Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian

Chương 49: Không cho ở

Mọi người đồng loạt nhìn về phía sau, chỉ thấy đám người đứng phía sau là hai mẹ con Phương thị, hai người này cũng không biết đã trở về từ lúc nào đấy. Bên cạnh các nàng còn có một người vừa nhìn đã biết là tiểu công từ nhà giàu.

Người ra vẻ phong lưu mà đung đưa cây quạt, chậm rãi từ trong đám người đằng sau đi tới, đứng ở bên cạnh Triệu Trụ, nhướn mày dò xét Cố Vân Đông: "Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu nhỏ nhoi, lại dám lấy danh nghĩa huyện lệnh lừa gạt hàng xóm láng giềng, lá gan không nhỏ ah."

Trần Vũ Lan vội vàng đi theo lên, giới thiệu với mọi người: "Vị này chính là công tử của Liễu gia trong huyện, Liễu công tử cùng công tử nhà huyện lệnh là bạn bè tốt. Vân Đông, ngươi lá gan cũng quá lớn, sao lại dám lấy danh nghĩ của huyện lệnh đại nhân lừa bịp, chuyện này nếu như bị đại nhân biết, cũng bị chém đầu đấy."

Cố Vân Đông vốn còn chưa rõ người kia là ai, không nghĩ tới Trần Vũ Lan đã giới thiệu rồi.

Ân, vậy thì không có vấn đề rồi.

Cô nhìn về phía Liễu công tử kia: "Liễu công tử chỉ là cùng công tử nhà huyện lệnh quen biết mà thôi, sao lại biết được tất cả những người mà huyện lệnh biết? Huống hồ, cho dù Liễu công tử cùng huyện lệnh quan hệ rất tốt, vậy thì sao? Chẳng lẽ đại nhân quen biết ai đều phải báo cáo lại với ngươi?"

"Ta. . ." Liễu Duy nhất thời có chút bí từ.

Nói như vậy hình như cũng có đạo lý, hắn kỳ thật cũng chưa từng thấy qua huyện lệnh đại nhân mấy lần.

"Ngươi thật sự quen biết huyện lệnh đại nhân?"

Cố Vân Đông cười khẽ: "Nếu ngươi không tin, có thể tự mình đi hỏi một chút."

Cô không biết huyện lệnh, cô biết tri phủ ah.

Liễu Duy cũng có chút không chắc chắn rồi, nhìn cô có không chút nào chột dạ, hắn do dự: "Hôm nào ta sẽ hỏi một chút." Kỳ thật cũng chỉ nói vậy mà thôi, hắn nào dám thực sự đến trước mặt huyện lệnh nói những lời này?

Hồ Tiền Lai cùng Kim Nguyệt Hương lúc này thật sự nói không ra lời, xử lý thế nào đây? Nha đầu kia hình như một chút cũng không sợ hãi, cũng không thể thật sự bị quan phủ bắt a?

Lượng Tử là bọn hắn già rồi mới sinh được, ngày bình thường đều rất yêu chiều, lúc này mới dưỡng thành loại tình tình thích làm xằng làm bậy của hắn.

Triệu Trụ là người rất biết rõ tình thế, ông ta ngược lại dứt khoát: "Tốt, vậy thì, năm lượng bạc."

Cha mẹ Thung Tử liếc nhau một cái, trên mặt khổ vô cùng, nhỏ giọng nói: "Nhà của chúng ta hiện tại cầm không ra năm lượng bạc, có thể cho thêm chút thời gian, chúng ta, chúng ta gom góp một chút?"

"Có thể."

Hồ Tiền Lai không vui, tròng mắt đảo một lòng vòng: "Người ta đều đưa năm lượng bạc, nhưng ngươi đánh Lượng Tử nhà chúng ta thành cái dạng gì rồi hả? Tối đa, tối đa là đưa ngươi một lượng."

Lượng Tử bị đánh nghiêm trọng nhất, nghe thế cũng có chút không phục: "Cha mẹ, con thật sự không nói sai, tiện nha đầu này có dã nam nhân, ngày hôm qua chúng ta bị đánh cả ngày."

Thung Tử rốt cuộc nhịn không được: "Đã đủ rồi Lượng Tử, không có dã nam nhân, người bắt chúng ta thật sự là nha đầu kia."

"Nói láo."

Cố Vân Đông nâng đế giày lên, Lượng Tử hoảng sợ kêu to: "Nhanh nhanh đưa, mẹ nhanh đưa cho nó." Miệng hắn nóng rát đau nhức, nói chuyện cũng bắt đầu chảy nước miếng.

Cố Vân Đông đã hài lòng, loại người này ah, không đánh sẽ không nghe lời.

Một người thu năm lượng bạc, người nhà Đại Tiền không tới, Cố Vân Đông để hắn viết phiếu nợ, sau đó mới mở dây thừng, thả người ra.

Năm lượng bạc cũng không phải số lượng nhỏ, những thôn dân khác cũng thấy rõ ràng đấy, về sau nếu muốn đắc tội cô, sẽ phải suy nghĩ thật kỹ rồi.

Mục đích của Cố Vân Đông chính là như vậy, cô phải cho bọn hắn biết rõ, muốn bắt nạt người nhà bọn họ, vậy thì phải chuẩn bị thật nhiều tiền.

Hơn nữa cô cố ý nói đến huyện lệnh, cho dù những người này không tin, cũng sẽ có điều cố kỵ.

Đám người dần tản, Cố Vân Đông vừa định trở về, liền thấy con dâu Trần Lương đi tới: "Vân Đông, cha chồng ta trở về rồi, gọi ngươi đi qua một chuyến đây này."

Cố Vân Đông biết sáng sớm hôm nay Trần Lương đã đi ra ngoài rồi, bây giờ trở về liền nói cô đi qua, là nghe nói chuyện bên này sao?

