Doanh Khí Uyên ngừng ở mép giường, muốn nghe xem nô ɭệ nhỏ này còn có thể nói ra cái gì mới lạ.
“Thánh Tử?”
Lạc Tri thấy hắn không cử động, biết mình đã tạm thời ổn định được người ta.
“Nô có thể đốt nến không ạ?”
“Ngươi đốt đi.”
Doanh Khí Uyên vừa dứt lời, Lạc Tri bước xuống giường, giống như một chú thỏ con vui sướиɠ mà đốt nến ở trong phòng lên, ánh sáng và bóng tối trong phòng đan xen vào nhau, tựa như lúc hoàng hôn. Lạc Tri mới thấy rõ được bố cục trong căn phòng này, lạnh lẽo quái dị như một ngôi mộ cổ, đúng là có thể dưỡng ra người có tính cách trầm lặng quái gở. Duy chỉ có một chiếc giường tròn không hợp nhau và một chiếc xích đu trong góc là khiến cho căn phòng này có chút hơi người.
Giường tròn này…… Lạc Tri không muốn thừa nhận, nhưng nó thật sự trông rất giống như một cái ổ mèo được phóng to.
Nghĩ đến như vậy thì cũng làm cho mọi thứ trông giống như một căn phòng mèo khổng lồ.
Lạc Tri cảm thấy càng nghĩ càng thấy kinh khủng, ngoài mặt Doanh Khí Uyên là Thánh Tử, trên thực tế chỉ là “mèo lớn” mà Ma giáo nuôi.
Bọn họ thao túng con mãnh thú làm công cụ răn đe kẻ địch và thu hút tín ngưỡng của giáo chúng để đạt được nhiều mục đích khác nhau. Mà khi Doanh Khí Uyên càng không thể khống chế bản thân, vì để không bị cắn trả lại, Ma giáo đã nghĩ ra ý tưởng tồi tệ như vậy, cho dù có bao nhiêu người chết cũng sẽ không tiếc.
Doanh Khí Uyên ở trong mắt Ma giáo, chỉ sợ cũng không được xem là người giống như đám nô ɭệ bọn họ.
“Thánh Tử, quả nhiên là phong thái người trời.” Lạc Tri khen thật lòng, vị Thánh Tử này thật sự rất đẹp, nếu ở thế giới cũ, Doanh Khí Uyên nhất định sẽ được người săn ngôi sao phát hiện, khi đó anh sẽ là fans trung thành u mê sắc đẹp nhất.
Bề ngoài, đây là ưu điểm không đáng để nhắc đến của Thánh Tử, đương nhiên cũng chưa từng có ai khen.
“Có ý gì?” Hắn thậm chí không nghe hiểu.
Lạc Tri to gan đi đến trước mặt hắn, quan sát gần khuôn mặt không có góc chết kia, trong mắt tràn ngập hâm mộ và chân thành: “Ngài đẹp quá.”
Nhưng Lạc Tri đã quên, anh vừa đến gần, Thánh Tử vì máu rồng mà ham muốn tìиɧ ɖu͙© phun trào không nhịn được, con ngươi màu máu sáng lên, hai cánh tay vươn ra ôm lấy eo nhỏ mảnh khảnh của Lạc Tri, đồ ăn của nô ɭệ không tốt, lại thêm bệnh nặng mới khỏi, Doanh Khí Uyên vừa nắm chặt, tựa như muốn bẻ gãy eo của anh.
Lạc Tri thuận thế ôm lấy cổ của Doanh Khí Uyên, phản ứng hoàn toàn khác với tiểu nô sợ hãi ngây ngô ngày hôm qua, làm Thánh Tử càng thêm mới lạ.
Tuy rằng Lạc Tri vẫn là trai zin, nhưng cũng từng xem không ít phim 18+ ở thế giới cũ, giờ phút này lại không muốn bị làm chết, anh lấy hết can đảm, nhón mũi chân ôm lấy cổ của Doanh Khí Uyên rồi chạm nhẹ lên môi của hắn.
