“Cô tỉnh rồi à?”
Mục Y Nhân ánh mắt híp lại, hai vệt ánh sáng lạnh lẽo bắn ra.
“Anh đã làm gì tôi?”
Lăng Việt sững sờ, chợt cười nói:
“Hôm qua cô bị người khác ép uống rượu, tôi đã cứu cô ra. Cô yên tâm đi, tôi không có làm gì cô, y phục là Tú Nhi giúp cô thay! Tối hôm qua, tôi ngủ ở bên ngoài.”
Lúc này Mục Y Nhân mới thở dài một hơi.
Cô lúng túng nói:
“Xin lỗi, do tôi không biết. Đa tạ anh đã cứu tôi!”
Lăng Việt cười ấm áp một tiếng.
“Chúng ta là bằng hữu, không cần khách khí như thế. Ăn chút gì đi! Côngủ hơn một ngày một đêm, chắc là đã đói bụng rồi.”
“Cám ơn, tôi không đói bụng, tôi trở về sẽ ăn sau.”
Vừa dứt lời, bụng của cô lại réo lên một tiếng cồn cào, ùng ục ùng ục kêu lên.
khiến khuôn mặt Mục Y Nhân trong nháy mắt đỏ ửng.
Lăng Việt cười cười, đem bữa sáng đặt ở bên trên cạnh tủ đầu giường.
“Nhanh tới ăn đi, để lâu sẽ nguội mất đó.”
Nói xong, hắn rất biết điều rời khỏi phòng.
Mục Y Nhân vụиɠ ŧяộʍ rời xuống giường, nhón chân lên, dùng hai bàn chân nhỏ, lặng lẽ đi tới cửa.
Cô ôm lấy cái đầu nhỏ, vụиɠ ŧяộʍ liếc qua, mắt thấy Lăng Việt đã rời đi rất xa, liền trở lại đầu giường bắt đầu ăn uống thả cửa.
Chỉ là sau khi ăn xong, lông mày cô liền không khỏi nhăn lại.
” Cái mùi vị của bữa sáng này, có vẻ giống như đã ăn ở nơi nào rồi?”
Mang theo một chút nghi hoặc, cô sau khi ăn hết sạch bữa sáng, ợ lên một tiếng no nê.
Chẳng biết lúc nào Lăng Việt đã đứng ở cửa ra vào, hai tay vòng ở trước ngực, dựa vào trước cửa, giống như cười mà không phải cười nhìn về phía cô.
Khuôn mặt Mục Y Nhân lại chợt hoẳng sợ, ửng hồng lên vì xấu hổ.
“Tôi… Tôi phải đi làm! Cám ơn bữa sáng của anh, hẹn gặp lại!”
Nói xong, cô cũng không quay đầu lại mà chạy nhanh ra khỏi cửa.
“Này!”
Lăng Việt hô một tiếng, Mục Y Nhân bỗng dừng bước, có chút mờ mịt quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Lăng Việt chỉ chỉ khóe miệng của cô.
Mục Y Nhân sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn bên trên rơi xuống một hạt cơm, làm cho khuôn mặt nàng đỏ đến mức giống như không có chỗ nào mà chui xuống đất vậy.
“Cám… cám ơn, tôi đi đây.”
“Y phục của cô đã giặt và sấy khô rồi, tôi để ở ngoài cửa, cô cầm lấy đem tới công ty thay đi. Tú Nhi đang ở phía dưới, cô ấy đưa cô tới công ty.”