Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian

Chương 43: Cô nhạy cảm

Thiệu Thanh Viễn gật đầu khẳng định: "Có ba con, khả năng còn một con nữa không ở trong ổ, chúng ta trước tiên đem hai đầu heo này xuống núi a, miễn cho mùi máu tươi quá nặng đưa tới những con dã thú khác." Cô nhóc này thật đúng là nhạy cảm.

"Đúng đúng, tranh thủ thời gian." Chẳng quan tâm tới những câu hỏi khác, Cố Vân Đông lập tức theo hắn trở lại ổ lợn rừng.

Thiệu Thanh Viễn kéo một cái bè gỗ từ trong bụi cỏ ra, con lợn rừng đầu tiên nặng tầm 400 cân, khi lực của Cố Vân Đông hiện tại cũng không tệ lắm, nhưng cô dám khẳng định, tuyệt đối không chịu nổi một nửa sức nặng của con lợn rừng.

Đáng tiếc, có Thiệu Thanh Viễn bên cạnh, bằng không thì cô đã đưa con lợn rừng vào trong không gian, dễ dàng đem xuống núi.

Khí lực của Thiệu Thanh Viễn ngược lại rất lớn, Cố Vân Đông giúp hắn một tay, hắn đơn giản chỉ cần đem lợn rừng cho lên bè gỗ, lập tức kéo đi xuống chân núi.

Con lợn rừng bên kia ở hơi xa một chút, bè gỗ không đủ chỗ để chất lên, chỉ có thể đem con này xuống chân núi trước.

Thiệu Thanh Viễn đối với bên này rất quen thuộc, lúc trở về đi nhanh hơn rất nhiều.

Chờ đến chân núi, tìm một nơi không có người đi qua, hắn để Cố Vân Đông ở lại trông coi, tự mình đi kéo một con khác.

Qua một hồi, Thiệu Thanh Viễn đã kéo con lợn rừng kia về rồi, trên người cũng bị mồ hôi thấm ướt rồi.

Hắn tùy ý chùi chùi, lúc này mới nói với Cố Vân Đông: "Con lợn rừng lớn như vậy, nếu như đưa đến thị trấn, tối đa chỉ có thể bán được một đầu, đưa đến trong huyện giá cả có thể cao hơn một chút. Ngươi có đi không?"

Cố Vân Đông nhìn hai đầu lợn rừng, đi thị trấn may ra còn được, đi trong huyện thì quá phí thời gian. Cô không thể để ba “Đứa trẻ” ở nhà một mình được, lúc này đi đi về về cộng với thời gian bán lợn rừng, chỉ sợ lúc trở về cũng đã đến đêm khuya.

Hơn nữa, nói thực ra hai đầu lợn rừng đều là do Thiệu Thanh Viễn đánh, tiền bán lợn rừng nếu cô lấy thì có chút... Chột dạ?

Cũng không đúng, tốt xấu gì cô cũng giúp đỡ kéo con heo rừng qua bè gỗ và đứng trông đúng không, không có công lao cũng có khổ lao ah, tiền vất vả sao có thể không cần được?

Nghĩ nghĩ, cô tiện tay đem con gà rừng ở trong giỏ cũng đưa cho Thiệu Thanh Viễn: "Ta không đi trong huyện được, ngươi giúp ta đem con gà rừng cũng bán đi a."

"Tốt." Thiệu Thanh Viễn cũng không nhiều lời, tiếp nhận gà rừng liền để cho Cố Vân Đông đi về trước.

Cố Vân Đông còn có chút bận tâm, hai đầu lợn rừng này hắn làm sao đưa đến trong huyện được? Không gian của cô ah, thật không có đất dụng võ, tim thật mệt ah.

Cố Vân Đông thở dài trở về nhà, đến nhà mới phát hiện hai mẹ con Phương thị không ở nhà.

Cố Vân Thư nói: "Cháu trai nhà mẹ đẻ Phương thẩm sắp kết hôn, các nàng đi ăn cưới rồi. Phương thẩm còn nói sẽ ở nhà mẹ đẻ hai ngày nữa mới trở về, nói đệ hỗ trợ cho gà cùng heo hắn."

Phương thẩm nuôi ba con gà, một đầu heo, ngày bình thường phải bắt côn trùng cho gà ăn, còn phải đi cắt cỏ về cho heo ăn.

Ơ, đây là tiên trảm hậu tấu ah, Cố Vân Đông cười lạnh: "Vân Thư, đệ đến nhà trưởng thôn, nói với Chu thẩm một chút."

"Hắc hắc, đệ đã đi qua nói rồi." Cố Vân Thư dương dương đắc ý đấy.

Kỳ thật nếu Phương thẩm nói chuyện tử tế, hắn sẽ không để ý gì mà hỗ trợ đấy, trước đó ở nhà cũ Cố gia, hắn không ít lần đi ra ngoài cắt cỏ cho heo ăn, những chuyện này đều biết làm đấy.

Nhưng Phương thẩm nói chuyện làm cho người ta rất không thích, giống như căn bản họ không phải đang nhờ giúp đỡ, mà là đang ra lệnh.

Trong khoảng thời gian này Cố Vân Thư bị ảnh hưởng bởi Cố Vân Đông, đối với loại người này căn bản sẽ không nhượng bộ.

Cố Vân Đông thoả mãn sờ lên đầu hắn, quay đầu lại thấy Phương thẩm cùng Trần Vũ Lan đã khóa cửa phòng, còn những đồ dùng nhà bếp như đồ làm bếp và bát đũa trong nhà bếp đều được dán giấy niêm phong, thậm chí vò gốm để trứng gà cũng dọn đi rồi, nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Đây là coi họ như kẻ trộm còn muốn họ hỗ trợ, đang nằm mơ sao.

