Ngoài cửa thành Tuyên Hòa cũng có không ít người, chỉ không giống với những người ở ngoài phủ Khánh An, trạng thái của những người ngoài cửa thành tốt hơn rất nhiều.
Hơn nữa cách đó không xa có hai cái lều, hạ nhân của một gia tộc lớn trong nội thành đang phát cháo miễn phí.
Vì không muốn trở nên quá đặc biệt, Cố Vân Đông sắp xếp cho mấy người Dương thị ở cách đó không xa, tự mình cầm hai cái chén đi xin hai chén cháo, thuận tiện nghe ngóng một chút tình huống bên này.
Ngược lại có một đại nương nói với cô: "Ngươi muốn vào thành cũng không dễ dàng, nghe nói Tri phủ đại nhân lo lắng quá nhiều lưu dân vào thành sẽ tạo ra hỗn loạn, cho nên muốn vào thành phải có điều kiện."
"Điều kiện gì?"
Một nữ hài xấp xỉ tuổi cô đứng bên cạnh đánh giá cô từ trên xuống dưới một hồi, rồi cười xuỳ một tiếng nói: "Nói cũng vô dụng, xem bộ dạng của ngươi như vậy khẳng định không thỏa mãn được."
Vân Đông không để ý tới nàng ta, lại hỏi đại nương: "Thím nói đi."
"Nói là vào thành chẳng những phải có chứng minh hộ tịch, mỗi người còn phải giao năm lượng bạc."
"Năm lượng?" Ặc, đoạt tiền ah.
Một người năm lượng, bốn người bọn họ không phải muốn hai mươi lượng?
Chứng minh hộ tịch ngược lại là có, cha cô Cố Đại Giang lúc trước đã muốn chính bọn họ mang theo bên người đấy.
Nữ hài bên cạnh thấy bộ dạng kinh ngạc của cô, lập tức cười: “Thấy chưa, nói cho cô biết cũng vô dụng, vậy mà còn hỏi. Thấy bộ dạng cô như vậy còn không bằng tôi đâu, trên người còn có thể có năm tiền đồng cũng không tệ rồi, vẫn nên thành thành thật thật ở bên ngoài này ngồi một chỗ chờ người hảo tâm tới bố thí chút gì đó mà ăn, cứ giày vò cái gì vậy, thật sự là.”
Cố Vân Đông quay đầu sang nhìn về phía nàng ta: "Cô có bệnh phải không, không ai quan tâm đến cô mà cô cứ cố tìm cảm giác tồn tại. Tôi biết cô, tôi quen với cô sao?"
"Ngươi..."
Cố Vân Đông xoay người rời đi, người nọ bị chọc giận gần chết: "Ngươi hung hăng càn quấy cái gì? Ngươi chờ đó cho ta, không vào được thành còn không phải phải ở chỗ này qua đêm."
Cố Vân Đông chạy tới chỗ ba người Dương thị, đưa cháo trong tay cháo tới: "Trước cứ uống tạm cái này, lát nữa chúng ta sẽ vào thành."
Bốn người ngoan ngoãn uống hết hai chén cháo, người phát cháo miễn phí bên kia cũng đã thu dọn đồ đạc vào thành.
Đợi cửa thành thoáng cái an tĩnh lại, cô mới đứng dậy, kéo xe kéo mang theo ba người đi đến cửa thành.
Cửa thành có không ít binh sĩ trông coi, đến cùng cũng sợ phạm sai lầm, những người này đều là vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, đao trong tay cũng mang theo ánh sáng lạnh.
Cố Vân Đông vừa rồi luôn quan sát, phát hiện bên trái có một người binh sĩ tuổi còn trẻ thái độ cũng rất tốt, lúc những người phát cháo miễn phí kia vào thành, hắn còn thò tay giúp đỡ một chút.
Cô liền trực tiếp đi đến trước mặt hắn, đem chứng minh hộ tịch trong tay đưa tới.
Động tĩnh bên này của cô rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt những lưu dân khác đang lưu lại ngoài cửa thành, nhất là nữ hài tử trước đó đối với cô châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thấy thế cười nhạo một tiếng.
Người binh lính kia cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía Cố Vân Đông, dò xét quần áo trên người cô cùng sắc mặt, lại nhìn chứng minh hộ tịch, rồi mới lên tiếng, "Ngươi biết rõ quy củ vào thành không?"
"Một người năm lượng sao?"
Người binh lính kia gật đầu: "Các ngươi có bốn người, tổng cộng hai mươi lượng."
"Ta có." Cố Vân Đông cũng phải cảm tạ Tiền Tam “Hảo tâm” đưa cho cô hai mươi lượng bạc.
Hơn nữa trước kia vơ vét được năm lượng bạc, sau khi vào thành mới có thể kiên trì vài ngày, đợi cô tìm được phương pháp kiếm tiền a.
Thấy Cố Vân Đông lấy ra hai mươi lượng bạc từ trên người, người binh lính kia càng thêm ngạc nhiên nhìn cô nhiều hơn hai mắt.
Mặt mũi nữ hài phía sau tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, không phải cô ta nghèo kiết xác sao? Tại sao lại có nhiều tiền như vậy?
Cố Vân Đông kỳ thật rất đau lòng, hai mươi lượng bạc ah, đối với cô bây giờ mà nói, thế nhưng là một khoản tiền rất lớn ah.
