Yêu Em Cả Đời

Chương 1: Mang thai ngoài ý muốn

Tô Ánh Vân bước ra từ 1 bệnh viện lớn ở thành phố M , sắc mặt cô không mấy tốt cho lắm , ánh mắt nặng trĩu long lanh ánh nước, trong lòng cô lúc này là cả 1 bụng tâm sự . Trên tay cầm 1 bản kết quả giấy khám của bệnh viện, cô đi đến 1 chiếc ghế đá ở công viên H gần đó . Ngồi xuống ghế , cảm giác lạnh buốt của ghế đá mùa đông thức tỉnh cho cô biết được đây là sự thật , không phải 1 cơn ác mộng . Cô cúi đầu nắm siết chặt bản siêu âm trong tay , 1 giọt nước mắt rớt xuống tay , cô nức nở khóc . Trong đầu cô khi này vô cùng rối ren , cô vừa khóc sụt sịt vừa cười tự đánh lừa bản thân

" Không , chắc chắn là có sự nhầm lẫn , đây không phải thật .. "

Cô đã cố gắng tự đánh lừa bản thân mình nhưng 2 hàng nước mắt vẫn dòng dòng . Ở cái tình cảnh này làm sao mà không khóc được cơ chứ . Vài phút trước khi còn ở bệnh viện

" Có nhầm lẫn gì không bác sĩ ... làm sao có thể như vậy "

Nhìn thấy vẻ mặt thất thần hoảng sợ của Tô Ánh Vân , bác sĩ cũng hiểu được 1 chút gì đó , ông biết đây không phải cái kết quả khám cô muốn nhưng lại không thể lừa dối bệnh nhân . Bác sĩ Châu - người đã khám cho cô cầm trên tay giấy khám , chỉnh lại mắt kính , nói thẳng với cô

" Không thể nhầm lẫn được ! Tôi đã kiểm tra 2 lần rồi không phải cô không biết ... cô thực sự đã mang thai ..."

Nói đến đây bác sĩ vẫn luôn để ý đến sắc mặt của cô , khi này cô đang run nhẹ , tinh thần có phần suy sụp lộ rõ trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp . Không gian ở đây đã đủ căng thẳng rồi , bác sĩ Châu không ngại nói thêm 1 câu nữa đằng nào cũng không cứu rỗi được tinh thần Vân

" Đứa trẻ hiện đã tồn tại hơn 3 tuần và rất khỏe mạnh ... không nên ... bỏ "

Là bác sĩ trưởng ở đây , ông đã gặp qua rất nhiều tình trạng như cô và vô cùng hiểu rõ tâm lí bệnh nhân của mình , đoán ra được cả suy nghĩ tiêu cực thức thời của họ mà đưa ra lời khuyên thẳng thắn như vậy ( không hổ danh là bác sĩ số 1 bệnh viện ).

Nghe được lời khuyên đánh thẳng vào tâm trạng hiện tại , cô chợt bỏ đi cái ý nghĩ tàn nhẫn phá thai của mình cầm tờ kết quả siêu âm đứng lên

" Vâng , cảm ơn bác ..."

Nói xong cô quay đầu đi ra khỏi bệnh viện mà ủ rũ .