Bất quá hai mẹ con bọn họ không ở đây, Cố Vân Đông lại thoải mái làm một bữa tối phong phú, dù sao trong không gian của cô có thịt.

Sắc trời vừa tối, Thiệu Thanh Viễn đã tới đây rồi.

Cố Vân Đông có chút chờ mong mà nghênh đón: "Đều bán được rồi sao?"

Hai người đang đứng ở cửa phòng bếp, dưới mái hiên là một mảnh bóng mờ, nếu không nhìn kỹ, sẽ không thấy rõ có hai người đứng đây.

Thiệu Thanh Viễn lấy ra một thỏi bạc: "Hai đầu lợn rừng tổng cộng bán được tám mươi lượng bạc, ở trong huyện heo nhà có giá mười tám văn một cân, lợn rừng sẽ đắt hơn không ít, tám mươi văn. Con lợn rừng nhỏ hơn kia 330 cân, ta bán cho quán rượu, Biên chưởng quỹ kia cùng ta có quen biết, tăng thêm con gà rừng kia, ta bán cho hắn ba mươi lượng. Con lớn hơn được một thiếu gia nhà giàu nhìn trúng, ra tay hào phóng, trực tiếp cho năm mươi lượng. Tổng cộng tám mươi lượng, chỗ này là phần của ngươi bốn mươi lượng, ngươi cầm lấy."

Cố Vân Đông biết lợn rừng đắt giá, nhưng không nghĩ tới một lần đã có bốn mươi lượng.

Không đúng, không đúng, không đúng, lấy của người ta bốn mươi lượng hình như không không tốt lắm?

Cô nhìn chằm chằm vào thỏi bạc, cố gắng khắc chế, rất có tiết tháo nói: "Hai đầu lợn rừng đều là ngươi đánh được, ta chỉ giúp một tay, hơn nữa tiền công ngươi gọi người trong thôn hỗ trợ kéo lợn rừng đến huyện cũng là ngươi trả, ta lấy chút tiền vất vả là đủ rồi."

Lúc chiều cô đã nghe nói, Thiệu Thanh Viễn gọi mấy lao động cường tráng trong thôn hỗ trợ kéo lợn rừng đi, đương nhiên là phải trả tiền đấy. Thanh danh của hắn ở trong thôn thật sự không tốt, những người này nếu không vì tiền, căn bản sẽ không cùng hắn tiếp xúc.

Nhưng hai đầu lợn rừng lớn như vậy bị kéo xuống núi, vẫn đưa tới chấn động trong thôn. Không ít người muốn đυ.ng lên nói hai câu nhưng rồi lại sợ hắn, chỉ có thể thèm thuồng mà nhìn theo phía sau xe kéo lợn rừng một đoạn đường dài.

Quay đầu lại vẫn là mùi ngon nghị luận trong thôn, đều đang đoán con lợn rừng kia có thể bán được bao nhiêu tiền đây này.

Thiệu Thanh Viễn lại nhìn ánh mắt toả sáng kia, âm thầm bật cười, ánh mắt kia rõ ràng cũng rất muốn bạc: "Lúc trước đã nói một người một nửa, chính là một người một nửa. Tiền công cũng không đến một lượng bạc, ngươi cho ta một con gà rừng, xem như huề nhau, bạc này ngươi cầm, ta không muốn làm người nói không giữ lời."

Cố Vân Đông nghiêm túc gật đầu: "Vì để ngươi không trở thành tiểu nhân lật lọng, bạc này ta phải nhận rồi."

Thiệu Thanh Viễn, "..." Cho nên còn phải cám ơn ngươi sao?

Cố Vân Đông ôm bạc, trong lòng lại không quá vui mừng. Thiệu Thanh Viễn chính nhân quân tử như vậy, sau này vẫn có thể hợp tác nha, chỗ nào là sói con vậy, rõ ràng là người tốt cả đời bình an.

Hôm nay bạc dựng nhà xem như đã có, trong lòng Cố Vân Đông rất cao hứng, thuận miệng hỏi: "Ngươi bây giờ mới từ trong huyện trở về? Ăm cơm tối chưa?"

"Chưa ăn."

Cố Vân Đông "Ah" một tiếng, có vẻ như hoàn toàn không nghe thấy hắn nói cái gì, cho đến khi hắn quay người tiến vào phòng bếp, cô mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn: "Ách... Ngươi làm cái gì vậy?"

"Ngươi không phải muốn giữ ta lại ăn cơm?" Thiệu Thanh Viễn lộ vẻ mặt "Nếu như không phải, tại sao phải hỏi ta ăn ăn cơm chưa’.

Cố Vân Đông nhìn nhìn hắn, lại nhìn bạc trong ngực, khẳng định nói: "Đương nhiên, ngươi khổ cực như vậy, ăn bữa cơm là nên làm đấy."

Cố Vân Đông cũng đi vào phòng bếp: "Đồ ăn có chút nguội rồi, ta trực tiếp làm cho ngươi cơm trứng chiên đi, rất nhanh."

"Tốt." Thiệu Thanh Viễn ngồi ở trên ghế, nhìn cô nhanh nhẹn đánh trứng xới cơm, "Xoẹt xẹt" một tiếng, mùi thơm liền đột nhiên bay ra, tràn ngập toàn bộ phòng bếp.

Không hiểu sao, loại này hương vị, vậy mà làm cho Thiệu Thanh Viễn có loại cảm giác bình yên.