Hôm nay chỉ mới vào cửa thành mà thôi, rõ ràng đã phải nộp lên toàn bộ, quả thực chính là cướp bóc nha.
Người binh lính kia nhận lấy bạc, lại nhìn cô nhiều hơn hai mắt.
"Đi theo ta." Quay người mang theo cô đến bên cạnh đăng ký.
Đợi đến lúc toàn bộ đã chuẩn bị tốt rồi, cho đến khi Cố Vân Đông đứng ở bên trong cửa thành, cô mới chậm rãi thở ra một hơi.
Ba người Dương thị đứng ở bên người cô cũng học bộ dáng của cô, ngay ngắn mà thở ra một hơi, cái biểu cảm như trút được gánh nặng kia quả thực giống như đúc, làm cho người binh lính vẫn đứng ở bên cạnh các cô cũng không nhịn được, cười lên.
Chờ đến khi Cố Vân Đông nhìn qua, hắn mới ho nhẹ một tiếng, dặn dò: "Vào thành rồi nhớ cẩn thận một chút, không nên cùng người ta phát sinh xung đột. Hôm nay lượng lưu dân trong nội thành cũng không ít, nếu có chuyện nháo loạn nhất định sẽ bắt bọn cô trước, đây cũng là chuyện không có biện pháp."
Hắn kỳ thật chưa tính là binh lính, hắn họ Nhϊếp, Tri phủ đại nhân là thế thúc của hắn, bởi vì có chút nguyên nhân, tạm thời rút thăm được phải qua bên này hỗ trợ trông coi cửa thành hai ngày đấy.
Trước đó vài ngày Tri phủ đại nhân nhận được tin tức, nói phủ Khánh An bên kia phát sinh bạo loạn, lưu dân xông vào nội thành gϊếŧ người cướp của, đã làm thịt hai quan viên, thỉnh cầu bên này phái binh lính tiếp viện.
Triệu chỉ huy tự mình lãnh binh tiến về trước phủ Khánh An bình loạn, tin tức này cũng lan truyền xôn xao trong phủ Tuyên Hòa đấy, làm cho dân chúng nội thành đối với lưu dân một chút hảo cảm cũng không có.
Tri phủ đại nhân lúc này mới đưa ra điều kiện “Một người năm lượng” để vào thành, không đến mức đem tất cả lưu dân ngăn cản ở bên ngoài làm cho người khác mất hết hi vọng bí quá hoá liều, nhưng đồng thời cũng sàng lọc ra một nhóm người lưu dân có điều kiện quá kém vào thành, điều này sẽ gây ra gánh nặng cho nội thành. Hơn nữa còn thuyết phục các gia đình giàu có trong nội thành ra ngoài thành phát cháo miễn phí, ổn định nhân tâm.
Làm như vậy ngược lại rất có hiệu quả, nhìn những người bên ngoài thành lúc này sẽ biết, an phận không gây chuyện không nháo sự, ngược lại chưa gia tăng gánh nặng quá lớn cho bọn hắn.
Cố Vân Đông nghe xong cũng chỉ gật gật đầu, cô tất nhiên không sẽ chủ động gây chuyện đấy, nhưng người khác nếu thấy bọn họ cô nhi quả mẫu dễ bắt nạt, vậy cũng đừng trách cô.
Chỉ là trước mắt cô đối với nội thành còn chưa quá quen thuộc, vị binh sĩ lại có bộ dạng khá dễ nói chuyện, liền nghe nhiều hơn hai câu: "Ngươi có biết trong nội thành có quán trọ nào vừa rẻ lại an toàn không?"
Nhϊếp Thông quái dị nhìn cô, còn muốn ở nhà trọ? Trên người còn có tiền? Nhìn không ra ah.
Chỉ là. . .
"Quán trọ cũng đừng suy nghĩ tới nữa, hiện tại coi như là chỗ hẻo lánh nhất đoán chừng cũng đầy người rồi."
"Vậy có cho thuê phòng ở không?"
Nhϊếp Thông cười: "Có khẳng định cũng có, nhưng trước đó không lâu vừa phát sinh chuyện lưu dân ở cùng đả thương người, mọi người già trẻ lớn nhỏ đều cảnh giác vô cùng, cho nên. . ."
Cố Vân Đông đã hiểu, chính là không cho những lưu dân như các cô thuê chứ sao.
Vậy cũng có chút khó khăn rồi, còn tưởng rằng vào thành rồi, cuối cùng cũng có thể nghỉ chân một chút, không nghĩ tới hôm nay đến chỗ đặt chân cũng không có, còn không bằng ở ngoài thành đây này.
Cố Vân Thư cùng Cố Vân Khả đều ngửa đầu nhìn cô, hai tiểu gia hỏa cũng là một bộ dạng rất lo lắng.
Nhϊếp Thông không biết vì cái gì, nhìn thấy bộ dáng của các cô liền không nhịn được muốn cười.
Do dự một hồi lâu, hắn rốt cục vẫn nói ra: "Ngươi nếu thật sự muốn tìm chỗ dừng chân, ta đây ngược lại cũng có một chỗ. Nhà mẹ đẻ của một biểu cô của ta còn có một gian phòng để không, một mình bà ấy ở, các ngươi đây vừa vặn không có đàn ông trưởng thành, ở đó cũng thuận tiện. Chỉ là tiền thuê có chút đắt, hơn nữa ngươi phải đem chứng minh hộ tịch của mình để ở chỗ ta, ngươi thấy được không?"