Ngồi trong ghế đá công viên , cô thực sự đã khóc cạn nước mắt . Cô không muốn tin nhưng lại buộc phải tin mình đã mang thai con của 1 đại ác ma tổng tài . Suy ngẫm lại thì từ trước đến nay cô chưa bao giờ quan hệ với ai , trừ 1 lần đi quán bar cùng mấy bạn lớp liên hoan sau khi nhận được thông báo điểm thi . Đó cũng là lần đầu đi bar ,... bị 1 anh chàng cao to đẹp trai , dáng dấp rất chuẩn kéo lên giường , cô cũng say sỉn không kháng cự cho đến sáng hôm sau tỉnh lại cô mới biết mình hồ đồ vướng phải chuyện cả đời không nghĩ tới . Cô đã ngủ với 1 người đàn ông xa lạ trong bar. Không để tên nam nhân trần như nhộng kịp tỉnh lại , cô đã rời đi không dấu vết . Cứ ngỡ là thoát không ngờ cô lại dính thai ngay lần đầu của mình , không chỉ vậy đó còn là con của Hàn Diệp Phong - tổng giám đốc của công ty KC lớn nhất quốc gia , anh còn giữ trong tay 60% cổ phiếu của tập đoàn Tiệp Thiên . Nhưng điều đáng sợ nhất là anh ta đã có vị hôn thê muôn đăng hậu đối lại vô cùng xinh đẹp . Vẻ đẹp kiêu sa của vị hôn thê kia của hắn có thể coi là đệ nhất mĩ nữ , cô ấy lại vô cùng yêu Hàn Diệp Phong , yêu đến nỗi vì anh ấy cô ta có thể làm mọi điều kể cả gϊếŧ người . Đối với người thường như Tô Ánh Vân việc gϊếŧ người là vô cùng đáng sợ , máu tanh nhưng trong gia thế hắc đạo thì mỗi ngày lại phải có người ra đi . Đã có rất nhiều cô gái , thực ra là toàn bộ nữ nhân dưới thân Hàn tổng chỉ tồn tại được sau 1 vài ngày sủng ái liền bị anh chán . Và lần nào cũng vậy , tất cả bọn họ đều bị Lâm Tuyết - hôn thê của Hàn Diệp Phong âm thầm trừ khử . Nói là âm thầm nhưng ai cũng biết , kể cả Phong nhưng anh ta chưa bao giờ quan tâm hay ra tay bảo vệ 1 ai cả . Anh luôn để mặc cho họ tự sống tự chết .

Chỉ cần nghĩ đến việc Lâm Tuyết biết Ánh Vân từng ngủ với vị hôn phu của mình ... thậm chí còn mang thai con của anh ta thì cô rất sợ hãi . Bản thân cô chưa muốn chết nhưng lại không thể đơn thân nuôi đứa nhỏ một mình . Càng không nghĩ đến việc bỏ đi đứa con , nếu như bỏ cô sẽ dằn vặt cả đời không dám mang thai lần 2 .

Cô trở về phòng trọ nhỏ bé , mệt mỏi nằm úp mặt xuống nệm giường . Cô khóc không nổi nữa rồi , khi cô yếu đuối nhất lại chẳng thể tâm sự bầu bạn với ai . Cuộc sống thật trớ trêu, Tô Ánh Vân vốn sinh ra trong 1 gia đình giàu có , cô có cuộc sống hạnh phúc vui vẻ ngày qua ngày . Cứ tưởng mái ấm này sẽ tồn tại mãi mãi ... nhưng không cho đến 1 ngày năm cô 10 tuổi , khi chơi chốn tìm với cô giúp việc , cô bé trốn vào tủ quần áo trong phòng bố mẹ và vô tình chứng kiến 1 cảnh tượng dã man , đau lòng . Từ khe cửa tủ , cô trông thấy bố mẹ đi vào phòng rồi đóng cửa lại . Họ không biết đến việc Ánh Vân đang chốn trong tủ nên bắt đầu làʍ t̠ìиɦ . Hai người ôm hôn đá lưỡi rất nhiệt tình làm cô bé ngại trốn im thin thit trong tủ quần áo . Cô không thể ra được vì sợ bố mẹ mắng nên chỉ khẽ ngồi xem . Cô rất ngượng ngùng và xấu hổ khi nhìn lén như vậy nhưng cũng vô cùng vui vì bố mẹ luôn yêu thương nhau ( " ~ " ) . Đột nhiên cảm thấy mình như vậy là không được , cô lấy 2 tay che mắt . Cùng lúc đó 1 âm thanh tiếng của mẹ thét lên đau đớn

" Aaaa... anh ... Tô Thành ..."

Cô ngây thơ nghĩ họ chỉ qua lại tìиɧ ɖu͙© thôi nên vẫn khư khư bịt mắt trong đầu nghĩ linh tinh về cảnh tượng xung quanh mà đỏ mặt . Những tưởng tượng bậy bạ kia của cô liền bị 1 lời nói của bố chấm dứt

" Hahaha , tôi làm sao nào ? Cô thật sự không ngờ đến sao ? Cô thật sự là cái gai trong mắt của tôi ... bây giờ xem Nhĩ Thâm cô còn có thể ngăn cản tôi đến với Diệu Lạc nữa không "

