Nhìn Cố Vân Đông vừa mới sinh ra không bao lâu, Cố Đại Giang cùng Dương thị cân nhắc hồi lâu, đến cùng vẫn thỏa hiệp rồi.
Lúc ấy Dương thị còn chưa ngu dại, Triệu thị cũng bởi vì đã hại bà khó sinh nên có chút chột dạ, mà đại phu lại nói bà có khả năng về sau sẽ không sinh con được nữa, Cố Đại Giang lại giận dữ phân gia.
Cố lão đầu cùng Triệu thị là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Đại Giang phát giận lớn như vậy, cũng có chút bị doạ sợ rồi. Sợ hắn bị ép sẽ cùng mọi người đồng quy vu tận. Bởi vậy một nhà ba người một lần nữa trở lại nhà cũ Cố gia, cuộc sống cũng không phải là quá khó khăn.
Triệu thị cũng chỉ dám ngoài miệng hùng hùng hổ hổ đấy, để cho Dương thị làm chút việc, chỉ là không dám đánh thôi. Như thế Cố Vân Đông ngược lại đã trải qua vài năm sống yên ổn, cho đến khi Cố Vân Thư sinh ra, chút cảm giác tội lỗi kia của Triệu thị triệt để tan biến, lại bắt đầu làm trò rồi.
Đợi đến lúc Cố Vân Khả sinh ra, Triệu thị lại chứng nào tật nấy, Dương thị sinh sinh con đươc nửa năm, trong một lần đến bờ sông giặt quần áo, vô ý trượt chân, đầu đập lên tảng đá, lúc tỉnh lại người đã không còn tỉnh táo rồi.
Cố Đại Giang một mặt tìm cơ hội mang Dương thị đi thị trấn xem đại phu, một mặt lại phải chiếu cố mấy đứa con, loay hoay sứt đầu mẻ trán, trong nhà rất nhiều chuyện đều chẳng quan tâm, còn gặp phải thiên tai, muốn chia nhà thì càng là hy vọng xa vời rồi.
Nhưng bây giờ không giống, bọn hắn chạy nạn tới phủ Tuyên Hòa, không nói Cố lão đầu, tộc trưởng cũng không quản được bọn họ nữa, hôm nay bọn hắn còn có thể quang minh chính đại mà ở lại.
Cố Vân Đông không có quan niệm về gia tộc, cuộc đời ngắn ngủi, và sống thoải mái mới là điều quan trọng nhất.
Nhưng đây chỉ là quan điểm của một mình cô, Dương thị cùng Cố Vân Khả không hiểu, nhưng ý kiến của Cố Vân Thư cũng nên trưng cầu đấy.
Cho dù là... Nói dối.
Quả nhiên, Cố Vân Thư nghĩ đến cuộc sống của mình trước kia, nghĩ đến phụ thân bị tộc trưởng đá một cước cũng không thể hoàn thủ, nghĩ đến cuộc sống ăn không đủ no mặc không đủ ấm còn bị đánh bị chửi, nghĩ đến tỷ tỷ muội muội luôn bị đường tỷ bắt nạt lại còn bị bà nội bạt tai.
Đầu Cố Vân Thư lập tức lắc như trống bỏi: "Không quay về, không muốn trở về."
"Đệ xác định?"
Cố Vân Thư rất kiên định: "Xác định."
Cố Vân Đông mỉm cười, lại sờ lên đầu thằng bé: "Vậy thì không quay trở lại."
Kha biểu cô buông xọt đồ may vá trong tay xuống, đứng dậy vỗ vỗ y phục trên người nói ra: "Đã quyết định, vậy thì đi nha môn đăng ký đi, thuận tiện nhìn xem Nhϊếp Thông có ở đấy không, nói tiểu tử kia giúp cháu lưu ý nhìn xem có chỗ nào tốt."
Nói xong bà trở về phòng rồi, bóng lưng thoạt nhìn có chút cô đơn.
Cố Vân Đông biết rõ, trong khoảng thời gian ở chung này, bà rất thích hai hài tử, hôm nay có chút không nỡ rồi.
Cô rất nhanh đã đến nha môn, cửa nha môn tụ tập không ít người.
Cố Vân Đông tìm được Nhϊếp Thông, đem ý của mình nói ra. Nhϊếp Thông không nói hai lời liền đáp ứng rồi: "Ngươi yên tâm, ngươi đã được đại nhân đăng ký rồi đấy, khẳng định chọn cho ngươi một thôn tốt một chút. Bất quá trong lòng ngươi phải có chuẩn bị, thôn được sắp xếp cho lưu dân tóm lại sẽ không quá giàu có."
"Tôi hiểu, anh giúp tôi nhìn xem, có thôn nào không quá xa thị trấn không. Quan trọng nhất là người trong thôn hỗn tạp, thôn trưởng cũng dễ nói chuyện."
Khục, yêu cầu có chút nhiều, tận lực tìm kiếm a.
Không nghĩ tới Nhϊếp Thông thật đúng là chọn cho cô một nơi khá tốt đấy, xem như là thôn tốt nhất trong tất cả các thôn an trí cho lưu dân rồi.
Cố Vân Đông đi theo hắn làm xong tất cả các thủ tục, có thể bắt đầu xuất phát nha.
Chỉ là trước khi đi, cô còn có một việc muốn làm.
