Thần Y Phục Thù - Thiếu Chủ Quỷ Cốc

Chương 5

Trong đại sảnh mọi người đều kinh hãi.

Cái tên Lăng Việt này, tất cả mọi người ở đây cơ hồ không ai không biết, không người không hay!

Bởi vì, tối nay nhân vật chính, Trần Bá Thiên, cũng là vì đạp xuống Lăng gia, mới có thể ngồi lên cái ngai vàng của nhà giàu nhất Giang Thành!

Cái tên ” Lăng Việt ” này, vốn là ở chỗ này, là một cái tên bị cấm.

Nhưng giờ phút này, hắn vẫn nói ra.

Không chỉ là tên tới, thậm chí người vốn đã biến mất cũng tới luôn rồi

Trần Bá Thiên trong chốc lát đã lấy lại bình tĩnh, chợt, cười lên ha hả.

“Ha ha ha ha ha… Ta tưởng là ai chứ? Hóa ra là dư nghiệt của Lăng gia! Thằng nhãi con, năm đó, cha mẹ ngươi bị gϊếŧ, ngươi bị đánh gãy hai chân, ném vào trong núi, ta còn tưởng rằng ngươi đã bị sói ăn đến nỗi xương cốt không còn, không nghĩ tới cho đến ngày nay, ngươi vậy mà không chết, còn về tới Giang Thành!”

Dừng một chút, sắc mặt của hắn bắt đầu âm trầm.

“Có điều, lão hủ không thể không nói, lựa chọn này của ngươi rất sai lầm, sai đến mức không hợp lẽ thường!”

Hai tay của hắn đặt sau lưng, chậm rãi hướng về phía dưới đi xuống mặt lộ vẻ kiêu ngạo.

“Ví dụ, ngươi không trở về Giang Thành, tùy tiện tìm một cái thôn nào có trốn đi, có lẽ đời này của ngươi còn có thể bình an mà sống. Đáng tiếc, ngươi thật sự là quá ngu ngốc! Lại dám trở lại Giang Thành, làm sao? Trở về để làm anh hùng hã? Ta rất có trách nhiệm nói cho ngươi hay, ngươi… Là đang tìm cái chết!”

Lăng Việt sắc mặt lạnh nhạt, không có một chút tình cảm.

“Ta không phải trở về để làm anh hùng gì cả, ta… Là đến thu nợ!”

“Thu nợ?”

“Nợ của cha mẹ ta! Bây giờ đã đến lúc thu lợi tức rồi, vừa vặn, dùng chín đời Trần gia của ngươi, một trăm ba mươi bảy mạng đến trả!”

“Ha ha ha….”

Trần Bá Thiên ngửa mặt lên trời cười dài, không chỉ là hắn mà mọi người tại đây cũng đều lắc đầu, đối với Lăng Việt, khịt mũi coi thường.

Trần gia sớm đã không phải là Trần gia lúc trước, bây giờ Trần gia, là thủ phủ của Giang Thành!

Lăng gia từ lâu cũng không phải là Lăng gia lúc trước, bây giờ Lăng Việt, là là một tên nghèo đói mồ côi cha mẹ!

Không cha không mẹ, không có quyền, không có tiền.

Đối đầu với Trần gia, chẳng phải là nói mơ giữa ban ngày?

“Lăng Việt a Lăng Việt, xem ra mấy năm này bộ dáng của ngươi cũng không khá lên bao nhiêu, ngược lại học được khoác lác rồi? Ngươi muốn diệt Trần Bá Thiên ta? Haiz! Ta lại muốn hỏi ngươi một chút, ngươi lấy cái gì đến diệt ta? Ta phun ngụm nước bọt, đều có thể dìm chết ngươi!”

Trần thiếu cười hắc hắc, nói:

“Lăng Việt, kỳ thật muốn trách, cũng nên trách mẹ của ngươi! Nếu như đầu của mẹ ngươi không phải bị nước tràn vào, sống chết đòi gả cho ba của ngươi, Lăng gia các ngươi, cũng sẽ không rơi đến nước này mà!”