Cô gật đầu, đi đến nhà trưởng thôn.

Không nghĩ tới vừa vào cửa, đã nghe giọng Phương thị:"Người nhà như vậy, ta cũng không dám cho các nàng ở."

Bước chân của Cố Vân Đông có chút dừng lại, Chu thị đi tới, kéo cô sang một bên.

Nhỏ giọng nói ra: "Vân Đông, lá gan của ngươi cũng quá lớn, trong nhà bị trộm sao ngươi không lớn tiếng hô lên, cứ như vậy đem người trói lại? Ngươi như vậy không phải làm mất lòng người sao?"

Chu thị không nhìn trận náo nhiệt kia, bà sáng sớm đã đến bờ sông giặt quần áo rồi. Lúc ấy còn thấy kỳ lạ sao người giặt quần áo hôm nay lại ít như vậy, đợi trở về mới biết được Cố Vân Đông bên này xảy ra chuyện.

Bà cũng không tận mắt thấy, tất nhiên không biết thủ đoạn lúc đó của Cố Vân Đông.

"Ngươi vừa mới đến thôn Vĩnh Phúc, đắc tội với người ta như vậy đối với ngươi cùng người nhà đều không tốt."

Cố Vân Đông biết Chu thị là vì muốn tốt cho mình, tuy nhiên cô không đồng ý quan điểm của bà ấy, nhưng vẫn vừa cười vừa nói: "Thím, ta không làm như vậy, tất cả mọi người sẽ cho là nhà chúng ta có thể tùy ý để người chà xát tròn bóp nghiến, vậy ta còn có thể giữ được nhà ngói gạch của chúng ta mới dựng sao?"

"Nhưng..." Chu thị nghẹn lời, bà đương nhiên biết có rất nhiều người ở sau lưng suy đoán Cố gia có bao nhiêu bạc, người ghen ghét đỏ mắt cũng không ít.

Kỳ thật ngay từ đầu bà đã nhắc nhở Cố Vân Đông, nói cô không cần dựng căn nhà tốt như vậy làm cho người ta chú ý, tiền tài không để lộ ra ngoài vẫn có đạo lý đấy, nhưng người ta cảm thấy mình ở thoải mái dễ chịu mới quan trọng nhất, chỉ có đạo lý ngàn ngày làm cướp, không có đạo lý ngàn ngày đề phòng cướp đấy.

Chu thị thở dài một hơi, mở miệng còn muốn nói điều gì, chợt nghe thấy âm thanh quát lớn của Trần Lương: "Nói hươu nói vượn cái gì? Ngươi cũng đã thu tiền thuê của người ta, nào có đạo lý nói đổi ý liền đổi ý. Ngươi bây giờ không cho người ta ở, vậy một nhà Cố gia có thể chuyển đi nơi nào?"

Cố Vân Đông liền cùng Chu thị gật đầu, trực tiếp rảo bước tiến vào nhà chính.

Trong phòng ngoại trừ Phương thị, còn có Trần Vũ Lan, con thứ hai của Trần Lương, vị thiếu gia Liễu gia kia ngược lại không ở đó.

Phương thị vẫn có chút sợ Trần Lương đấy, giọng nói chuyện lập tức yếu đi: "Nhưng anh cả nhìn xem Cố Vân Đông kia đã làm nên trò gì, nếu không phải cô ta quá rêu rao, sao có thể đem bọn cướp mời đến. Ta cũng không biết đồ đạc nhà mình có thiếu gì hay không đâu, hơn nữa hôm nay cô ta còn đắc tội tên du thủ du thực Hồ Lượng kia, hôm nào hắn đến báo thù làm sao bây giờ?"

Trần Vũ Lan cũng ở một bên nói ra: "Đúng vậy a, đại bá, cháu cùng mẹ là hai người yếu ớt, đâu phải là đối thủ của mấy tên du thủ du thực kia. Vân Đông muội muội các nàng là không dễ dàng, nhưng cháu cùng mẹ cũng rất vô tội ah."

"Đúng đấy, Vũ Lan năm sau sẽ phải gả tới Ngô gia rồi, ta hiện tại chỉ ngóng trông trong khoảng thời gian này bình an không cần có chuyện gì khó khăn trắc trở. Vạn nhất trong lúc này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy Ngô gia sẽ nghĩ về nhà chúng ta như thế nào?"

Trần Lương bị hai mẹ con này nói đến sắc mặt thật khó coi: "Ngươi, các ngươi..."

"Trần thúc." Cố Vân Đông đi đến: "Không ở nổi thì không ở ah, ta đi là được."

Ở trong nhà Phương thị, nói thực cô cũng rất không thoải mái. Vốn nghĩ không có lựa chọn nào khác, ở một tháng thì một tháng a.

Nhưng hiện tại xem ra, ở trên thị trấn cũng chưa hẳn là không thể.

Phùng thúc là người đáng tin cậy, có ông ấy trông coi, chính mình hoàn toàn không cần mỗi ngày chạy về thôn Vĩnh Phúc tiến độ công việc.

Cô còn có thể nhân cơ hội nhìn xem hoàn cảnh ở thị trấn cùng biện pháp kiếm tiền, mua đồ cũng thuận tiện.

Huống chi, mục đích ở lại trong thôn đã đạt được, những người kia trong lòng có quỷ, thật sự không dám đánh chủ ý lên nhà cô.

Cố Vân Đông vừa mới nói xong, Trần Lương lại nhíu mày: "Vậy ngươi muốn ở đâu đây?"

Hôm nay náo như vậy, người trong thôn càng không có ai chịu cho thuê rồi.

"Đến ở chỗ ta a." Cửa ra vào lại bỗng nhiên vang lên một giọng nói.