Cố Vân Đông muốn dẫn Dương thị đi xem đại phu.
Trước kia ở Cố Gia, Cố Đại Giang đã đưa bà ấy đến thị trấn để xem bệnh, đáng tiếc lúc ấy tiền bạc đều ở trong tay Triệu thị, tiền lén cất riêng của Cố Đại Giang có hạn, xem đại phu tất nhiên cũng ít.
Cứ như vậy, Triệu thị mỗi lần thấy bọn họ đi ra ngoài đều muốn ồn ào một hồi.
Cố Vân Đông trước đó vài ngày cũng đã nghe ngóng, y quán ở phủ Tuyên Hòa rất nhiều, trong đó lớn là y quán Huệ Dân ở thành nam, bên trong có một đại phu họ Hà, đã từng chữa cho hai người có bệnh như mẹ cô.
Đoạn thời gian trước Hà đại phu đi xa nhà xem bệnh, hôm qua mới trở về.
Cố Vân Đông theo chỉ dẫn đưa Dương thị qua đó, Hà đại phu y thuật cao siêu, ở y quán địa vị tất nhiên cũng không thấp, bởi vậy giá xem bệnh cũng đắt.
Lúc hai người Cố Vân Đông đi qua, phía trước còn có ba người bệnh, đợi gần nửa canh giờ mới đến phiên các cô.
Dương thị có chút khẩn trương, cầm chặt tay Cố Vân Đông: "Đông Đông..."
"Mẹ, chúng ta trước cho đại phu xem mạch, yên tâm đi, không có chuyện gì, con ở chỗ này."
Hà đại phu mặt mũi hiền lành, hỏi mấy vấn đề, lúc này mới ra tay, hơi nhắm mắt tinh tế dò xét mạch.
Chỉ là thời gian trôi qua càng lâu, lông mày ông liền vặn càng chặt, Cố Vân Đông đã có cảm giác không ổn.
Đợi đến lúc Hà đại phu thu tay lại, Cố Vân Đông vội hỏi: "Mẹ tôi thế nào rồi?"
Hà đại phu không trả lời, chỉ đứng lên, đi đến sau lưng Dương thị nhìn cái ót của bà.
Dương thị thoáng cái lại khẩn trương lên, Cố Vân Đông vội trấn an vỗ vỗ tay của bà.
Hà đại phu quan sát một hồi lâu mới một lần nữa ngồi trở về, sắc mặt lại không dễ nhìn, ông hỏi Cố Vân Đông, "Trước khi lúc các đại phu xem bệnh, có phải đã hạ châm hay không?"
Kỳ thật mỗi lần đi y quán, đều là Cố Đại Giang mang đi đấy, Cố Vân Đông không đi theo.
Nhưng việc có châm hay không này, cô thật đúng là biết rõ.
"Đã từng châm, ban đầu ở phủ Vĩnh Ninh có một đại phu giúp mẹ tôi xem qua, lúc ấy đâm mấy châm, nói là có thể xua tan máu tụ cho mẹ tôi. Chỉ là sau khi châm xong, mẹ tôi liền hôn mê một ngày, người đại phu kia cũng nói đây là hiện tượng bình thường, châm thêm mấy lần, máu tụ sẽ chậm rãi tan đi là có thể khôi phục. Nhưng về sau phủ Vĩnh Ninh rối loạn, cha mẹ tôi không thể tiếp tục đi."
"Ẩu tả! Lang băm! !" Hà đại phu lại tức giận đến chửi ầm lên, Dương thị bị dọa đến quay đầu ôm chặt lấy Cố Vân Đông, gắt gao nhắm mắt lại.
Hà đại phu hít thở sâu hai hơi, ngữ khí lại cứng rắn như trước đấy: "Đầu người vô cùng phức tạp, dưới tình huống không nắm chắc có thể chữa khỏi, sao có thể hạ châm lung tung hạ châm. Còn, còn xua tán máu tụ, quả thực là lang băm, lang băm."
Thần sắc Cố Vân Đông trở nên ngưng trọng: "Ý của Hà đại phu là, mẹ tôi..."
"Ai, nếu là trước kia, ta còn có nắm chắc có thể trị tốt, hiện tại bà ấy bị tên lang băm kia đâm cho mấy châm như vậy, ta chỉ có thể nắm chắc ba phần. Một khi làm không tốt, sẽ có tác dụng hoàn toàn ngược lại, ngay cả mạng cũng không còn." Hà đại phu khoát khoát tay: "Còn không bằng cứ bảo trì như bây giờ, ít nhất người vẫn còn sống đấy."
"Không có biện pháp khác sao?"
Hà đại phu lắc đầu, dừng một chút, như là nghĩ đến cái gì đó, nói ra: "Có người có lẽ có thể trị."
Mắt Cố Vân Đông sáng ngời: "Ai?"
"Tống thái y, hắn từ Thái y viện đi ra đấy, ta trước kia cũng được ông ta dạy bảo nhiều lần. Đáng tiếc hiện tại đang đi vân du, cũng không biết lúc nào trở về."
Có hi vọng là tốt rồi.
Cố Vân Đông lập tức nói, "Vậy có thể làm phiền Hà đại phu, đợi Tống thái y trở về rồi, lại để cho người đi ngõ Ngư Mễ bên kia đưa tin được không."
Nói xong, lấy ra năm lượng bạc đưa tới.