Thôn Nữ Cũng Rất Điên Cuồng

Chương 2: Đi đưa nước cho cha (H nhẹ)

“Cha, cha uống bát nước đi.” Bách Linh Nhi bưng bát nước, giống như một người đàn ông thô lỗ chuyên làm đồng đi đến, cô không quen đi trên đồng ruộng lắm, cho nên mỗi bước tiến về phía trước đều cảm thấy vô cùng hồi hộp.

Hà Nhật nhìn cô con gái nhà mình cẩn thận từng li từng tí đi về phía mình, thân thể tuy có hơi cong cong vẹo vẹo nhưng mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ nữ tính, thêm vào đó là khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, khiến Hà Nhật phải nuốt nước bọt, sao trước kia ông lại chưa bao giờ phát hiện con gái mình lại mê người đến thế nhỉ.

“Cha, sao cha vẫn chưa qua đây đỡ con!” Giọng nói tràn đầy sự bất mãn cùng mị hoặc, ánh mắt tinh nghịch câu hồn kia khẽ chừng người đàn ông còn đang đứng ngây ngốc giữa cánh đồng, chưa từng thấy ai đi đưa nước mà lại giống như đại ca như vậy.

Hà Nhật chỉ cảm thấy toàn thân mình bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run lên vì âm thanh đó, vô thức bước về phía cô con gái nhỏ, cầm lấy đôi bàn tay ngọc trắng nõn đang cầm chén nước kia, đầu ngón tay khẽ xoa xoa, cảm nhận sự mềm mại như tơ lụa khác hẳn với tay của mình.

Đáng ghét! Lại dám dụ dỗ mình!

Bách Linh Nhi liếc nhìn Hà Nhật một cái, ngàn vạn sự quyến rũ dịu dàng tưởng trừng chỉ trong một ánh mắt này, làm cho miệng của Hà Nhật càng khát hơn.

“Còn ngây người ra đó làm gì, mau đón lấy đi, tay của người ta bưng đến phát nhức lên rồi đây này!” Đôi môi đỏ mọng khẽ chu lên, khuôn miệng nhỏ nông hơi bĩu ra, lời nói phát ra giống như là bị ngấm ở trong miệng mất một nửa, càng thêm phần mềm mại và ngọt ngào, cùng với đó là sự quyến rũ nồng đậm.

“Hả? À!” Nghe thấy lời than vãn của cô con gái nhỏ, Hà Nhật cảm thấy đau lòng, nhưng sự đau lòng kia hình như rất khác ngày thường, trong đó mang theo một tia kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhẹ, khiến ông vô thức dùng ánh mắt nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ đang ngọ nguậy kia. Giống như là thứ mà bản thân ông thật sự muốn uống, là cái thứ dịch trong suốt trong cái miệng nhỏ kia?

Nghĩ đến đây, Hà Nhật chỉ cảm thấy hô hấp của mình càng lúc càng gấp gáp, thứ ở dưới đũng quần từ đó cho tới bây giờ vẫn chưa được an ủi lại bắt đầu rục rịch.

Bách Linh Nhi hài lòng nhìn du͙© vọиɠ bên trong mắt Hà Nhật, xem ra cho dù đã thay đổi một thân thể khác, nhưng khả năng dụ dỗ người khác vẫn chưa bị giảm đi chút nào, hiệu quả thậm chí còn tốt hơn trước đây, chỉ cần dùng thêm chút thủ đoạn nữa thôi, áng chừng việc đạt được mục đích lăn giường vào tối nay là chuyện nhỏ.

“Ối!” Bách Linh Nhi giả vờ không đứng vững, thân thể mềm nhũn giống như là sắp bị ngã xuống đất.

Hà Nhật theo phản xạ đưa tay ra ôm, dùng cánh tay rắn chắc ôm lấy cô gái trẻ dịu dàng mềm mại này vào trong ngực.

Bách Linh Nhi dựa vào vòng tay rộng lớn của ông, cơ thể cô dính sát vào người Hà Nhật, không để lại một chút kẽ hở nào, tay trái của cô giống như vô tình khẽ xoa nhẹ trên cánh tay phải của ông, tay phải đặt trên vai trái của ông, đầu hơi ngửa lên, khóe miệng hơi hé ra, đôi mắt mơ màng híp lại, nhỏ giọng khẽ gọi: “Cha ơi!” Bộ dáng thở khẽ như hoa lan e ấp này khiến người ta muốn tàn nhẫn chà đạp.

“Ưm Hừ grr!” Trong cổ họng của Hà Nhật phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp khó nhịn, hai tay đang ôm Bách Linh Nhi bỗng siết chặt lại, để cho phần mềm mại non nớt của cô áp sát vào phần dưới vốn đã cứng rắn của mình, cúi đầu ngậm lấy quả anh đào đã khát khao từ lâu, nuốt xuống một ngụm lớn, như thể muốn nuốt chửng cô vào bụng mình.

Mà Bách Linh Nhi bị ông giam cầm trong lòng, âm thầm trợn mắt kinh thường trong lòng, người đàn ông liều lĩnh này ngay cả hôn cũng không biết cách, chỉ biết hôn bừa, mặc dù ông cũng chỉ đang liếʍ qua mυ'ŧ lại, nhưng cô không muốn phải mang cái môi sưng vù này về nhà, khiến cho người dân trong thôn chú ý.

Cô rụt rè khẽ vươn đầu lưỡi nhỏ ra, thăm dò khẽ liếʍ răng của người đàn ông, nhưng ngay sau đó lại lập tức rút về, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn theo đuổi và chơi đùa của người đàn ông.

