Thần Y Phục Thù - Thiếu Chủ Quỷ Cốc

Chương 215

Người phụ nữ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, tóc búi cao, người mặc một bộ vest đen, tỏa ra vẻ đẹp tri thức của một nhân viên văn phòng nơi công sở.

“Quản lý, chính là mấy người này, không muốn gọi món mà còn ngồi đây chiếm chỗ!”

Sau khi người phụ nữ liếc nhìn qua bốn người kia thì đồng tử không tự chủ co rút lại, lập tức quay đầu đi, trầm giọng nói:

“Trần, không cần quan tâm đến bọn họ nữa, bọn họ muốn ngồi bao lâu thì cứ cho bọn họ ngồi đi, đừng chọc bọn họ!”

“Quản lí?”

Người phục vụ tỏ vẻ bối rối, nhưng người phụ nữ chẳng thèm để ý đến vẻ mặt của cô ta chút nào, đang có ý định ‘bỏ chạy’ trở về.

Vào lúc này, một trong bốn người kia đột nhiên cười phá lên.

“Chị Thái, đã lâu không gặp, chị làm gì mà đi nhanh thế?”

“Tôi không phải chị Thái, anh nhận lầm người rồi.”

“Không thể sai được! Vừa vào cửa chúng tôi đã ngửi được rồi, mấy món này chắc chắn chỉ có thể là do Thái Trường Viễn, Thái trù thần làm ra.”

“Thái Trường Viễn?”

Mục Y Nhân không khỏi kêu lên.

“Khó trách đồ ăn ở đây ngon như vậy, thì ra là do Thái Trường Viễn làm đầu bếp!”

Lăng Việt nhàn nhạt nói:

“Thái Trường Viễn này rất nổi tiếng sao?”

“Tất nhiên, Thái Trường Viễn là một nhân vật kỳ cựu trong giới ẩm thực Trung Quốc! Nghe nói tổ tiên của ông ấy là đầu bếp nấu ăn trong hoàng cung, cho nên các công thức nấu ăn được truyền lại là vô giá! Tôi chỉ không ngờ rằng ông ấy sẽ xuất hiện ở đây! Thật sự thì nếu là món ông ấy nấu thì cái giá này cũng không phải là quá đáng!”

“Đúng là tuyệt vời!”

Bên này hai người Lăng Việt nói chuyện vui vẻ, bên kia quản lý Thái đã không thể trốn được nữa.

Cô ta quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm người trước mặt.

“Rốt cuộc các người muốn làm gì? Gϊếŧ người chẳng bằng một cái gật đầu*, nhà họ Thái bọn tôi đã rời khỏi Tây Bắc rồi mà các người vẫn đuổi theo tới tận đây, không phải rất quá đáng rồi sao?”

(Ẩn dụ: đừng quá đi quá xa, kẻo hại người vô tội hay mang thêm phiền phức, đau đớn bất hạnh cho người khác, trong khi bản thân chưa chắc đã được lợi ích bao nhiêu.)

“Ha ha, sao chị Thái lại tức giận? Mục đích chuyến đi lần này của chúng tôi là mời Thái tiên sinh trở về hưởng phúc.”

“Đúng vậy, làm đầu bếp riêng cho ngài Mã của tôi còn tốt hơn nhiều so với làm đầu bếp nấu cho bọn tiện dân này ăn.”

“Ngài Mã đã quyết định ra số tiền thuê rất cao, chắc chắn sẽ không bạc đãi ông Thái đâu!”

Sắc mặt quản lý Thái tái nhợt vì tức giận, l*иg ngực phập phồng liên tục.