Thần Y Phục Thù - Thiếu Chủ Quỷ Cốc

Chương 173

“Cái này... cái này sao có thể?”

Đông đảo khách mời cũng bị một màn này làm cho khϊếp sợ.

Viên đạn kia, thế nhưng lại trôi nổi trong không khí, khi Lăng Việt bước đến, nó lại tự động tránh qua một bên như sinh vật sống vậy.

Một màn này, cũng quá là kinh khủng, thật là khiến người ta ngạt thở.

“Chuyện này… chuyện này không thể nào!”

“pằng pằng pằng.. “

Liên tiếp mấy tiếng súng lại vang lên, nhưng sau khi chúng vang lên, Trần Phụ cũng hoàn toàn mất hết hi vọng.

Miệng ông ta run rẩy nói:

“Mày..mày rốt cuộc là người hay là quỷ?”

Lăng Việt không nói gì, chậm rãi tiến tới, nhẹ nhàng cầm lấy khẩu súng lục của Trần Phụ.

Sau đó, Lăng Việt đột nhiên vung tay lên.

Trong nháy mắt, bàn tay mang theo khí lực của Lăng Việt phóng tới đem đầu của Trần

Phụ đánh bay đi.

Trần phụ cho đến lúc chết vẫn trợn trừng mắt, đôi mắt tràn đây sự kinh hãi, đến tột cùng hắn cũng không biết là mình đang đối mặt với ai.

“Bịch”, ông ta ngã trên mặt đất, chết ngay tại chỗ.

“Không -! Ông ơi! Mày, mày gϊếŧ chồng tao, tao liều mạng với mày!”

Trần Mẫu tức giận xông lên, Lăng Việt đến nhìn cũng không thèm nhìn, khẩu súng trong tay hướng về sau bắn một phát.

“Pằng–!”

Hắn thản nhiên bắn một phát súng, Trần mẫu đã ngã xuống, máu tươi nhiễm đỏ cả đế giày của Lăng Việt.

“Ba -Mẹ”

Trân Lễ Thạch gào thét liên tục, cặp mắt của hắn đã đỏ bừng cả lên, đáng sợ tới cực điểm!”

“Lăng Việt, mày gϊếŧ chết cha mẹ của tao, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!”

Lăng Việt sắc mặt vẫn không đổi nói:

“Ngươi cảm thấy, ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Những thứ ngươi đã làm với vợ của ta, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp mười, gấp trăm lần!”

Nghe được hai chữ thê tử, thân thể của Mục Y Nhân trong nháy mắt run lên!

Cô trừng to mắt, gương mặt như không thể tin được.

“Lãng Việt….anh...anh vừa nói gì?”

Lăng Việt ôn nhu cười một tiến với Mục Y Nhân.

“Anh nói em là vợ của anh, anh đã trở về.”

“Thế nhưng... Thế nhưng trước kia không phải anh đã phủ nhận sao?”

“Trước đó, lương tâm anh hết sức hổ thẹn, không mặt mũi nào cùng nhìn em. Nhưng bây giờ, anh đã nắm toàn bộ Giang Châu trong tay, Giang Châu cũng chính là lễ vật cầu hôn của anh.”

“Là thật...Là thật sao? Anh không phải là đang lừa em chứ?”