Cậu Ơi! Mình Thích Nhau Nha

Chương 42: Người yêu cũ

Cậu nói thích tớ...

Nghe cái là tim rung rinh luôn, tớ nghĩ bản thân có thể bay lên tới tầng mây nào đó í. Tớ thấy vui, cũng thấy lo nữa. Lo rằng mối quan hệ này sẽ được bao lâu hay là người khác xem như nào.

Tớ luôn muốn cậu là của tớ, muốn thông báo cho cả thế giới rằng cậu chính là của tớ. Người khác không đυ.ng vào, cũng không có thả thính cưa cẩm cậu, tớ thấy khó chịu lắm đấy.

Nhưng mà mọi thứ đến khiến tớ không biết nên phản xạ hợp lý, tớ chỉ có thể cúi đầu im lặng.

Bây giờ nói tớ cũng thích cậu, thì bọn tớ chính thức là người yêu nhau phải không?

Nó là thứ tớ muốn, sao giờ hồi hộp khó nói thế nhỉ. Lời nói tới môi rồi mà không thốt lên được, nói thích cậu sao mà khó với tớ quá.

- Hé lu hai bạn, đang nói chuyện gì đấy?

Đột nhiên có một bạn nữ xinh ơi là xinh đứng sau ghế đá bọn tớ ngồi. Bạn í tóc ngắn, cười lên muốn xỉu luôn. Nhưng tớ không có quen bạn đó nên chẳng hiểu sao bạn lại đến đây.

- Ly hả?

Có lẽ Trí quen bạn đó ấy, hai người tay bắt mặt mừng ngay luôn.

- Hehe... Trí còn nhớ tui luôn!

- Tất nhiên rồi, mà sao bà lại học ở đây?

Ly ngồi xuống ghế giữa tớ với Trí, cô nàng khoanh tay cười đắc ý:

- Ông bà già tui đuổi tui xuống nhà ngoại tui ở đây, biết sao được chịu thôi.

Trí nhéo vào má Ly, nhếch mép cười:

- À, bà lại báo gì nữa hả?

Ly đẩy tay Trí ra phụng phịu:

- Tui không có báo, là ông bà già tui ngu thôi. Con Nhàn nó được ông bà yêu thương còn tui thì không, tui cũng không muốn ở trong cái nhà đó.

Tớ thấy bản thân thừa thãi thật sự, mắt tròn xoe nhìn hai người đó ôn lại chuyện xưa.

Hóa ra Ly với Trí học với nhau từ nhỏ lận, thân nhau lắm. Mà công nhận hai người đó nói chuyện với nhau hợp cạ, không ngớt được luôn. Tớ không xen mồm vào được câu nào, ngồi cười ngu ngốc một đống.

- Tư Anh, mày qua đây.

Thằng Khánh nó gọi tớ, tớ thấy nó như cứu tinh đời mình khỏi chỗ này vậy vội vàng đứng dậy:

- Thôi tớ đi đây chút, hai người nói chuyện vui vẻ nha.

Ly cười tươi giơ ngón tay hiệu ô kê lên:

- Bái bai!

Tớ chạy ù ra chỗ Khánh, thở phào nhẹ nhõm. Khánh cười đểu, vỗ lên vai tớ vài cái:

- Thấy dư thừa chưa?

Tớ không hiểu vì sao Khánh lại hỏi như vậy, nó hợp với tình cảnh của tớ quá nên tớ gật đầu ngay rồi cười khổ. Khánh bĩu môi, thái độ:

- Tao tốt hơn nó nhiều mày nên bỏ nó theo tao đi, thấy nó thân thiết với người yêu cũ như vậy là nó còn thích con đó đó.

Tớ trố mắt ngạc nhiên, cẩn thận hỏi lại:

- Người... yêu cũ hả?

Khánh kéo tớ ngồi xổm, thiếu hạt dưa nữa là đủ bộ bà tám khu phố rồi. Ai ngờ Khánh nó lôi hạt dưa ra thiệt, kéo thêm vài người hóng hớt nữa.

- Nói cho nghe, tụi mày thấy con nhỏ đẹp đẹp đó không?

Sau khi nhận được cái gật đầu của mọi người, Khánh nói tiếp vẻ mặt nghiêm trọng cực kì:

- Nó chính là người yêu cũ của Lê Minh Trí, yêu nhau tận bốn năm đấy!

Có một cánh tay giơ lên, Khánh liền mời người đó hỏi:

- Có ý kiến gì?

Thằng Hào cắn hạt dưa tanh tách, chép miệng một cái:

- Nó là học sinh nữ chuyển vào lớp mình cùng mày đúng không?

Khánh đắn đo suy nghĩ một lúc mới chậm rãi nói:

- Tao... cũng không biết nữa. Lúc chuyển danh sách chỉ có tao thôi.

Bạn khác liền hỏi:

- Vậy sao họ chia tay vậy?

Khánh cười rộ:

- Đó là câu hỏi hay. Hai đứa nó chia tay vì tiền.

- Hả???

- Đúng rồi đấy, thằng Trí mượn hai mươi triệu của con Ly quá hạn một tháng không trả.

