Uyên, sắc mặt mang nụ cười rạng rỡ chợt biến đổi.
Tay cầm thực đơn run dữ dội, lời thuần phục giới thiệu cũng nói không nên lời, tựa như thấy quỷ vậy.
“Ngươi làm sao vậy?” Sự kiên nhẫn của Doanh Khí Uyên cũng không tốt lắm, chỉ có một chút đều cho Lạc Tri ở trên giường, hiện tại nhìn chưởng quầy cứ rề rà như vậy, hắn thậm chí còn muốn ngắt đầu của ông ta xuống.
Lạc Tri đè hắn lại, nói với chưởng quầy kia: “Tự chúng tôi xem là đươcj.”
Lạc Tri hối hận ngừng ở trước cửa tiệm này, bởi vì bọn họ ăn cơm còn chưa ăn được một nửa thì có một đám người của Thánh Giáo Hội đến, bọn họ nói nhận được tố cáo, Thánh Tử Ma giáo một mình xuống núi, hiện tại bọn họ đang truy bắt trong thành.
Ở trong mắt Doanh Khí Uyên, những người này chỉ là châu chấu đá xe, đều là con kiến. Bọn họ làm hỏng một đêm đẹp của hắn, sau này hắn sẽ làm cho bọn họ không có ban đêm.
Chỉ là khi đối mặt với chưởng quầy tố cáo kia, Lạc Tri ngăn cản hắn.
Chưởng quầy sợ tới mức cả người phát run, rục ở trong góc, không dám nhận nhau.
Lạc Tri che ở trước mặt Doanh Khí Uyên, hỏi chưởng quầy: “20 năm trước, có phải ông từng bỏ một đứa con trai không?”
“Tiểu nhân…… Tiểu nhân từng bỏ một đứa con trai.”
“Cậu ấy có tên không? Là sinh bao lâu?”
Chưởng quầy biết gì nói hết.
Khi mẹ Doanh Khí Uyên đang mang thai từng đặt cho hắn một tên mụ, tên là Tiểu Ngư. Ngày sinh nhật thật sự của Doanh Khí Uyên cũng không phải hôm nay, mà là một tháng sau.
“Đại nhân…… mẹ của đứa bé kia là quái vật, con trai còn chưa tròn tháng bà ấy đã nhảy sông……”
Lạc Tri đỡ lấy Doanh Khí Uyên muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt, nửa dỗ nửa xin hắn rời đi.
Anh nhón mũi chân, nói nhỏ ở bên tai hắn: “Thánh Tử đồng ý với Lạc Tri, đêm nay tôi sẽ dạy ngài làm trên đu dây……”
Bụng dưới của Doanh Khí Uyên căng lên, căm tức liếc mắt nhìn chưởng quầy đã sợ tới mức mất khống chế, kéo Lạc Tri về Ma giáo.
Tiểu Ngư. Lạc Tri ở lăn qua lộn lại trên giường ngủ không được, thiếu niên Thánh Tử tính nết giống như con mèo lớn kia lại tên là Tiểu Ngư.
Cái tên Khí Uyên này, bình thường cha mẹ là sẽ không đặt cho con, anh đã sớm liền biết.
Chỉ là “Tiểu ngư” cũng quá đáng yêu rồi, sau đó thỉnh thoảng Lạc Tri sẽ gọi Doanh Khí Uyên là Tiểu Ngư, hắn cũng không ngại. Trên thực tế, chỉ cần là anh, Doanh Khí Uyên đều không ngại gì cả.
Cùng với nói hắn là đá kê chân vai ác Boss để vai chính thành Thần, Lạc Tri càng sẵn lòng cảm thấy, Doanh Khí Uyên chỉ là một cô nhi đáng thương bị cha vứt bỏ, bị Ma giáo lợi dụng mà thôi.
Mọi thứ của hắn đều là Ma giáo cho, chính hắn cũng chỉ là công cụ của Ma giáo. Doanh Khí Uyên không phân biệt thiện ác, chẳng phân biệt trắng đen, cuộc đời hắn đều là hỗn loạn không tả nối, giống viên minh châu bị vứt bỏ ở đầm lầy, nhìn thấy nghe thấy đều nằm trong một vũng bùn đen tối tăm.
Hắn vốn nên rất tốt rất tốt.
Hắn hiện tại đang làm cái gì? Có thống trị mảnh đại lục đó ngay ngắn rõ ràng hay không? Khi phát hiện nô ɭệ nhỏ chỉ còn lại bộ thi thể, Doanh Khí Uyên có đau lòng hay không?
Không, hắn hận người lừa hắn nhất, sau chuyện xảy ra ở sinh nhật đã khiến Lạc Tri hiểu rõ, lừa gạt Doanh Khí Uyên sẽ không có kết cục tốt.
Có thể hiện tại hắn đã nghiền xương của nô ɭệ nhỏ thành tro rồi.
Tâm thần Lạc Tri bị tin nhắn điện thoại nhắc nhở, nửa đêm canh ba, ai lại đi gửi tin nhắn.
Trên màn hình di động sáng lên là một dãy số xa lạ.
【 Lạc Tri, tôi ra tù rồi. 】