Đây là nụ hôn đầu tiên của anh, nhưng phản ứng Doanh Khí Uyên còn ngây ngô hơn cả anh, lúc bị Lạc Tri hôn, hắn khϊếp sợ mà mở to hai tròng mắt xinh đẹp, hắn chỉ là bị hôn môi, bụng dưới đã dựng đứng lên, nhưng mà cảm giác được hôn chưa từng có, hắn mê đắm xúc cảm tốt như thế, vậy mà không nở tách ra với anh.
Lạc Tri dùng đầu lưỡi của minh cạy cánh môi Doanh Khí Uyên, sau đó quấn lấy đầu lưỡi của hắn, làm cho nụ hôn này trở nên ướŧ áŧ dính nhớp, Thánh Tử chưa từng có trải nghiệm như thế càng bị Lạc Tri kɧıêυ ҡɧí©ɧ làm cho dưới háng hăng hái, bên dưới áo choàng tắm chống thành một túp lều cao, cấp bách muốn tìm một cái lỗ dập lửa.
Kỹ thuật hôn của Lạc Tri cũng rất ngây ngô, nhưng làm bên chủ động, dù sao cũng mạnh hơn Doanh Khí Uyên. Bàn tay anh di chuyển đến dưới háng của người đàn ông, sờ được gậy thịt đang vận sức chờ phát động, với kích cỡ và chiều dài này, lại thêm ngây ngô lúng ta lúng túng của Doanh Khí Uyên khi hôn môi với người khác và máu rồng tăng cường mạnh mẽ ham muốn tìиɧ ɖu͙©, nếu anh mặc cho Doanh Khí Uyên cắm vào, không chết cũng sẽ không còn nửa cái mạng.
Lạc Tri dùng tay tuốt vật kia trức, trước đó anh độc thân từ trong bụng mẹ 25 năm, kỹ thuật bàn tay đã dày công toi luyện, thoáng cái đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ thứ to lớn kia rỉ ra chất lỏng trong suốt, phía trên vẫn đang hôn môi với Doanh Khí Uyên, phân tán sự chú ý, làm cho hắn không đến mức bổ nhào mình vào trên giường giống như con mãnh thú.
Tuốt nửa ngày, nghe thấy người đàn ông phát ra tiếng thở nặng nề, Lạc Tri mới hướng dẫn từng bước nói: “Thánh Tử hôm nay mệt rồi, nghe nô nói, nô sẽ làm Thánh Tử thoải mái.”
Anh nắm dươиɠ ѵậŧ của Doanh Khí Uyên, kéo hắn đến giường rồi đẩy nhẹ Doanh Khí Uyên xuống, cởϊ áσ choàng tắm, lộ ra vật to lớn ở dưới háng của hắn.
Vừa mới dùng tay tuốt cho hắn, tuy rằng đã cảm giác được thứ này không nhỏ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, Lạc Tri mới thật sự bị chấn động, thứ này sẽ có người chịu được sao? Đồng thời vừa sợ vừa không nhịn được ước lượng.
Má ơi, cái…..cái này đến 20 cm luôn sao? Không..không chỉ có thể, nó còn dài hơn cả bàn tay của người trưởng thành của nô ɭệ nhỏ, tính từ đầu ngón giữa dài nhất cho đến ngón trỏ, đều đã tới động mạch rồi.
Lạc Tri nuốt nước miếng, làm một trai zin không có kinh nghiệm thực chiến, lần đầu tiên làm với người ta thì đã gặp báu vật cực phẩm như thế, hơn nữa đối phương ngoại trừ làm cực kỳ thô bạo với tiểu nô đã chết kia, càng không hề có kinh nghiệm biết thương hương tiếc ngọc gì cả.
Đêm nay, anh nên sống thế nào đây.