Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian

Chương 39: Giống như gặp quỷ

Sau một khắc, hai người đều kinh ngạc trừng lớn mắt.

Đây là. . . Bản vẽ? Như thể một ngôi nhà hiển hiện rõ ràng trước mặt bọn họ, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể hiểu ngay.

Chu thị cũng đến gần nhìn, cho dù là người bình thường như bà ta, cũng cảm thấy căn nhà này thật đẹp mắt.

Cố Vân Đông lại lấy ra hai tờ bản vẽ ra, bản đầu tiên trước đó là bản vẽ toàn bộ ngôi nhà, giống như một ngôi nhà nhìn từ cái nhìn hiện đại. Thứ hai là bản vẽ cấu trúc bên trong, cho thấy các kích thước khác nhau và vị trí của các phòng. Hình thứ ba là chi tiết của nội thất của căn phòng.

Nhìn ba tờ bản vẽ, bất kể là Phùng Đại Năng hay là Trần Lương, cũng nhịn không được hung hăng nuốt một ngụm nước bọt.

"Vân Đông, cái này, đây là ngươi vẽ sao?" Trần Lương có chút khó có thể tin, "Ngươi từng đọc sách? Biết chữ?" Phía trên này đã viết không ít chữ đấy.

Cố Vân Đông gật đầu: "Cha ta đọc sách biết chữ, ông ấy đã dạy ta."

Kỳ thật ba tờ bản vẽ này đều rất thô ráp, chủ yếu là vì thời gian có hạn, chỉ có một buổi chiều, có thể giao ra bức vẽ tinh xảo bao nhiêu chứ? Nhưng như vậy cũng đủ rồi, cô cũng không muốn dựng đình đài lầu các, cung đình miếu thờ, chỉ là căn nhà gạch ngói nhà nông mà thôi.

Nhưng dù cho như vậy, Phùng Đại Năng cũng yêu thích không nỡ rời tay, cứ cầm lấy nhìn xem.

Ông ta xây nhà nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đều là chủ nhà truyền miệng hoặc viết, ở đâu có bản vẽ chi tiết cho ra hình dung trực quan rõ ràng như vậy?

Trước kia lúc ở phủ thành, ngược lại cũng đã gặp gia đình lớn xây nhà có vẽ ra một chồng bản thảo, nhưng cảm thấy nó khác với những gì ông thấy bây giờ ...

Tóm lại, Phùng Đại Năng cảm giác mình xem xong bản vẽ của Cố Vân Đông, trong đầu đã có thể hiện ra bộ dạng căn nhà, quá dễ dàng.

"Phùng thúc, những gì vẽ trên bản vẽ này chỉ là kết cấu chung chung. Còn nhiều chi tiết cần Phùng thúc nói cho ta một chút, nếu có gì cần thêm, ta sẽ thêm."

"Tốt, tới tới tới, chúng ta đến cẩn thận nói một chút. Ài, làm sao mà ngươi vẽ được như vậy? Vẽ rất dễ nhìn, cửa sổ cũng dễ xem, hai bên cửa có bồn hoa rất thú vị đấy, hoa này cũng vẽ rất giống, còn có nửa vòng tròn này là có ý gì. . ."

Cố Vân Đông, ". . ."

Đang lúc cô nâng trán, thì thấy một tiểu hài tử sáu bảy tuổi đi tới, lặng lẽ tiến đến bênn cạnh Cố Vân Thư: "A Thư, ta mang ngươi đi ra ngoài chơi."

Đây là tiểu tôn tử Ngưu Đản của thôn trưởng, đại danh là Trần Kính Văn, ngày hôm qua cũng đã cùng Cố Vân Thư gặp mặt, lúc Cố Vân Đông đi nhìn nền nhà, hai tiểu hài tử trò chuyện còn rất vui vẻ đấy.

Cố Vân Đông nghĩ đến lát nữa mình sẽ rất bề bộn, hai tiểu hài tử ở bên người cũng rất nhàm chán, liền gật đầu để cho Cố Vân Thư đi, chỉ dặn dò thằng bé phải chiếu cố Cố Vân Khả.

Ai biết tiểu nha đầu lại khoanh tay kiên định lắc đầu: "Muội hôm nay không cùng ca ca nói chuyện." Ai bảo ca ca buổi sáng lại gọi mình là bé mập rồi.

Cố Vân Đông bật cười, bên kia Ngưu Đản trực tiếp dắt Cố Vân Thư đi nha.

Vừa ra khỏi cửa, Cố Vân Thư liền để cho Ngưu Đản mang mình đến chỗ nền nhà nhìn một chút, ngày hôm qua nó chưa kịp xem.

Ngưu Đản quen thuộc dẫn thằng bé đến đó: "Về sau nhà của ngươi ở chỗ này, vậy lên núi quá dễ dàng, ta đã nói với ngươi, trên núi chỗ chúng ta có thỏ có gà rừng, lần trước đại ca ta đã bắt được hai con gà rừng nướng ăn, đáng tiếc ta bắt không được."

"Đại tỷ của ta rất lợi hại, tỷ ấy nhất định có thể bắt được."

"Vậy lần sau đại tỷ ngươi bắt được, ta đến nhà ngươi ăn."

"Tốt."

"Ồ, đây không phải là tiểu thiếu gia ngày hôm qua sao?" Hai người vừa mặc sức tưởng tượng đến tương lai, chợt nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói không tốt, vừa nghiêng đầu, liền thấy bốn năm đứa nhỏ tầm mười mấy tuổi đứng ở phía sau.

Một người trong đó trực tiếp chỉ vào Cố Vân Thư nói ra: "Này, trên người mày có kẹo đường a, lấy ra cho chúng tao ăn, nhanh lên."