Tớ rụt rè hỏi:

- Trí... trông có vẻ không phải người thiếu tiền.

Câu hỏi này được sự tán đồng của nhiều người, có thể so với đất Sài Gòn hoa lệ gia đình Trí thuộc gia cảnh tầm trung thì đối với thôn quê này Trí là nhà giàu rồi. Cậu có thể mua đứt căn nhà lớn để ở với hai bà giúp việc thì chuyện Trí thiếu nợ vô lý cực kì.

Bọn tớ bắt đầu nghĩ rằng thằng Khánh kể xàm lừa người khác, thằng Khánh hình như cũng nhận ra rồi xua tay chữa cháy.

- Là thật mà, tao từng học cùng hai đứa nó. Lúc đó ai cũng biết chuyện này, tao thề luôn!

Mọi người tản đi hết làm Khánh hoang mang muốn níu kéo mà không được, cậu ngồi thở dài chán nản. Tớ chẳng có tâm trạng an ủi nữa, tự nhiên thấy buồn.

Biết chỉ là người yêu cũ thôi, không có liên quan tới hiện tại đâu. Chuyện quá khứ mà tớ chấp nhặt thì tớ là người vô duyên, tớ không vậy đâu.

...

Tớ vô duyên, tớ thấy ghét Ly vãi đạn.

- Sao nhìn mày rầu thế, ghen à?

Tớ gật đầu làm Khánh ngạc nhiên luôn, cậu nhích lại gần tớ cúi đầu hỏi han:

- Mày thích Trí hả, ghen với con Ly?

Thấy Khánh tò mò quá nhiều, tớ lùi xa nó ra:

- Không có, nãy muỗi cắn tao.

Khánh không từ bỏ, cố gắng hỏi cầu mong moi được thông tin gì đó:

- Mày xạo, tao biết mày với thằng Trí thích nhau mà. Ngu lắm con ơi, thích ai không thích lại đi thích nó!

Tớ ngồi bệt ra đất, dù sao cũng là tiết thể dục mà sợ bẩn gì nữa đâu:

- Trí đẹp trai học giỏi nhà giàu, còn ga lăng dịu dàng vui vẻ hòa đồng, là ai cũng thích thôi.

Khánh chơi bẩn theo tớ, nghe tớ khen Trí thì không vui chề môi ra chê bai:

- Gớm nữa, nó tốt đẹp thế luôn à? Tao thấy bản thân hơn nó này, mày không thấy thích tao à?

Tớ lắc đầu, sao Khánh có thể hỏi câu đương nhiên như thế nhỉ? Nó có thể hội tụ đủ yếu tố đó nhưng nó là thằng fuckboy không nên dính vào, mấy đứa con gái hiền hiền ngoan ngoan gặp có mà chạy mất dép.

- Tao coi mày là huynh đệ thôi.

- Thế cho bóp dú cái.

- Đ*o!

- Bảo huynh đệ mà bóp dú không cho, gớm nữa chỉ được võ mồm.

Thay vì buồn thì giờ tớ muốn đấm cho thằng nhãi này mấy cái, nó láo quá rồi. Khánh cười đểu, hai tay bóp bóp trong không trung kɧıêυ ҡɧí©ɧ tớ.

- Tao sẽ méc các em ghệ của mày rằng mày muốn bóp dú tao.

Thằng Khánh không rét mà run, nó ngoan ngoan ngồi im lại giở giọng hòa hoãn:

- Thôi tao đùa thôi mà, cấm mày nói đấy!

Tớ nắm được điểm yếu của nó, sướиɠ quá đi chớ.

- Phải xem thái độ của mày nữa.

Khánh rộ ra ý cười, nắm lấy tay tớ còn mân mân mê mê làm da gà tớ nổi lên từng đợt. Tớ muốn thu tay lại mà không được.

- À, tao sẽ chia tay hết để bóp dú mày, mày đừng mơ hù được tao.

- Mày thích dú tao lắm hay gì, thằng biếи ŧɦái này!

- Dú ai tao cũng thích hết.

Tự nhiên cuộc trò chuyện từ Trí Ly thành bóp dú rồi, thằng Khánh cũng hay thật. Tay trái tớ bị nắm thì còn tay phải, tớ lấy lực thục vào bụng nó một đấm. Nó vừa bất giờ vừa giật mình ôm bụng la oai oái:

- Má mày đấm tao!

Tớ thổi tay mình, tỏ ra cực kì ngầu:

- Má tao không đấm, người đấm là tao.

Khánh cười nhạt chỉ tay vào mặt tớ, nén cơn đau từ bụng nói:

- Chẳng lẽ mày không ngứa tai gai mắt bọn Trí Ly à? Có muốn trả thù không?

Tớ nheo mắt, rõ là không tin tưởng Khánh nhưng vẫn cố gắng hỏi lại:

- Ý là sao?

Khánh thở ra một hơi, vuốt tóc ngược ra đằng sau:

- Tao ghét cả hai đứa nó, nên tao muốn chúng nó tức chết. Mày với tao giả thân thiết nhau như người yêu, xem thử coi ai mới là người ghen trước.