Nặng?
Bước chân của ông cụ đột nhiên dừng lại, nhanh chóng đi đến bên người đại bá nói ra: "Đúng rồi, nha đầu kia trước khi đi còn nói cha hãy quay lại nhìn giỏ trúc mà, ngươi nhìn xem?"
Đại bá cùng con trai liếc nhau một cái, đem giỏ trúc buông xuống, mở ra một bộ quần áo đang đắp bên trên.
Một giây sau, mấy người chỉ thấy một túi vải lạ lẫm ở bên trong.
Trong lòng ông cụ có một suy đoán, gạt anh con trai đang lề mà lề mề, tháo túi vải ra, chỉ thấy bên trong có khoai lang, khoai tây chen chúc tràn đầy một túi.
Ba người ngược lại hít vào một ngụm khí lạnh, ông cụ nhanh chóng đem túi vải cột lại, run rẩy kéo quần áo lúc nãy qua, một lần nữa đắp kín.
". . . Cha." Đại bá hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, "Đây là cô nương kia. . ."
"Hư." Ông cụ nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai chú ý tới, mới thở dài một hơi: "Nha đầu kia đây là muốn báo đáp ta có lòng tốt đưa tin tức đến đấy, con bé ân oán rõ ràng, chúng ta nhận cũng đã nhận, đừng lộ ra, sau này có cơ hội sẽ lại cảm tạ con bé."
Hai cha con liên tục gật đầu, đôi mắt có chút tỏa sáng: "Cha, chúng ta hiện tại đã có những thứ này, vậy cũng có thể đến phủ Vạn Khánh rồi."
"Đúng, đi đến phủ Vạn Khánh." Trên mặt ông cụ mang theo nụ cười vui vẻ, không còn vẻ nặng nề ảm đạm lúc trước nữa. Tuy nhiên những thứ này cũng chỉ có thể chèo chống bảy tám ngày, nhưng trên đường đi đến phủ Vạn Khánh cũng sẽ tìm được đồ ăn.
Ba người rất nhanh đã xác định lộ tuyến, bắt đầu xuất phát đi về phía phủ Vạn Khánh.
Chỉ là trong lòng đều có chút nghi hoặc…cô nương kia đến cùng đã đem lương thực nhét vào trong chiếc giỏ trúc của bọn họ từ lúc nào vậy?
Cố Vân Đông cùng một nhà cha con ông cháu kia trước sau đã đi ra ngoài cửa thành, mà bọn họ chân trước vừa đi, chân sau liền có mấy người đàn ông lén lén lút lút lặng lẽ đi tới chỗ lúc trước mấy người Cố Vân Đông nghỉ ngơi.
Nhưng mà, chỗ đó đã không còn nửa bóng người rồi.
Mấy người tìm một vòng cũng không tìm được, một người trong đó liền nắm chặt cổ áo một người đàn ông tuổi còn khá trẻ: "Người đâu? Không phải anh nói cháu trai cháu gái của anh đang ở đây sao?"
Người đàn ông trẻ tuổi tên là Phó Minh, là chồng của Cố Thu Nguyệt, lúc này cũng mang vẻ mặt oán hận. Chỉ là đối mặt với người đàn ông hung thần ác sát, hắn lập tức nịnh nọt mở miệng: "Tiền Gia, tôi không có lừa anh, người thật sự đã ở đây. Đứa cháu gái nhỏ kia của tôi mới ba tuổi, cháu trai nhỏ cũng mới năm tuổi, lớn lên đều rất dễ nhìn, anh mang người về dạy dỗ thật tốt, về sau nhất định có thể giúp anh kiếm tiền. Đứa cháu gái lớn kia cũng đã mười ba tuổi, đã nẩy nở rồi. Chúng ta tìm một chút xem, nhất định là ở xung quanh đấy."
Tiền Gia và đám người của mình là tay chân của sở quán Tần Lâu ở nội thành, biết rõ trong khoảng thời gian này ngoài thành có rất nhiều nạn dân kéo đến, bán con trai bán con gái cũng nhiều, có một số người cũng chỉ cần mấy củ khoai lang liền có thể đẩy con cái của mình ra đấy.
Trong tay Tiền Gia đã tìm được không ít bé trai bé gái, đều là những gương mặt ưa nhìn, vào quán sẽ được bồi dưỡng thật tốt, tương lai sẽ có tác dụng lớn
Từ khi Phó Minh biết người này, chợt nghe Cố Thu Nguyệt nói..., nghĩ đến đem việc đem cháu trai cháu gái bán đi, để cho Tiền Gia mang theo cả nhà bọn họ vào thành. Cháu trai, cháu gái của hắn đều có diện mạo rất dễ nhìn, lại có đến ba đứa, vậy là đủ rồi.
Tiền Gia nói muốn bối cảnh rõ ràng, không có chỗ dựa đấy, tốt nhất chính là từ trong hang cùng ngõ hẻm đi ra chết cũng không có người quan tâm đấy, bọn hắn cũng không muốn phiền toái đến không ngừng.
Ba tỷ đệ Cố Vân Đông này chẳng phải rất phù hợp sao? Trên tay Cố Vân Đông cầm dao găm thì thế nào? Vậy cũng là để hù dọa người, gặp phải nhiều người như Tiền Gia vây lại, cũng chỉ có thể mặc người chém gϊếŧ.
Nhưng bây giờ, người đâu? Không phải là đã sớm nhận được tin tức nên bỏ trốn chứ?
Đang nghĩ ngợi, đã thấy Cố Thu Nguyệt vội vàng đã chạy tới: "Con nhìn thấy mấy người Cố Vân Đông đi về phía bên kia rồi, mau đuổi theo."