Người này là kẻ cướp sao? Đại tỷ nói, đối với kẻ cướp phải lãnh khốc vô tình như gió thu cuốn hết lá vàng.

Cố Vân Thư trầm mặt, nhưng không đợi nó vô tình đâu, bốn năm đứa nhỏ kia bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào phía sau nó, biểu lộ giống như đã gặp quỷ vậy.

Cố Vân Thư nghi hoặc nghiêng đầu qua, liền thấy một thiếu niên đứng ở phía sau bọn họ mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lùng, giống như bọn hắn quấy rầy hắn ngủ vậy.

Chỉ là người này... Hình như đã gặp nhau ở nơi nào đó rồi.

Thằng bé dùng lực chọc chọc đầu, nhưng không đợi nó suy nghĩ cẩn thận đâu, mấy tiểu hài tử kía bỗng nhiên hét lên một tiếng: "Sói con, chạy mau."

Lời nói vừa ra, hết thảy mọi người lập tức giải tán.

Cố Vân Thư còn đứng nguyên tại chỗ, không rõ câu sói con kia là có ý gì. Bên cạnh nó Ngưu Đản ngược lại có chút sợ hãi, chỉ là Cố Vân Thư là nó mang ra đây đấy, nó không thể vứt bỏ bạn mình được, cho nên vẫn rất kiên cường không động chân.

Nhưng vẫn vụиɠ ŧяộʍ giật giật tay của Cố Vân Thư, nhỏ giọng nói ra: "Chúng ta cũng đi mau."

"Vì sao?" Cố Vân Thư khó hiểu: "Bọn hắn bị sợ chạy không phải rất tốt sao? Cũng không đoạt đồ đạc của ta nữa rồi."

"Nhưng, thế nhưng mà..." Ta cũng bị dọa ah.

Ngưu Đản lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Thiệu Thanh Viễn, nhìn vào đôi mắt kia, thân thể liền không nhịn được mà run rẩy.

Cố Vân Thư cũng đã nhớ tới hắn là ai, lập tức bước nhanh đến trước mắt Thiệu Thanh Viễn: "Là huynh ah, sao huynh lại ở đây? Cũng là người trong thôn sao? Thật đúng dịp, ta về sau cũng thế, chỗ này là nền nhà chúng ta vừa xác định đấy, đại tỷ nói chúng ta rất nhanh có thể lợp nhà, về sau nơi này chính là nhà của ta rồi, nhà của huynh ở đâu?"

Ngưu Đản, "..." Hắn hiện tại làm bộ không biết Vân Thư dứt khoát cùng đám tiểu hài tử kia giả bộ là cùng một nhóm lập tức bỏ chạy còn kịp không?

Thiệu Thanh Viễn nhìn đầu củ cải trước mặt: "Tên là gì?"

Ngưu Đản đứng nguyên tại chỗ, động cũng không dám động, trong lòng cũng đang điên cuồng hò hét: đừng trả lời, ngàn vạn lần đừng trả lời, ngươi trả lời liền biểu thị đã bị hắn để ý, ngươi liền xong đời, nói ra ngươi sẽ xong đời.

Nhưng mà...

"Ta gọi là Cố Vân Thư." Cố Vân Thư nói rất chân thành: "Vừa rồi cám ơn huynh, giúp chúng ta dọa mấy tiểu hài tử kia chạy đi."

Thiệu Thanh Viễn cười nhạo một tiếng: "Ta chưa từng nghĩ sẽ giúp ngươi." Trùng hợp mà thôi.

"Tuy huynh khả năng chưa từng nghĩ qua, nhưng kết quả xác thực là vì huynh mà bọn hắn mới chạy đi không tìm ta gây chuyện, được hưởng lợi chính là ta. Đại tỷ của ta nói, vậy xem như... Ân, gián tiếp giúp đỡ."

"Gián tiếp giúp đỡ?" Thiệu Thanh Viễn như có điều suy nghĩ, lần trước ở phủ thành, hai bộ khoái cũng là thấy được cô bé kia, mới không tìm mình phiền toái. Cùng tình huống hôm nay, ngược lại đặc biệt tương tự.

Thiệu Thanh Viễn không nói cái gì nữa, quay người rời đi.

Cố Vân Thư lại còn muốn theo sau cùng hắn nói chuyện phiếm, vừa đi một bước đã bị Ngưu Đản liều mạng giữ chặt, nhỏ giọng lại kiên định gọi nó: "Quay trở lại, ngươi trở lại cho ta."

Cố Vân Thư cũng chậm trong một giây, Thiệu Thanh Viễn đã sải bước qua ngã rẽ, không thấy bóng người đâu nữa.

Cố Vân Thư thấy thật đáng tiếc: "Ngươi làm gì mà lôi kéo ta, ta còn chưa nói hết đây này."

"Ngươi biết hắn?"

Nói đến chuyện này, Cố Vân Thư cũng có chút hưng phấn: "Ngươi không biết, lần trước ta nhìn thấy hắn đá một cước, trực tiếp đạp ngã một bộ khoái đây này."

"Híz-khà-zzz..." Ngưu Đản hung hăng hút một hơi khí lạnh: "Hắn, hắn vậy mà còn dám động thủ đánh bộ khoái? Quả nhiên, sói con không hổ là sói con."

"Sói con? Tại sao ai cũng gọi hắn là sói con, hơn nữa có vẻ đều rất sợ hắn. Hắn không phải lớn lên rất anh tuấn sao?"

Chẳng lẽ những người này giống như đại tỷ nói cái gì mà thẩm mỹ có vấn đề? Vậy nó làm sao bây giờ? Nó tự nhận là mình cũng rất anh tuấn đấy, người nơi này sẽ không cảm thấy nó lớn lên xấu chứ?