Lời nói của ông làm cho Tô Ánh Vân hoảng hốt mở mắt ra nhìn . Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt làm cô ám ảnh cả đời đó là hình ảnh bố vẫn đang giữ tay trong tư thế đâm 1 nhát dao trí mạng vào bụng mẹ cô . Cô bé sợ hãi tột cùng , từ khe cửa tủ nhìn ra khóc không dám phát ra tiếng , tay bịt miệng . Từ phía cô có thể nhìn thấy trọn cảnh máu me , người bố hung ác của cô dùng sức dí dao ngày càng sâu làm cho Nhĩ Thâm - mẹ Tô Ánh Vân gục rạp xuống . Mẹ vô tình nhìn thấy cô núp trong tủ bà thấy cô đang bịt miệng muốn òa khóc lao ra ngoài liền trừng mắt lắc đầu nhẹ ra hiệu nguy hiểm cho cô . Nhìn thấy hành động kì lạ của Nhĩ Thâm , tên cầm thú đội lốt người hỏi bà

" Mày làm cái trò quỷ gì vậy ? Mà không sao mày cũng sắp chết rồi có tâm nguyện gì cuối không , tao sẽ xem sét "

Bà khi này đã vô cùng yếu ớt nằm trong vũng máu thấp thỏm nói không ra hơi

" Tô.... Ánh ... con .... con tôi"

Nghe thấy người vợ sắp chết nhắc đến con gái họ , chưa để bà nói hết ông đã chặn miệng bằng câu

" Ánh Vân sao ?... nó cũng chỉ là 1 đứa con gái haha tao còn có những 2 đứa con gái xinh xắn đáng yêu bên ngoài của tao với Diệu Lạc cơ nhưng yên tâm , tao sẽ không gϊếŧ nó "

Nghe được câu nói này Nhĩ Thâm cũng an tâm hơn mà nhắm mắt lại mãi mãi . Tô Ánh Vân chốn trong tủ quần áo mà nước mắt dòng dòng ướt hết vạt áo . Cô chỉ mong đây là ác mộng , cô muốn tỉnh dậy nhưng cắn đến nỗi môi chảy cả máu cô vẫn không thể thoát ra khỏi giấc mơ đau thương này .

Tận mắt chứng kiến bố sát hại mẹ , cô tuyệt đối không thể bỏ qua nhưng cũng không làm được gì vì cô còn quá nhỏ . Cô chỉ có thể ngậm ngùi , cắn răng chịu đựng chờ tìm cơ hội đầy đủ bằng chúng tống ông ta vào tù .

Ngay sau khi lo xong hậu sự cho mẹ , bố liền đưa vợ mới và 2 cô con gái nhỏ hơn Vân 1-2 tuổi về nhà . Cuộc sống cô từ đó chính thức đi vào cơ khổ . Ngày qua ngày cô bị mẹ con nhà kia sai bảo hành hạ , ngược đãi đủ điều nhưng tên ác quỷ đội lốt bố chẳng thèm bảo vệ lấy 1 lần . Cứ thế 8 năm trôi qua gian khổ khó khăn , tuy vất vả cô cũng không nản lòng chút nào vì hi vọng 1 ngày nào đó đưa tên cầm thú kia vào tù và cho lũ người mới nếm mùi đau khổ .

Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông , Tô Ánh Vân xin " bố " lên thành phố vừa học vừa làm thực ra là để cách xa lũ quái vật xúc sinh càng xa càng tốt . Tô Thành nghe vậy liền đồng ý ngay vì cô ở chỉ tốn cơm tốn gạo nhà hắn .

Một thân 1 mình cô bôn ba lặn lội lên thành phố với chút tiền chỉ đủ thuê phòng quả có chút bận rộn nhưng còn đỡ hơn nhiều so với việc ở nhà . Cô tìm được 1 công việc ổn thỏa có thể kiếm tiền trả tiền phòng và tiền học .

Vốn cuộc sống đã chẳng mấy lạc quan như vậy rồi mà bây giờ cô còn dính thai . Nằm trên giường phòng trọ đã 2 tiếng cô mệt mỏi mà lại chẳng thể ngủ vì cứ nhắm mắt lại thấy cái chết thảm của mẹ ... còn có khi cô trông thấy cả cái kết thúc của bản thân .