Bách Linh Nhi vẫn chưa quên rằng cô vẫn là một cô gái nông thôn trong sáng và ngây thơ, vì vậy cô không thể hành động quá nhiều.

Quả nhiên, chiếc lưỡi lớn của đàn ông đuổi theo chiếc lưỡi nhỏ mềm mại, liếʍ láp điên đảo trong khoang miệng cô, cố chấp đuổi theo chiếc lưỡi đinh hương nhỏ của cô.

Chiếc lưỡi nhỏ linh hoạt trốn như là không trốn, vừa muốn từ chối lại vừa muốn hoan nghênh, càng khơi dậy du͙© vọиɠ trêu đùa của người đàn ông.

Hà Nhật dùng cái miệng lớn của mình mυ'ŧ lấy cái miệng nhỏ của con gái mình không chừa một kẽ hở nào, tham lam mυ'ŧ lấy hương thơm trong miệng nhỏ đó, không bỏ sót một giọt nào mà nuốt sạch vào bụng, mà ở giữa hai người phát ra những tiếng chùn chụt tục tĩu, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của ông, một tay lướt qua eo, từ từ trượt xuống, lưu luyến xoa qua xoa lại hai bờ mông gợi cảm.

“Ưm! ~” Cơ thể mẫn cảm của Bách Linh Nhi bị Hà Nhật trêu chọc khiến cho chân mềm nhũn, trong họng phát ra một tiếng rêи ɾỉ kiều mị, nhẹ nhàng ngửa người về phía sau, cô biết nếu bây giờ không kêu dừng lại, chỉ sợ là không dừng lại được, cô vẫn không muốn hoàn thành đêm đầu tiên của mình ở chỗ này.

Hà Nhật si mê nhìn sợi tơ bạc giữa môi hai người, không nỡ rời đi tiếp tục hôn nhẹ lên đôi môi anh đào đỏ mọng non nớt kia.

“Cha, cha rất khát nước à? Lại còn đi giành nước bọt với Linh Nhi.” Trong giọng nói vẫn còn chút yếu ớt cùng du͙© vọиɠ, Bách Linh Nhi đưa Hà Nhật trở lại hiện thực bằng một câu nói.

Mẹ kiếp, vừa rồi ông đã làm cái gì vậy, nhìn hai tay của chính mình, một tay đặt ở mông của cô con gái nhỏ, một tay không ngừng xoa xoa cái miệng nhỏ nhắn của cô. Còn bát nước trên tay không biết từ lúc nào đã bị ông ném xuống đất, nằm lẻ loi một góc. Trời ơi! Mẹ của đứa trẻ vừa mới qua đời, ông lại suýt nữa đánh chén con gái của bọn họ! Hà Nhật cảm thấy vừa tự trách vừa cảm thấy tội lỗi trong lòng, nhưng giữa tự trách và tội ác lại lộ ra một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ an ủi nào đó, khiến ông có loại xúc động muốn tiếp tục chuyện vừa rồi.

“Cha, cha cắn miệng của con bị tê quá.” Bách Linh Nhi dựa vào trong ngực Hà Nhật, tiếp tục ác ý trêu chọc, nhưng trên mặt lại là một bộ mặt thuần khiết vô tội.

Hà Nhật nghe thấy lời này, suýt chút nữa bị sặc nước bọt của chính mình, hô hấp càng trở nên gấp gáp rụt rè, dươиɠ ѵậŧ vừa mới mềm nhũn lại cứng lên, “Vậy con gái của cha có thích cha mυ'ŧ miệng của con không?” Giọng nói khàn khàn lộ ra sự kích động đùa giỡn con gái của mình.

“Cha đáng ghét quá đi! Con không nói chuyện với cha nữa.” Khuôn mặt nhỏ của Bách Linh Nhi hơi đỏ lên, dùng nắm tay nhỏ đấm vào ngực Hà Nhật trách móc, xoay người cọ vào vòng ngực của ông, cặp mông gợi cảm còn ác ý ma sát qua lại ở trên cái túp lều đang dựng đứng của ông, sau đó lại bỏ chạy đi một cách rất không có đạo đức. Cô thích nhìn những người đàn ông bị cô trêu chọc, dáng vẻ du͙© vọиɠ không được thỏa mãn của họ, điều này mang lại cho cô một cảm giác thành tựu đến kỳ lạ. Không thể phủ nhận, cô quả thực là một người phụ nữ xấu xa!

Hà Nhật bị cô chà xát đến toàn thân run rẩy, trong đầu không ngừng hiện lại dáng vẻ quyến rũ vừa rồi của Bách Linh Nhi, nhu cầu phát tiết du͙© vọиɠ khiến ông không muốn làm ruộng nữa, mắt nhìn xung quanh không một bóng người, bàn tay liền thọc vào đũng quần tưởng tượng đứa con gái nhỏ của mình sẽ bị ông đυ. đến chết đi sống lại như thế nào, vừa tuốt côn ŧᏂịŧ lên xuống, hông tăng tốc độ di chuyển, côn ŧᏂịŧ đã sưng lên đến mức sắp vỡ tung rồi, sao còn có thể chịu được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, được một lúc liền bắn hết tinh hoa ra ngoài.

Hà Nhật thu dọn quần áo nhìn về hướng cô con gái nhỏ của mình biến mất, trong lòng cảm thấy thấp thỏm, sau này phải đối mặt với cô như thế nào đây!